Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 103: Mở túi trữ vật (1)

"Ta phải tỉnh táo lại, lần này nhìn thấy cừu nhân lại không thể nhịn được."

Phương Tịch lấy ra hai túi trữ vật, một cái tinh xảo, một cái thô sơ, hắn âm thầm cảnh tỉnh bản thân.

Giết người đoạt bảo đúng là rất sảng khoái nhưng nếu như trở thành kẻ bị giết để đoạt bảo thì sẽ không thể nào tuyệt vời nữa.

Phương Tịch đã có được bảo sơn nên hắn cũng không muốn phải rơi vào kết cuộc như vậy.

Sau khi bình phục được chút tâm tình, hắn cầm túi trữ vật thô sơ lên trước.

Túi trữ vật này là của Nghênh Tùng, kẻ này pháp lực thấp, hơn nữa cảnh giới của Phương Tịch đã là Luyện Khí trung kỳ nên chỉ cần thời gian uống cạn chung trà đã có thể mở ra.

Quả nhiên, không gian trong túi trữ vật này không xê xích bao nhiêu với túi trữ vật của Phương Tịch, bên trong có hai xấp phù lục, mười mấy khối linh thạch, một số quần áo và tạp vật.

Phương Tịch cảm thấy phù lục nhiều như vậy cũng chưa chắc là của bản thân Nghênh Tùng mà có lẽ là Kỳ Lục cho y để làm vật bảo mạng.

Dù sao pháp lực của tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ rất yếu nếu cho Thượng phẩm Pháp khí cũng không thể dùng được, không thuận tiện như phù lục.

Trừ những thứ này ra pháp khí phi hành lúc trước của Nghênh Tùng tên là Hắc Vân Đâu cũng trở thành chiến lợi phẩm của Phương Tịch.

"Xem toàn diện cũng vẫn được."

"Nhưng mà đại đầu vẫn là vị cao thủ Khấu thị kia đó nha..."

Phương Tịch cầm túi trữ vật của tam đệ Khấu gia, cái túi này rõ ràng tinh xảo hơn rất nhiều.

Không những tinh xảo mà lạc ấn pháp lực trên đó cũng vô cùng cường đại.

Phương Tịch mất trọn vẹn năm sáu canh giờ mới miễn cưỡng ma diệt được lạc ấn để mở ra...

Sau khi mở ra, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng đôi mắt cũng không tránh khỏi phải nheo lại.

Linh thạch!

Thứ hấp dẫn hắn đầu tiên chính là một đống hơn trăm khối linh thạch đang nằm trong một góc túi trữ vật.

"Phát rồi, lần này phát rồi..."

Phương Tịch lầm bầm, rồi lại nhìn về những chỗ khác, không khỏi giật mình.

Dung lượng của túi trữ vật này rõ ràng hơn xa hai cái trước đó, lớn nhỏ khoảng ba mét khối, trong đó có vài kiện pháp khí nhuốm máu, tài liệu, đan dược thậm chí là ngọc giản, gói hàng... Phần lớn đều tán loạn, dường như trong lúc vội vàng mà đóng gói tùy ý.

'Chắc là tên tam đệ của Khấu gia này cũng cướp không ít người trong phường thị, tài phú thu được không ít...'.

Nhưng lúc này, đương nhiên Phương Tịch sẽ không khách khí chút nào mà còn vui vẻ nhận phần tích lũy này.

Hắn bỏ qua túi trữ vật cũ của mình, trực tiếp sử dụng túi trữ vật của tam đệ Khấu thị, lập tức cảm thấy rộng rãi hơn nhiều.

Hai túi trữ vật còn lại hắn cũng không định để trống mà chuẩn bị để vận chuyển tài liệu yêu thú.

Đối với một vị thương nhân lưỡng giới như hắn thì thứ như túi trữ vật càng nhiều càng tốt.

Phương Tịch đã tưởng tượng đến tương lai sau này bản thân sẽ tấn thăng thành đệ tử tám túi của Cái Bang, thậm chí trưởng lão chín túi...

Vào ban đêm.

"Cảm tạ quà tặng của huynh đệ Khấu gia!"

Sau khi Phương Tịch hoàn toàn loại bỏ sạch sẽ những thứ tạp vật, trên tay hắn đang cầm thu hoạch của hôm nay.

Một thanh pháp khí trường kiếm màu vàng kim!

Pháp khí này dài hai thước ba tấc, rộng một tấc, toàn thân có màu vàng kim, mặt ngoài còn có hoa văn lân phiến tinh tế, ở chuôi kiếm có trang trí đầu rồng, lưỡi kiếm không ngừng phát ra hàn khí, khiến người khác gặp phải tập trung tinh thần cao độ.

Rõ ràng đây là một kiện Thượng phẩm Pháp khí - Kim Giao Kiếm!

'Trong phường thị, dù Thượng phẩm Pháp khí rẻ nhất cũng phải một trăm linh thạch!'.

'Đáng tiếc, đây là đồ trộm cướp không thể lộ ra ngoài ánh sáng.'.

Nghĩ đến hai ca ca Luyện Khí hậu kỳ của tên tam đệ kia, da đầu của Phương Tịch hơi tê dại.

Mà thực tế, nếu dựa theo nguyên tắc của tu tiên giới là ai xử lý địch nhân thì người đó sẽ đạt được chiến lợi phẩm thì túi trữ vật của tam đệ Khấu gia phải thuộc về Tư Đồ Thanh Thanh.

Nhưng vị nữ tu kia cũng không nhắc đến chuyện này, hiển nhiên là nàng đã ngầm thừa nhận.

Phương Tịch cũng cảm thấy cứu đối phương một mạng, rồi lấy đi một chút chiến lợi phẩm cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Lúc này, chút phiền phức theo đó mà đến hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Trừ những thứ đó ra, trong túi trữ vật của tam đệ Khấu gia còn có một cái Huyền Thiết Thuẫn cấp bậc Trung Phẩm Pháp Khí, bị Phương Tịch lấy ra, trân trọng luyện hóa để làm pháp khí phòng thân.

Về phần phi toa của gã thì bị Âm Lôi nổ nát đã không thể sử dụng nữa.

"Như vậy, thêm vào lúc đi đường thì có Hắc Vân Đâu, một bộ pháp khí, công kích, phòng ngự, đi đường đã tập hợp đầy đủ... Quả nhiên giết người đoạt bảo mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất đó nha."

Phương Tịch tự lẩm bẩm.

Ngoại trừ pháp khí, ở trong một đống lớn vật tư cướp được, hắn tìm được không ít bình ngọc đựng đan dược, trong đó thậm chí còn có một bình Mộc Nguyên Đan, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Đáng tiếc thứ có giá trị cao nhất chính là một bình Kim Tuệ Hoàn, đây là đan dược tinh tiến pháp lực của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tu luyện công pháp Kim thuộc tính, chắc là tam đệ Khấu gia dùng.

Phương Tịch không dùng được nên chỉ có thể cất đi.

Nhưng vẫn còn vài loại đan dược chữa thương, khử độc và lượng lớn Ích Cốc đan, từng thứ đều được hắn sắp xếp, phân loại cất kỹ, chuẩn bị để sau này có lúc sẽ dùng đến.

Về phần nội dung trong những ngọc giản kia, thì ghi chép không ít thứ thượng vàng hạ cám.

Chỉ là công pháp đã có một quyển Hỏa Nguyên Công, còn có nửa quyển Kim Phong Quyết...

Đáng tiếc đều là công pháp tầm thường như Trường Xuân Quyết, hơn nữa Phương Tịch cũng không có ý định thay đổi công pháp chủ tu.

Một tu sĩ có linh căn lệch mộc như hắn lại tu luyện công pháp kim, thổ, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn không muốn Trúc Cơ nữa hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận