Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 538: Trảm yêu

"Sâm La Vạn Tượng Bàn này có chút thú vị đó."

Thiểm Linh Châu trong tay của Phương Tịch lóe lên, tránh được hoàng mang đột thứ của yêu tu sừng trâu, hắn nhìn qua Sâm La Vạn Tượng, trong miệng nhắc đến: "Hình như là bảo vật của pháp tu luyện ra, nếu giao cho Ngoại Đạo Nguyên Anh sử dụng thì uy năng của pháp vực tất có thể tăng vọt..."

"Tu sĩ nhân tộc yếu đuối, ngươi chỉ biết tránh thôi sao?"

Yêu tu sừng trâu lớn tiếng gào thét: "Đến đây chiến một trận với Ngưu Mãng ta!"

"Như ngươi mong muốn!"

Quang mang chợt lóe lên trong tay của Phương Tịch, Tinh La Kỳ Bàn hiện ra, giữa thiên địa xuất hiện mười chín đường ngang dọc, mơ hồ phong tỏa hư không bốn phía.

Ba!

Trong tiếng hạ cờ thanh thúy, ngón giữa và ngón trỏ của hắn kẹp một quân cờ đen, nặng nề đánh lên bàn cờ!

Ba!

Một quân cờ đen hiện lên trước mặt Ngưu Mãng như thuấn di, nó huyễn hóa thành một thanh chủy thủ đen, nhanh chóng đâm đến!

Ngưu Mãng gầm lên giận dữ, hắc sắc giáp trụ trên thân của gã lóe lên một tia chớp.

Lôi quang đánh thẳng đến hắc sắc chủy thủ, vậy mà có thể khiến chủy thủ hóa thành tro tàn.

Hắc giáp trên người của đại yêu cấp bốn trung phẩm, phải là một món linh bảo không kém hơn Thất Sát Ma Giáp!

Sưu!

Phương Tịch nhờ Thiểm Linh Châu, thân ảnh lấp lóe vài lần đã đến sau lưng của Ngưu Mãng, thanh quang chợt lóe lên trong tay hắn, một sợi thanh sắc lông vũ xuất hiện, hắn chợt quạt một phát!

Vù vù!

Thanh sắc Phong linh lực mãng liệt hội tụ hóa thành từng con thanh sắc Giao Long, dấy lên vô số thanh sắc phong nhận vòi rồng, càng quét đến Ngưu Mãng.

"Không đủ, không đủ!"

Lôi quang không ngừng lấp lóe trên hắc giáp của Ngưu Mãng, sau lưng gã mơ hồ hiện ra một yêu ảnh kinh khủng, nó phun ra một đoàn mặc lục yêu quang, quét ngang qua phong nhận.

Ngay sau đó, gã chợt quay người, hai tay vung Lang Nha bổng lên, trên linh bảo này lại có từng đạo phù văn thoáng hiện rồi hóa thành từng hư ảnh ngọn núi, ầm ầm đập xuống!

Lần này Phương Tịch chợt cảm nhận được trọng lực ở bốn phía bạo tăng!

"Thần thông Địa Cực Nguyên Từ! Còn là Địa Cực Nguyên Từ cấp bậc đại thành... Con Huyền Hỏa Ma Cương của ta mà đối diện với tên yêu tu này thì cũng không khác gì thằng hề."

Phương Tịch thu Linh Cầm Phiến lại, Ngũ Hành Hoàn hiện ra trong tay, hắn rót pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ vào trong đó.

Ong ong!

Trong hư không, một đóa ngũ thải liên hoa từ từ nở rộ.

Năm màu đen, trắng, đỏ, vàng, xanh... Luân chuyển.

Đầu tiên là cánh hoa màu đen, nó lóe lên ngăn cản trước Lang Nha bổng, chỉ thoáng ngưng trệ thì nó đã bị hư ảnh sơn nhạc trên đó dễ dàng đánh tan.

Ngũ sắc liên hoa vừa xoay một cái, cánh bạch sắc liên hoa tiếp tục ngăn cản, từng đạo Nhuệ Kim Kiếm Khí bắn nhanh ra, cắt lên hư ảnh núi non, khiến nó yếu đi mấy phần.

Ngay sau đó, lại là một mảnh cánh hoa như Nghiệp Hỏa Hồng Liên, hóa thành liệt diễm hừng hực, thiêu đốt Lang Nha bổng.

Nhìn thấy minh bảo của mình có dấu hiệu chống đỡ hết nổi, thần sắc Ngưu Mãng khẽ biến, trong miệng gã niệm vài câu chú ngữ, một cổ mặc lục sắc yêu khí phóng lên cao, rót vào trong Lang Nha bổng.

Trên Lang Nha bổng, hư ảnh sơn nhạc chợt ngưng thực, sau đó ầm ầm đập xuống.

Trùng hợp ngay lúc này, ngũ sắc liên hoa cũng chuyển đến thanh sắc liên hoa cuối cùng.

Mộc khắc Thổ!

Từng sợ dây leo quấn lấy hư ảnh sơn nhạc trên Lang Nha bổng rồi kéo lại, vậy mà trực tiếp đánh tan hư ảnh sơn nhạc.

Vô số phong bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhưng ngay cả chút gợn sóng cũng không thể xuất hiện.

"Ngũ Hành Hoàn này không những có phòng ngự vô song mà lấy ra tấn công cũng tương đối sắc bén, Ngũ Hành Luân Chuyển, luôn có thể tìm được thuộc tính có thể khắc chế địch nhân..."

Phương Tịch cầm bản thể Ngũ Hành Hoàn, trong lòng yếu ớt thở dài.

Hắn còn thua thiệt ở cảnh giới, bây giờ hắn mới Nguyên Anh sơ kỳ.

Cho dù hắn nắm giữ rất nhiều linh bảo thì nhiều lắm cũng chỉ chống nổi tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.

Gặp phải loại siêu khó này hắn vẫn có chút phí sức.

Ngưu Mãng thu hồi Lang Nha bổng, đôi mắt cũng hơi híp lại: "Vân Kiệt Tử... Ngươi không phải là tuyệt thế kiếm tu sao? Sao tất cả thủ đoạn ngươi sử dụng đều là ngoại vật linh bảo vậy?"

Gã mơ hồ cảm thấy tin đồn có phần không đúng.

Vân Kiệt Tử này không phải kiếm tu mà phải là Đa Bảo đạo nhân!

Vì sao trên người hắn lại có nhiều linh bảo như vậy?

Đặc biệt là Ngũ Hành Hoàn kia, nó tuyệt đối có thể đứng hàng linh bảo đỉnh phong, uy lực không thể khinh thường, khiến gã cũng không nắm chắc có thể hạ được đối phương.

"Con trầu già như ngươi cũng không ngốc mà..."

Phương Tịch thở dài, quả nhiên có thể tấn thăng cấp bốn đều không phải kẻ ngu.

Trước đó ngưu yêu này nóng nảy dễ giận, nói không chừng cũng là giả vờ.

'Nhưng mà... Lại là một yêu vật hệ Thổ, bị ta khắc chế mạnh.'.

Từng đạo phù văn hiện lên trên Thiểm Linh Châu rồi nó lại lóe lên một cái.

Thân ảnh Phương Tịch bất ngờ hiện lên ở bên cạnh Ngưu Mãng, năm ngón tay của hắn vồ ra.

Xoẹt xẹt!

Từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang nở rộ từ đầu ngón tay của hắn, bất chợt hóa thánh từng thanh phi kiếm như thiên ngoại thần long, thế như kinh hồng.

Phốc phốc!

Một thanh thanh sắc phi kiếm chém lên giáp trụ đen nhánh, một đạo lôi quang bay ra, vậy mà cũng bị phi kiếm do Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang biến thành trảm làm hai đoạn.

"A!"

Dưới sự kinh hãi, thổ hoàng sắc yêu khí tuôn ra quanh thân của Ngưu Mãng hóa thành một lớp nham thạch phòng ngự, nhưng lại bị Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chém ra như cắt dưa thái rau.

Dù như vậy thì cũng tranh thủ cho được thời gian cho gã.

Ngưu Mãng đưa Lang Nha bổng chắn trước người, từng chuôi thanh sắc phi kiếm chém lên đó, vậy mà chém đứt mấy gai ngược sắc bén trên đó, lưu lại một viết thương rất sâu trên Lang Nha bổng.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chính là một môn thần thông chứ không phải là linh bảo nên uy lực của nó có thể không ngừng tăng lên theo cảnh giới của tu sĩ.

Phương Tịch ở Phỉ Thúy Đảo mấy chục năm vẫn luôn không ngừng khổ tu nên bây giờ cũng xem như tiểu thành.

Vẻn vẹn chỉ một kích của thần quang đã khiến linh bảo của Ngưu Mãng tổn thương!

"Thần quang hệ Mộc thật tinh thuần."

Ngưu Mãng nhanh chóng lùi lại trăm trượng, nhìn vết thương sâu trên linh bảo trong tay, trong đôi mắt của gã đầy sự thương tiếc.

Mặc dù gã có thể thông qua thu linh bảo vào đan điền chậm rãi ôn dưỡng để tu bổ nhưng làm vậy cũng không biết phải tiêu hao bao nhiêu nguyên khí.

"Phượng Thập Tam đáng chết... Vậy mà đào hố lớn như vậy cho lão ngưu..."

"Dù lấy được bồi thường của hắn thì cũng hoàn toàn được không bù đủ mất mà."

Ngưu Mãng mở to mắt đảo qua tứ phương, đã có mấy phần thoái ý.

Dù sao Vân Kiệt Tử chính là dùng kiếm thuật để nổi danh!

Bây giờ tên ngày vẫn chưa rút kiếm mà đã đẩy mình vào tình cảnh như vậy nếu thần kiếm xuất vỏ, còn đến mức nào?

"Con ngưu yêu này cũng không dễ giết lắm... Nhưng mà nó đúng là tài liệu mộc khôi lỗi thượng hạng."

Phương Tịch thu lại Linh Cầm Phiến và các loại linh bảo, Ngũ Hành Hoàn thì hắn chỉ huyễn hóa lớn như bàn bát tiên, bao phủ quanh thân.

Dùng Ngũ Khí Triều Nguyên Trận cỡ nhỏ này phòng hộ, cho dù yêu tộc cấp bốn thượng phẩm đánh lén sau lưng cũng có thể tiếp tục chống đỡ!

Hắn thấy Ngưu Mãng đã có thoái ý, chợt cười lên, trở tay rút Thanh Hòa Kiếm ra!

Hưu!

Một đạo kiếm khí từ trên Thanh Hòa Kiếm hiện ra, trực trùng vân tiêu.

'Lão ngưu từng giết kiếm tu nhân tộc... Nhưng một kiếm này, dường như rất bình thường...'.

Ngưu Mãng thầm nghĩ nhưng gã cũng không dám khinh thường.

Gã hét to, lắc toàn thân một cái, rất nhiều con nhặng bay ra như vô số hạt sắt dày đặc, nhào về phía Phương Tịch.

Con nhặng loại này trải qua luyện chế đặc biệt của gã đã có thể xem như tồn tại nửa yêu trùng, nửa pháp khí, cho dù yêu tộc da dày thịt béo nếu nhất thời không kiểm tra thì sẽ hung hăng ăn phải thiệt thòi lớn.

Xuất ra một chiêu, sau đó Ngưu Mãng không chút nghĩ ngợi mà quay người hóa thành một đạo thổ hoàng quang vựng, định bỏ chạy mất dép.

"Nhanh!"

Phương Tịch đối mặt vô số con nhặng, cười nhếch miệng rồi kháp một kiếm quyết.

Phốc!

Thanh Hòa Kiếm bắt đầu phân liệt từ chỗ kiếm tiêm, hóa thành mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn cây Thanh Hòa Châm.

Phốc phốc!

Từng cây châm nhỏ như mọc thêm mắt, xuyên thấu chính xác từng con nhặng không có chút sai lầm nào, khiến chúng từ giữa không trung rơi xuống như hạt mưa.

'Không tốt, quả nhiên là tuyệt thế kiếm tu đã Luyện Kiếm Thành Ti!'.

Thần thức của Ngưu Mãng phát hiện cảnh này thì trong nháy mắt độn quang của gã đã lướt đi ngàn trượng.

Trong nháy mắt tiếp theo, thần thức của Phương Tịch đã kháo chặt gã từ xanh, lãnh đạm nói: "Thanh Hòa vừa xuất, tất thấy yêu huyết!"

Ầm!

Từng cây Thanh Hòa Châm nổ tung, vô tận thanh mang ở giữa thiên địa như biến mất vậy.

Mà trong lòng của Ngưu Mãng thì sinh ra dấu hiệu cảnh báo, gã không chút lưỡng lự, bẻ cong độn quang.

Xùy!

Trong hư không chợt truyền ta tiếng cắt đứt.

Ngưu Mãng dừng độn quang lại, mang theo sự cứng đờ mà quay đầu, thì gã đã thấy linh giáp đen nhánh trên vai mình bị gọt đi một góc, có từng tia huyết dịch đang chảy ra...

Giống như vừa rồi ở phía trước của gã có vô số kiếm nhận vậy, nếu không phải linh giác bản thân gã cưỡng ép thay đổi phương hướng thì nói không chừng kết cục chính là bị loạn kiếm phân thây.

"Không hổ là đại yêu cấp bốn trung phẩm..."

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì cũng không khỏi cảm khái: "Cho dù thần thức không phát hiện được nhưng linh giác lại kinh người thế sao?"

Hai tay của hắn kháp quyết: "Nhưng Vô Hình Kiếm Trận của bản tọa cũng không dễ chạy thoát như vậy..."

Nếu đứng ở góc độ của hắn thì có thể nhìn thấy bốn phương tám hướng xung quanh Ngưu Mãng bây giờ đã dị Thanh Mang Châm vô ảnh vô hình bao vây.

Chúng ở khắp mọi nơi, thậm chí còn đi kèm với mỗi lần Ngưu Mãng thổ nạp vận công, còn bám vào pháp lực, kinh mạch trong cơ thể của gã... Cuối cùng tiến vào đan điền!

"Đáng chết, Kiếm Quang Vô Hình!"

"Trên đời lại có kiếm thuật như vậy sao? !"

Sắc mặt của Ngưu Mãng vô cùng khó coi, hai tay gã kháp quyết, một đạo yêu khí đen nhánh xuất hiện quanh người gã rồi tràn ra bốn phương tám hướng.

Sau đó từng đạo yêu khí này ở giữa không trung đã bị cắt tiêu tán hóa thành vô hình, hoàn toàn không có bất kỳ góc chết nào.

Nhìn thấy cảnh này, Ngưu Mãng biết mình đã rơi vào lưới thì sắc mặt hung ác, nhanh chóng móc ra một viên lôi châu to lớn đen nhánh, tùy ý ném qua một hướng nào đó.

Ầm ầm!

Lôi quang đen nhánh nổ tung, trong đó có vô số phù văn tụ hợp, khuếch tán...

Chấn động kịch liệt lan ra bốn phía, sau đó tiêu tán vô hình.

Ngưu Mãng rống lớn, lộn một vòng tại chỗ, hóa thành một con hắc ngưu thân khoác thiết giáp chỉ to như con trâu nước bình thường, trên trán của nó còn có một ấn ký hình loan nguyệt.

Nó rống lên rồi lập tức vọt theo những nơi lôi quang đi qua.

Thần sắc Phương Tịch khẽ biến, kết động kiếm quyết.

Yêu ngưu đen nhánh hét thảm, trong khí hải đan điền của nó từng cây Thanh Mang Châm vô hình xuất hiện, đâm xuyên yêu hồn.

Cùng lúc đó, hắc giáp trên thân nó cũng vỡ vụn, hiện ra vô số vết thương rất nhỏ.

Ong!

Chẳng biết từ lúc nào, Huyết Sát Điện đã luẩn quẩn phía trên của ngưu yêu đen nhánh, từng tầng từng tầng huyết văn rơi xuống như xiềng xích, trối bốn chân của ngưu yêu lại.

Sưu!

Quang mang chợt lóe, một con hắc ngưu hư ảo trọng thương nguyên khí xuất hiện, trong miệng còn ngậm một viên thổ hoàng sắc yêu đan, thi triển Thuấn Di Thuật, nó né tránh phạm vi bao phủ của Huyết Sát Điện.

Ba!

Trong nháy mắt tiếp theo, một viên bạch tử đánh lên thân nó, khiến yêu hồn hắc ngưu kêu rên rồi bị từng sợi xiềng xích trắng trói buộc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận