Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 848: Đại Thừa chi chiến

Ngay khi Tiểu Thanh và Ngoại Đạo Hóa Thân độ kiếp.
Thiên Tuyệt Thành.
Là tòa thành phòng tuyến cuối cùng ở Tam Giới Sơn nên nơi đây chính là hi vọng cuối cùng nhân tộc có thể ngăn địch ở bên ngoài biên giới.
Từng truyền tống trận oanh minh đưa viện quân của các vực đến.
Lương Như Long mặc hắc giáp đứng như lâu la nhìn dòng người như nước, trong lòng âm thần quyết tâm: "Thương Hội Kiều Mộc... Đừng để ta còn sống trở về, nếu không..."
Nghĩ đến mình bị gài bẫy thì y không khỏi âm thầm nghiến răng.
Nhưng lúc này quân lệnh như núi nên y cũng không dám chạy trốn mà y cũng khó thoát được nên chỉ đành ở trong Thiên Tuyệt Thành làm một tiểu tốt để phục dịch thay cho người nào đó của Thương Hội Kiều Mộc.
Thùng thùng!
Ngoài thành, Lôi Cổ Đại Trận lại vang lên lần nữa.
Tiếng kèn trầm thấp vang lên.
"Nhanh!"
"Tổ hai mươi ba chữ Bính lên tường thành nghênh địch!"
Một tu sĩ Phản Hư mặc kim giáp, thần sắc nghiêm túc.
Từng tu sĩ Hóa Thần đều dẫn theo tiểu đội của mình bay lên tường thành.
Lương Như Long run run rẩy rẩy nhìn dưới tường thành thì đã thấy vô số thi hài của yêu tộc đã xen lẫn thành một màu với tường thành, đều là màu đỏ sẫm.
"Cũng không biết... Trong đó có bao nhiêu tu sĩ nhân tộc."
Nhìn thấy cảnh này lòng của y càng sợ hơn.
Đúng lúc này có hai đạo độn quang một xanh một vàng hạ xuống tường thành.
Trong lúc hoảng hốt, Lương Như Long dường như nhìn thấy một tôn Kim Sắc Phật Đà và hai cây đại thụ uốn lượn!
"Là Kim Cương Tử và Trường Thanh Tử!"
Rất nhiều tu sĩ hành lễ như nhìn thấy tín ngưỡng của bản thân.
Dù sao Nhân Tộc Ngũ Tử cũng là người cầm quyết tối cao của nhân tộc.
Khi tu sĩ Đại Thừa kỳ không xuất hiện thì đây tuyệt đối là mục tiêu lớn nhất của những tu sĩ có dã tâm kia.
"Nhân Tộc Ngũ Tử cũng đã có hai vị đến... Ngũ Hành Tử cũng ở một cứ điểm quan trọng khác, đề phòng ma tộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của..."
"Còn hai vị nữa thì trấn thủ bản thổ nhân tộc..."
"Nghe nói còn có một vị Đại Thừa Tán Tiên cũng tọa trấn trong thành, phối hợp với trận pháp cấp chín này, yêu tộc đã nhiều lần phí công mà lui..."
"Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ!"
Rất nhiều tu sĩ nhân tộc dùng thần thức truyền âm, đều giữ vững quyết tâm.
Thùng thùng!
Quỳ Ngưu Cổ lại vang lên!
Từng tia sấm đánh xuống quang mạc trắng nhạt, không ngừng tan rã.
Mỗi ngày yêu tộc đều làm không biết mật, đương nhiên là để tiên hao tiên ngọc của Tam Thập Lục Thiên Cương Bắc Đấu Đại Trận.
Tiên trận chuẩn cấp chín như vậy chắc chắn mỗi lần khởi động đều tiêu hao rất lớn.
Lúc này, thường là thời khắc nguy hiểm nhất của tu sĩ thủ thành.
Lương Như Long đã thay phiên nhiều lần nhưng cũng chỉ gặp một lần, cũng chính là lần khiến y cảm nhận rõ ràng khoảng cách với tư vong lại gần như vậy.
Nhưng tình huống lần này hình như hơi khác!
Lương Như Long ngừng thở thì đã thấy trong Vạn Yêu Đại Trận của yêu tộc, vô tận Thiên Yêu Khí chợt tách ra, hiện ra một cỗ xa giá trang trí cực kỳ hoa mỹ.
Trên xa giá này còn có lộng ngũ sắc, từng tia cát khí rơi xuống.
Trên xa giá thì có một nữ tử hoa lệ đoan trang, có khí chất phượng nghi thiên hạ đang ngồi ngay ngắn.
"Bản cung đã đích thân đến rồi, Xa lão quỷ ở đâu?"
Nữ tử trong loan xa mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh nhưng khiến mỗi tu sĩ nghe được đều rùng mình.
"Tiểu tăng ra mắt Hỗn Nguyên Đại Thánh..."
Kim Cương Tử chắp tay trước ngực: "Sao Đại Thánh phải lệ khí như vậy... Không bằng song phương dừng tay giảng hòa, tránh sinh linh đồ thán, chẳng phải là chuyện tốt đại cát rồi sao?"
"Kim Cương Tử, bản cung nhớ rõ... Một vị tộc nhân Thanh Loan của tộc ta năm đó chính là bị ngươi giết chết!"
Đôi mắt phượng hẹp dài của nữ tử lóe lên, hình như có vẻ lạnh lẽo xẹt qua: "Bây giờ lại không biết xấu hổ mà dám đề nghị bãi binh ngưng chiến với bản cung sao?"
Ngón tay như ngọc của cô ta nhẹ nhàng bắn ra, trong hư không có quang hoa ngũ sắc xuất hiện, đã bị tế luyện thành một viên Hỗn Nguyên Châu.
Trong Hỗn Nguyên Châu có vô số phù lục Phượng Triện Văn lít nha lít nhít như tinh hà hằng sa hóa thành vòng xoáy chuyển động.
Hưu!
Chân Linh Phượng Hoàng cong ngón tay búng ra, hư không lóe lên ánh bạc.
Tam Thập Lục Thiên Cương Bắc Đấu Đại Trận màu trắng nhạt vốn không có gì khác thường lại chợt oanh minh.
Ba!
Trước người Kim Cương Tử lóe lên một đạo quang huy bạc trắng.
Hỗn Nguyên Châu theo đó xuất hiện.
"A Di Đà Phật!"
Y chắp tay trước ngực, quanh thân hiện lên một tầng quang hoa màu vàng nhạt, cao giọng tuyên đọc một tiếng phật hiệu.
Hư ảnh một tôn Kim Sắc Phật Đà xuất hiện, hay tay y hợp lại vào giữa, kẹp viên Hỗn Nguyên Châu ngũ thải kia vào trong lòng bàn tay.
Phanh!
Từng phù lục ngũ thải sinh diệt trong Phật chưởng rồi tất cả đều hóa thành kim quang tiêu tán..."
"Chiêu Chưởng Trung Phật Quốc của tiểu hòa thượng không tệ... Nhưng nếu ngươi cho rằng bản cung chỉ có chút năng lực đó thì sai rồi..."
Chân Linh Phượng Hoàng khẽ cười một tiếng.
Từng đường nét kim sắc đã xuất hiện trên thân Kim Phật.
Trong chớp mắt tiếp theo.
Kim Phật rên rỉ rồi chợt nhập diệt.
Kim Cương Tử liền tự lui ba bước, mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu trên tường thành.
Sau đó sắc mặt y tái nhợt, phun một ngụm máu vàng óng ra.
Phật Đà Khấp Huyết!
"Đáng tiếc... Nếu ngươi không phải luyện thể sĩ đệ nhất nhân tộc thì Minh Phượng Châm của bản cung đã tiên ngươi lên đường rồi."
Chân Linh Phượng Hoàng lắc đầu tiếc hận.
Khóe miệng Kim Cương Tử rỉ máu, ngực lại hiện ra một cây châm bạc trắng nhỏ trong suốt.
Y khó khăn cười một tiếng, hai tay xuất hiện kim sắc rồi rút cây châm nhỏ này ra: "Hỗn Nguyên Đại Thánh vẫn như bình thường, xem như tiểu tăng đã được mở mang kiến thức thần thông hư không của Thiên Phượng Nhất Tộc..."
"Hừ!"
Nữ tử phượng nghi thiên hạ hừ lạnh, trong lòng bàn tay hiện ra viên Hỗn Nguyên Châu thứ hai.
Ở trong Hỗn Nguyên Châu, vô số phù lục màu bạc hội tụ lại hóa thành hình một cây kim.
"Sao Phượng đạo hữu lại làm khó tiểu bối?"
Ngay khi Chân Linh Phượng Hoàng sắp phóng ra cây Minh Phượng Châm thứ hai thì chợt có tiếng nói ôn hòa vang lên.
Lương Như Long ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, bả vai rất rộng, mặc một bộ tạo bào ngăn ở phía trước Thiên Tuyệt Thành.
"Xa lão quỷ, cuối cùng ngươi đã xuất hiện!"
Chân Linh Phượng Hoàng rút phượng trâm trên búi tóc xuống.
Sắc mặt Xa lão quỷ cũng trở nên ngưng trọng: "Cửu Phượng Châm? Món Tiên Phủ Kỳ Trân này năm xưa là vật Phượng Hoàng đời thứ nhất sử dụng, sau đó không biết tại sao lại bị phá, cũng làm khó ngươi đã vất vả thu thập phần lớn mảnh vỡ rồi đúc lại lần nữa..."
"Xa lão quỷ, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!"
Tiếng nói lạnh lẽo của nữ tu vang lên, mang theo sát khí lạnh như băng, khiến Xa lão quỷ cũng hơi nhíu mày.
Tồn tại Đại Thừa như bọn họ muốn phân ra thắng bại lẫn nhau cũng rất khó chứ đừng nói chi đánh giết một đối một.
Dù đối phương chấp chưởng hơn phân nửa Tiên Phủ Kỳ Trân thì cũng không thể nào làm được!
Làm tu sĩ cấp cao nên tâm huyết của lão dâng trào, đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này, Chân Linh Phượng Hoàng ở đối diện lại hót vang, chân thân Phượng Hoàng hiện ra.
Cửu Phượng Châm hấp thu yêu nguyên lực cấp Đại Thừa thì chợt hóa thành một con hung cầm Cửu Phượng, chín cái đầu của nó không ngừng phun ra các loại công kích như khói độc, lôi đình, liệt hỏa, chân thủy gần như bao phủ cả một vùng trời này...
...
Trong một hư không cách chiến trường không biết bao nhiêu xa.
Một con Chân Linh Phượng Hoàng khác và một cái ma thủ dữ tợn đang dựa vào bí thuật quan sát chiến trường.
"Chúc mừng quý tộc, kế đã thành rồi!"
Ma thủ dữ tợn có màu xanh, nọc độc giác, đôi mắt đỏ sẫm, lúc này nó lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Nếu không phải Phượng đạo hữu nhắc đến thì lão phu cũng không biết Thiên Phượng Nhất Tộc lại có Thuật Phượng Hoàng Tinh Xá Niết Bàn!"
"Dù sao tộc nhân có thể thỏa mãn yêu cầu của bí thuật này luôn rất hiếm, lần này cũng là cơ duyên xảo hợp... Nếu chuyện vẫn có thể làm thì thiếp thân càng muốn bản tộc có thêm một vị Chân Linh Phượng Hoàng."
Một giọng nữ mềm mại từ trong miệng của Chân Linh Phượng Hoàng vang lên.
"Hắc hắc... Bây giờ chiến lực cấp cao của nhân tộc trên lý luận vẫn mạnh hơn hai tộc chúng ta nhưng sau hôm nay chuyện sẽ có khác..."
"Chờ sau khi yêu tộc động thủ xong thì ma tộc ta sau đó cũng sẽ tấn công cứ điểm quan trọng của nhân tộc..."
Ma thủ màu xanh dữ tợn cười hắc hắc.
Chẳng biết từ lúc này mà hai tộc yêu ma đã âm thầm liên thủ, ít nhất cũng ăn ý, chuẩn bị cùng nhau tiêu hao nhân tộc!
Trên lý luận thì cảnh này chỉ xảy ra trong lúc nhân tộc cường thịnh, hoặc là lộ ra dấu hiệu và tiềm lực cường thế sẽ lập tức gặp phải hai tộc yêu ma ăn ý áp chế.
Mà nếu ma tộc có tiềm lực này thì cũng gặp phải hai tộc nhân yêu liên thủ.
Chính là vì địch ta thay đổi nhanh chóng như vậy mới dẫn đến tam tộc tranh bá khó có kết quả.
"Lần này Thanh Diện Ma Tổ ngươi có thể sảng khoái tiếp nhận đề nghị của ta như vậy ta cũng cảm thấy lạ..."
Đôi mắt đẹp của Phượng Hoàng chuyển một cái rồi chợt nói: "Xem ra... Kẻ đứng đầu Lục đại ma vương trong tộc ngươi trùng kích bình cảnh Đại Thừa kỳ cũng có kết cục không ổn..."
"Khiến hàng xóm tốt bụng chê cười rồi... Mặc dù tên Tự Tại Thiên Ma Vương kia có truyền thừa Thiên Ma, giai đoạn đầu tu hành nhanh chóng nhưng hắn cũng rơi vào trong lưới mà không biết, nếu truyền thừa Thiên Ma thật sự tốt như vậy thì lão phu đã cướp của hắn từ lâu rồi..."
Thanh Diện Ma Tổ cười lạnh: "Tên tiểu bối kia xem như thông minh, lần này trùng kích bình cảnh Đại Thừa, cuối cùng phát hiện không đúng đã tự chém một đao, chủ động khiến phá cảnh thất bại nên cũng tránh gặp phải chuyện đại khủng bố... Chỉ là bây giờ thực lực của hắn đã bị giảm, e là chỉ có thể miễn cưỡng tính ở vị trí thấp nhất trong Lục Vương mà thôi... Chủ soái lần tấn công nhân tộc này chính là tên tiểu bối này, cũng xem như tận dụng phế vật..."
"Ha ha..."
Tiếng cười mang theo một tia sung sướng của Phượng Hoàng vang lên: "Nếu hạt giống của hai tộc ta đều tấn thăng Đại Thừa thành công thì e là khai chiến bây giờ chính là hai phe chúng ta rồi đúng không?"
"Thật sự như vậy... Nhưng bây giờ trên phương diện đối mặt nhân tộc thì lại có chỗ có thể hợp tác."
Thanh Diện Ma Tổ thở dài: "Nhân Tộc Ngũ Tử thế hệ này, ai cũng có khí vận thâm hậu, tương lai chưa chắc không có hi vọng Đại Thừa... Trước đó hậu bối của đạo hữu không thể một kích đánh chết Kim Cương Tử thật sự khiến lão phu nuối tiếc."
"Nếu có thể bị một kích tiện tay của chúng ta đã mất mạng thì cũng sẽ không thể đảm nhiệm Nhân Tộc Ngũ Tử khiến chúng ta kiêng kỵ như vậy..."
Chân Linh Phượng Hoàng hót vang rồi trực tiếp tông vào hư không, ánh sáng năm màu lóe lên đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Hắc hắc..."
Thanh Diện Ma Tổ nhìn chằm chằm phương hướng Phượng Hoàng đi, lại cười lạnh mấy tiếng: "Con Phương Hoàng già này còn che giấu bản ma tổ rất nhiều... Ít nhất là không nói chuyện tên tiểu bối nhân tộc kia, hắc hắc... Thân Phản Hư mà đã chấp chưởng một món Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh, lần này thật sự yêu tộc đã kiếm lớn."
Từng tia Thiên Ma Khí tràn ra, hóa thân của tên ma tộc mặt xanh này cũng chợt biến mất không còn tăm tích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận