Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 930: Đại Nhật Như Lai bí thừa

"Đáng chết!"
Huyết Long Ma Tổ phẫn nộ gầm lên.
Huyết chi pháp tắc trong thiên địa nháy mắt nghịch chuyển, tinh huyết của từng tu sĩ nhân tộc nghịch chuyển, bạo thể mà chết!
Nhìn thấy cảnh này, Đại Thừa họ Bộ chuyển kiếm quyết.
Pháp kiếm đầy trời rơi xuống như mưa, khí tức xơ xác chợt hiện lên giữa đất trời.
Từng ma tộc ngã dưới kiếm khí, phần lớn kiếm khí thì hội tụ thành một bay thẳng về phía Huyết Long Ma Tổ!
"Chết!"
Mông lão quỷ càng không ngừng phát ra ma lôi, đánh thẳng về phía Thanh Diện Ma Tổ.
Ầm ầm!
Hư không không ngừng chấn động, vỡ vụn, lấp đầy...
Sau đó theo vô số cánh hoa bạc rơi xuống, tam đại Ma Tổ vội lui lại: "Đại Thừa nhân tộc, chúng ta nhớ kỹ thù này..."
Ma quang lóe lên, tam đại Ma Tổ trong nháy mắt đã biến mất.
Hôm nay rơi xuống hạ phong, bị tổn thương nguyên khí nên đương nhiên bọn chúng sẽ không tiếp tục ở lại tử chiến.
Giữa các tu sĩ Đại Thừa không chênh lệch nhiều, dù có một món Tiên Phủ Kỳ Trân nhưng ba Đại Thừa nhân tộc muốn giữ bọn chúng lại cũng rất khó.
"Hôm nay..."
Thấy vậy, Mông lão quỷ mỉm cười mở miệng đang định nói gì đó.
Bất chợt!
Giữa trời đất ba động kịch liệt, hư không bị xé rách, ba con quái thú hình dáng như túi vàng, đỏ như đan hỏa, sáu chân bốn cánh, đầu lại hỗn độn!
Quái thú này trời sinh am hiểu khống chế khí hỗn độn trong trời đất, chúng hóa thành ba đạo quang huy bay về phía ba vị Đại Thừa nhân tộc.
Thiên địa pháp tắc mơ hồ ba động, không ngờ ba con quái thú này đều là cấp Đại Thừa!
Chúng cố ý lợi dụng sau khi ba vị Đại Thừa nhân tộc đại chiến với ba vị Ma Tổ rơi vào lúc suy yếu mà ngang nhiên đánh lén!
Khí tức hỗn độn tản ra xung quanh, mang theo thần quang đủ khiến Đại Thừa trọng thương!
Mắt thấy ba vị Đại Thừa nhân tộc sắp bị trọng thương thì Xa Huyền Nguyên mỉm cười, khẽ đảo Hư Không Kính.
Từng mảnh cánh hoa bạc chợt bao phủ ba vị Đại Thừa nhân tộc lại.
Sau đó nương theo tiếng phượng gáy, một con Chân Linh Phượng Hoàng từ trong hư không bay ra, vô số Phượng Triện Văn trên lông của nó tỏa sáng rực rỡ, dường như bản thân nó chính là chứng minh đạo hư không tốt nhất.
Hống hống!
Mổ tiếng rống như rồng như voi từ trong Thái Hư truyền đến!
Trong hư không chợt có thêm một con Huyền Vũ!
Con Huyền Vũ này giống như cự quy, có đầu rồng, móng phượng, mai có vô số đường vân tụ lại như một con cự mãng!
Lúc này trông tiếng rống giận, từng đạo quang huy vàng sẫm phóng lên cao hóa thành một toàn thần sơn, cản trước ba con quái vật.
Thần quang hỗn độn đâm vào cự sơn rồi nhanh chóng cùng nhau tan rã.
Sở trường của Huyền Vũ là phòng ngự, thiên phú thần thông của nó thật sự rất khủng bố, dù thần quang hỗn độn này cũng bị ngăn cản.
Phốc phốc!
Ba đạo thần quang tiêu tán, cự sơn cũng rên rỉ rồi ầm ầm sụp đổ hóa thành từng đám sương mù vàng sẫm tiêu tán.
Ba con quái thú dừng lại, chợt có linh quang lóe lên.
Sau đó thân hình chúng đã biến mất, thay vào đó là ba bóng người mặc hoàng bào.
Vóc dáng của những 'Người' này cao lớn khác thường, đầu mọc sừng dài, mặt cố hoa văn kỳ dị.
"Chân Linh Phượng Hoàng và Chân Linh Huyền Vũ của yêu tộc sao?"
Kẻ cầm đầu trong đó lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Nghe nói ba tu sĩ Đại Thừa nổi danh nhất trong Cửu Xi tộc theo thứ tự là Đế Linh, Đế Tôn, Đế Thích, không biết các hạ là ai?"
Từ trong miệng Phượng Hoàng truyền ra tiếng nói êm tai như chim sơn ca.
"Dễ nói, bản tọa Đế Linh!"
Đại Thừa Cửu Xi tộc mặc hoàng bào lạnh lùng trả lời: "Sao yêu tộc lại đến đây?"
"Ha ha, mặc dù chuyện Liên minh dị tộc mưu đồ ba tộc chúng ta bí mật nhưng vẫn để lại dấu vết, bản cung chỉ cần chú ý một chút... Bắt vài tên dị tộc thì đương nhiên sẽ biết rõ."
Chân Linh Phượng Hoàng cười nói: "Liên minh dị tộc các ngươi muốn châm ngồi cho ba tộc chúng ta tiêu hao lẫn nhau, cuối cùng hủy diệt, chỉ là người si nói mộng."
Đế Linh không khỏi trầm mặc, chỉ là khí hỗn độn quanh thân quay cuồng đã lộ ra tâm trạng cực kỳ không yên.
Thật ra thực lực của Liên minh dị tộc không bằng ba tộc nhân, yêu, ma.
Bây giờ lại mất đi ưu thế mai phục trong bóng tối, tiếp theo e là sẽ rất khó.
"Trước đó lão phu cũng nhận được cảnh báo trong tộc... Bây giờ nhìn lại thì trước tiên tạm thời buông bỏ can qua, tiêu diệt dị tộc các ngươi rồi tính."
Sắc mặt Xa Huyền Nguyên âm trầm rồi chợt lật Hư Không Kính trong tay.
Bạch quang lóe lên, ba Ma Tổ Thanh Diện, Huyết Long, Tử Huyễn đã đi rồi mà quay lại.
Không đúng, phải nói là bọn họ vẫn luôn nấp ở gần đó!
"Đúng vậy... Lại còn phái người giả ma tộc chúng ta cướp cơ duyên Đại Thừa... Người dám chiếm tiện nghi của ma tộc ta vẫn chưa sinh ra đâu!"
Đôi mắt đỏ tươi của Thanh Diện Ma Tổ đảo qua ba Đại Thừa Cửu Xi tộc rồi cười lạnh nói.
Khí tức của ba Ma Tổ hung tàn, không có chút cảm giác suy yếu nào như trước đó.
"Trước đó các ngươi cũng không bị thương..."
Đế Tôn và Đế Thích nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi: "Đại chiến trước đó chẳng qua chỉ là diễn kịch để kéo ba huynh đệ chúng ta ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, chỉ cần giết ba người các ngươi thì dù trong Cửu Xi tộc vẫn còn tu sĩ Đại Thừa khác... Cũng không thể lật trời được."
Trong tiếng nói của Chân Linh Phượng Hoàng mang theo sự vui vẻ rồi phát ra tiếng gáy.
Từng Phượng Triện Văn hình thành xiềng xích phóng lên cao, phong tỏa hoàn toàn mảnh hư không này.
Xa Huyền Nguyên cầm Hư Không Kính, Đại Thừa họ Bộ cầm pháp kiếm và Mông lão quỷ điều khiển ma lôi hình thành tam giác, mơ hồ có vẻ như trận pháp.
"Đúng lúc có ba Đại Thừa Cửu Xi tộc, mỗi tộc chúng ta giải quyết một tên đi."
Huyết Long Ma Tổ hét lớn.
"Đúng vậy." Xa Huyền Nguyên nhìn Đế Tôn: "Vị Đế Tôn đạo hữu này cứ giao cho chúng ta..."
"Vậy Đế Linh giao cho yêu tộc ta." Chân Linh Phượng Hoàng cười khanh khách.
"Muốn giữ ba huynh đệ chúng ta lại sao?"
Trên mặt Đế Linh có hoàng khí hiện ra, trong tay gã chợt hiện ra một quái nhận có tạo hình dữ tợn.
Phần lưng của quái nhận còn có một con Giao Long hai đầu, nó lắc đầu vẫy đuôi như vật sống.
Thiên địa pháp tắc hơi ba động, hội tụ lại trên lưỡi đao, khiến tất cả Đại Thừa nhân, yêu, ma ở đây đều biến sắc: "Tiên Phủ Kỳ Trân? !"
Thành Thiên Phạm.
Trong sảnh đường.
"Kỳ hạn mười năm đã sắp đến rồi."
Phương Tịch mỉm cười rót cho mình một chén linh trà rồi lại rót một chén cho hóa thân Kim Cương Tử ở đối diện: "Tại hạ không chịu nổi tục vụ nên phải cáo từ."
Trước đó hắn đã đồng ý với La đạo hữu trấn thủ thành Thiên Phạm mười năm.
Bây giờ đúng lúc có thể bàn giao cho hóa thân Kim Cương Tử.
"Sở dĩ đạo hữu vẫn chưa đi là vì chờ chiến báo mới nhất ở tiền tuyến đúng không?"
Kim Cương Tử uống một hớp linh trà rồi nói như hiểu rất rõ tính tình của Phương Tịch.
Thậm chí y còn nghi ngờ nếu không phải trước đó có Ngũ Hành Tử xuất hiện thì nói không chừng người này sẽ lén lúc nặc danh để báo cáo chuyện Liên minh dị tộc.
"Kim Cương Tử đạo hữu trách oan cho bản nhân rồi... Chỉ là bản nhân luận đạo với đạo hữu, rất bội phục tạo nghệ trên thuật luyện thể của đạo hữu nên mới thường xuyên đến đây thỉnh giáo."
Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi.
"À?"
Kim Cương Tử như đang suy tư gì đó: "Đạo hữu đã luyện thể đến cấp bảy, có thể so với yêu tộc Hợp Thể... Nếu ta nhìn không sai thì chắc là đạo hữu đang tu luyện Thiên Yêu Chân Thân đúng không? Sau khi pháp môn yêu tộc này bị hai tộc nhân, ma lấy được thì cũng có rất nhiều bản sửa chữa truyền ra... Chỉ lợi dụng linh khí và ma khí tôi thể nên hiệu quả vẫn kém một chút... Đạo hữu lại có thể tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, thật sự rất kinh người."
Mặc dù vị này chỉ là hóa thân nhưng ánh mắt kiến thức tuyệt đối là cấp Nhân Tộc Ngũ Tử, phi thường sắc bén.
"Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, tu luyện chắp vá lung tung mà thôi..."
Phương Tịch mỉm cười đáp.
"Chỗ tiểu tăng cũng có một pháp môn, kết hợp với Thiên Yêu Chân Thân... Có lẽ sẽ có thể khiến luyện thể của đạo hữu tiến thêm một bước."
Kim Cương Tử mở miệng.
Dù sao trên danh nghĩa y cũng là "Đệ nhất luyện thể sĩ nhân tộc" nên lời này khá đáng tin.
Phương Tịch cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này: "Không biết đạo hữu muốn trao đổi thế nào?"
Đối với tu sĩ thì chắc chắn không có chuyện tốt vô duyên vô cớ.
Kim Cương Tử nói vậy đương nhiên là cần hồi báo.
"Sỡ dĩ tiểu tăng giúp đạo hữu, đầu tiên là tiểu tăng hợp ý với đạo hữu." Kim Cương Tử chắp tay trước ngực mỉm cười.
Thật ra y suy đoán Phương Tịch chính là nhân kiếp của Trường Thanh Tử nên mới thân cận hơn.
Ngoài ra đương nhiên y cũng có yêu cầu: "Nếu đạo hữu nguyện ý tiếp tục trấn thủ thành Thiên Phạm thêm năm trăm năm nữa... Vậy thì tiểu tăng sẽ dốc lòng truyền thụ pháp môn kia."
"Năm trăm năm sao? Quả thật hơi dài..."
Phương Tịch thở dài.
Hắn quen xuất quỷ nhập thần, không cho kẻ địch có chút cơ hội nào.
Chuyện gò bó bản thân ở một nơi quá lâu này hắn luôn từ chối.
Phương Tịch chậm rãi thưởng thức linh trà như đang suy tư lợi và hại.
Kim Cương Tử cũng không thúc giục, cứ cười tủm tỉm như vậy mà chờ, y tin chắc điều kiện này đối với Phương Tịch thì nhất định rất khó từ chối.
Thật lâu sau mới nghe Phương Tịch nói: "Trấn thủ thành Thiên Phạm chỉ cần một tu sĩ Hợp Thể là được đúng không?"
"Đúng vậy, đạo hữu có cao kiến gì?"
Kim Cương Tử hơi nghi hoặc.
"Thay vì lôi kéo Hợp Thể bên ngoài không bằng Kim Cương Tử đạo hữu tự bồi dưỡng một tu sĩ Hợp Thể, chẳng phải đã giải quyết được vấn đề rồi sao?" Phương Tịch cười ha ha: "Chắc hẳn tu sĩ Phản Hư viên mãn dưới trướng của đạo hữu phải có mấy vị đúng không?"
"Đúng là có không ít nhưng cách đột phá Hợp Thể vẫn còn một chút khoảng cách." Kim Cương Tử nhíu mày.
Chỉ thấy trên tay Phương Tịch có tử quang lóe lên, một cái hồ lô tím nhỏ hiện ra: "Danh tiếng của Thất Bảo Thượng Nhân đạo hữu đã từng nghe qua chưa? Vật này chính là Tiên Thiên Nhất Khí Tử Hồ Lô, trong đó có chứa một tia Tiên Thiên Chi Khí, có công hiệu nhất định khi đột phá đại bình cảnh Hợp Thể."
"Cái gì? Vậy mà là Tiên Thiên Nhất Khí?"
Kim Cương Tử chấn động, trong đôi mắt lóe lên kim quang, hình như y đang dùng thuật linh đồng gì đó, sau một hồi lâu quang mang mới thu lại: "Quả nhiên là Tiên Thiên Nhất Khí, có phải đạo hữu muốn dùng vật này để trao đổi không? Nếu vậy thì tiểu tăng quá lời rồi..."
"Có thể trao đổi nhưng nhất định phải thêm điều kiện..."
Phương Tịch cười ha ha: "Ngoại trừ pháp môn kia ra, nghe nói trong tay của đạo hữu có nửa bình Đại Nhật Như Lai Bí Thừa Quán Đỉnh Tô Du, chính là chí bảo luyện thể vô thượng..."
"Chuyện này..."
Trên mặt Kim Cương Tử hiện ra vẻ khó xử như đang cấn nhắc lợi hại.
Trên người y chợt có tiếng rít vang lên.
Kim Cương Tử biến sắc, vội lấy pháp bàn đưa tin ra, sau đó hai mắt hơi thất thần: "Tiền tuyến có biến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận