Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 861: Thu hoạch

'Bí thuật chạy trối chết cũng không tệ... Đáng tiếc ngươi lại gặp ta.'.
Đương nhiên Phương Tịch cũng không phân biệt được trong đám trùng vân này con nào ẩn giấu bản thể của Phù Du Tử.
Nhưng hắn cũng không cần đoán!
Trong đan điền khí hải, chủ Nguyên Anh đang ôm Chư Thiên Bảo Giám mỉm cười, ánh mắt đã khóa chặt một con yêu trùng xén tóc màu xanh sẫm không khác gì Thiên Yêu Trùng.
'Dù sao tên này cũng là đại lão Hợp Thể đỉnh phong...'.
'Nếu bị ta phát hiện rồi phá bí thuật này thì nói không chừng hắn sẽ thi triển thần thông khác...'.
'Mặc dù nhìn hắn như đã bị Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm đánh trọng thương nhưng đương nhiên vẫn còn lực phản công, thậm chí còn rất hung tàn!'.
Trong lúc tâm niệm của Phương Tịch xoay chuyển rất nhanh thì hắn đã đưa ra quyết định.
Hắn kết quyết, Sinh Tử Ấn xuất hiện trong tay, vô số Long Chương Văn lấp lóe xung quanh.
Lĩnh hội Long Văn Bích rất lâu, mặc dù Phương Tịch vẫn chưa thu được cảm ngộ gì quá lớn nhưng bây giờ hắn thi triển thần thông Long Chương Văn dường như càng trôi chảy, tự nhiên hơn trước một chút.
Ào ào ào!
Hư ảnh Yêu Ma Thụ to lớn xuất hiện, cành lá không ngừng giãn ra, gần như che phủ bầu trời.
Nhờ sự cảm ứng của Khô Vinh Huyền Quang mà Phương Tịch đã biết được số thọ nguyên còn lại của Phù Du Tử.
"Bản thể bị diệt, phân thân lại bị ta đánh trọng thương mà vẫn còn thừa hơn ba ngàn năm sao?"
Phương Tịch nhìn thoáng qua thì kinh hãi.
Nếu không bị trọng thương thì nói không chừng thọ nguyên của Phù Du Tử sẽ hơn sáu ngàn năm, vậy thì phiền phức lớn rồi!
Cũng may bây giờ vẫn nằm trong khả năng hắn có thể chém giết!
Hắn không do dự nữa, đôi mắt lạnh lẽo như thần chích cao cao tại thượng, phán định sinh tử của phàm nhân như sâu kiến: "Thái Thượng Bắc Đấu... Ti nhữ chi vong!"
Xoát!
Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang lóe lên, đánh trúng con Thiên Yêu Trùng kia!
Dù không có Chư Thiên Bảo Giám cảm ứng thì khi Phương Tịch dùng thần thông này cũng có thể dễ dàng khóa chặt chân linh của Phù Du Tử!
Trong khoảnh khắc. Phương Tịch cảm thấy cơ thể chợt trống rỗng.
Đây là trước đó hắn vận dụng Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm đã tiêu hao quá lớn, lại chợt hao tổn hơn ba vạn năm thọ nguyên mà gây ra di chứng!
Mà trong chớp mắt tiếp theo!
Con Thiên Yêu Trùng kia chợt phát ra tiếng kêu khủng bố, vậy mà lại khiến hư không xung quanh xuất hiện vết rách.
Vô số Thiên Yêu Trùng nổ tung hóa thành từng tia Thiên Yêu Khí.
Đáng tiếc đây chỉ là thân thể vô ý thức giãy giụa sau khi tử vong mà thôi...
Trong hư không, một con Thiên Yêu Trùng nổ tung, thi thể một con yêu trùng hiện ra.
Nó ở giữa không trung đã rơi vào trong Địa Tiên Linh Cảnh mà hắn mở ra, cũng không còn thấy bóng dáng.
Trong chớp mắt tiếp theo ánh bạc lóe lên, thân ảnh bản tôn Phương Tịch lập tức biến mất không còn tăm tích.
Ngoại Đạo Hóa Thân ho khan mấy tiếng rồi bắt đầu dọn dẹp chiến trường, sau đó hóa thành hình dáng lão tổ Vương gia mà tu họp với các tu sĩ Yêu Nguyệt Tiên Thành khác...
...
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Dưới Long Văn Bích.
Từ sau khi lấy được ngọc bích này thì nơi đây đã trở thành chỗ hàng ngày Phương Tịch nghỉ ngơi và lĩnh hội.
Lúc này mặt mũi hắn đầy ngưng trọng mà nhìn con yêu trùng to cỡ ngón cái ở phía trước.
"Không thể tưởng tượng được... Đây chính là bản thể của Phù Du Tử sao? Không đúng... Là bản thể hóa thân?"
Chỉ thấy con trùng này đen nhánh, tương tự như dế mèn, mọc ra một đôi cánh.
Lúc này nó hoàn toàn không còn khí tức mà nằm ở chỗ này, lại mang theo một cỗ khí thế hung ác của man hoang, khiến người ta như đang đối mặt với Nguyên Cổ Hoang Thú nào đó.
'Nếu mang nó luyện thành khôi lỗi siêu nhỏ thì cũng là đòn sát thủ xuất kỳ bất ý!'.
'Thể phách của con yêu trùng này cũng đến cấp bảy, còn mạnh hơn nhục thân chuẩn cấp bảy của ta...'.
Nhìn hai cái răng ở hàm trên của yêu trùng thì Phương Tịch không chút nghi ngờ nó có thể cắn nát phòng ngự của mình.
"Với hình thể siêu nhỏ của nó nếu chui vào trong cơ thể của tu sĩ hoặc yêu thú thì tuyệt đối là một món đại sát khí..."
Phương Tịch thì thào, bàn tan nâng yêu trùng lên.
Hắn dựa theo cảm ứng của Chư Thiên Bảo Giám mà gỡ một đốt chân xuống.
Cái chân này rõ ràng là giả, còn đã được luyện chế lại.
Sau khi thần thức của Phương Tịch mượn lực lượng Linh Vực chậm rãi ma diệt lạc ấn của chủ nhân cũ thì trước mặt hắn lập tức hiện ra một động thiên rất lớn.
Linh khí mãnh liệt đập vào mặt.
Thần thức của hắn thoáng quét qua thì hắn đã nhìn thấy từng mảnh linh điền, linh dược lớn, linh thạch, tiên ngọc chồng chất như núi...
Còn có rất nhiều loại bảo tài trân quý mà hắn không biết tên!
"Không hổ là đại lão Hợp Thể... Lần này phát tài rồi!"
"Không đúng, đây vẫn chỉ là một hóa thân, cũng không biết bản tôn Phù Du Tử đã làm Nhân Tộc Ngũ Tử nhiều năm như vậy thì trong túi trữ vật sẽ có bao nhiêu đồ tốt?"
"Nếu cho Địa Tiên Linh Cảnh thôn phệ tất cả những thứ này... Thì có lẽ ta sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tấn thăng Phản Hư hậu kỳ, thậm chí Phản Hư viên mãn!"
"Quả nhiên... Yên ổn kinh doanh cái gì, căn bản không nhanh bằng cướp! Còn là cướp của tu tiên giả cao hơn mình một cảnh giới!"
Mặc dù tu tiên giả bình thường muốn làm vậy thì không khác gì muốn chết.
Dù Phương Tịch thì bây giờ trong cơ thể hắn cũng ngũ lao thất thương.
Cũng may Vạn Cổ Trường Thanh Thể có vô tận sinh cơ, đang chậm rãi chửa trị thương thế cho hắn.
Về phần số thọ nguyên đã hao tổn thì dựa vào Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, sớm muộn gì hắn cũng có thể bù lại!
"Toàn lực vận dụng Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm thì phản phệ cũng hơi lớn..."
"Nếu vẫn tiếp tục đấu pháp thì ta cũng có cảm giác kiệt sức."
Phương Tịch thở dài rồi lại cầm một mảnh tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân lên.
Tàn phiến này chính là một đoạn mũi đao, chất liệu của nó óng ánh như ngọc, mơ hồ có thể thấy được phù văn trong suốt ở trong đó.
"Tiên Phủ Kỳ Trân, Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết, mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân, Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm..."
"Nếu xem Chư Thiên Bảo Giám là Tiên Phủ Kỳ Trân cấp cao nhất thì bây giờ bảo vật bốn cấp này ta đều có mỗi loại một món..."
Phương Tịch cảm thấy hơi cạn lời.
Nhưng mà cấp độ của Chư Thiên Bảo Giám chắc chắn ở trên Tiên Khí vì nó liên quan đến Đạo Quả Tạo Hóa không tưởng tượng nổi.
Đây là lần đầu tiên Phương Tịch hiểu rõ mọi chuyện sau khi hắn phát hiện bí mật Đạo Quả ở thế giới Đại Lương.
"Ngoài ra... Còn có truyền thừa thuật khôi lỗi của Đông Thu Tử."
Trong tay hắn hiện ra một khối ngọc giản màu vàng.
Trước đó hắn cũng không kịp xem, lúc này hắn đảo thần niệm qua thì phát hiện đây thật sự là thuật khôi lỗi cấp sáu.
Thậm chí ở phần cuối cùng còn có kinh nghiệm luyện chế khôi lỗi long phượng chuẩn cấp bảy.
Hiển nhiên đây là Đông Thu Tử mới thêm vào gần đây, đồng thời với ánh mắt kiến thức của Phương Tịch thì Đông Thu Tử cũng không che giấu điều gì.
Dù sao hắn cũng là Tông sư khôi lỗi cấp năm nên chút thật giả này hắn vẫn có thể phân biệt được.
"Thuật khôi lỗi cấp sáu, thật sự không tệ... Nếu là giả thì chắc chắn sau này ta sẽ tìm Đông Thu Tử tính sổ!"
"Đương nhiên... Chiến lợi phẩm quan trọng nhất vẫn là thứ này."
Tay Phương Tịch lóe sáng thì hắn đã lấy từ trong bảo vật động thiên có hình dáng đốt chân ra một cánh cửa bằng thanh đồng.
Cánh cửa này có phong cách cổ, trên cánh cửa có chạm một cái đầu thú dữ tợn.
Ở miệng của đầu thù thì có ngậm một mảnh vỡ thanh đồng.
"Quả nhiên, vật này ở trong tay ngươi."
Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt hiện ra sự vui mừng.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa thanh đồng này, cảm nhận được kỹ thuật luyện khí thâm bất khả trắc trên đó thì không khỏi gật đầu lia lịa: "Vậy mà có thể nghỉ đến thủ pháp mượn lực lượng của tàn phiến Chư Thiên... Thật sư cao minh."
"Tiếc là... Ta cũng không tinh thông luyện khí nên nhìn cũng không hiểu nhiều!"
Phương Tịch chuyển ánh mắt thì thần sắc chợt ngưng trọng.
Hắn nhìn thấy trên cánh cửa thanh đồng này còn có một vết kiếm!
Ở trong vết kiếm thì có một phù lục bằng hắc thiết cắm vào, trên đó có vô số bí triện tiên phù, tỏa sáng như sao, phong tỏa tác dụng của cánh cửa này, khiến nó không thể truyền tống được.
"Ta nói sao Phù Du Tử lại không nhờ vào cánh cửa này mà chạy thẳng về cương vực yêu tộc... Thì ra đã bị đánh hỏng, thậm chí còn khóa chặt!"
"Đạo bí triện tiên phù và vết kiếm này chắc là xuất từ tay của một vị Đại Thừa Tán Tiên nào đó rồi?"
Vừa nghĩ đến đây, thần sắc Phương Tịch không khỏi ngưng trọng hơn.
Mặc dù bây giờ hắn đã ở Nhân Gian giới, lại có Địa Tiên Linh Cảnh ngăn cách nên dựa theo lẽ thường thì dù Đại Thừa Tán Tiên cũng không thể nào cảm ứng được mới đúng.
Nhưng để phòng vạn nhất thì hắn vẫn lấy mảnh vỡ ra trước, tùy tiện vứt cánh cửa thanh đồng này đến tiểu giới khác, sau này lại từ từ nghiêm cứu sẽ tốt hơn!
Mặc dù tàn phiến Chư Thiên Bảo Giám đã bị đúc vào cánh cửa thanh đồng nhưng Phương Tịch vừa nhìn đã thấy, với khả năng của yêu tộc thì vẫn không thể nào hòa tan tàn phiến Chư Thiên được.
Bởi vậy hắn dứt khoát triệu hồi bản thể Chư Thiên Bảo Giám ra.
Ong!
Một cổ giám thanh đồng hiện ra, sau đó một tia sáng trắng đã bao phủ cánh cửa thanh đồng.
Vô số Phượng Triện Văn xuất hiện, chờ sau khi ngân quang tiêu tán thì mảnh tàn phiến trong cái đầu thú thanh đồng đã biến mất.
Phương Tịch lại nhìn Chư Thiên Bảo Giám thì nhìn thấy thanh đồng giám đã gần như hoàn chỉnh, bề ngoài chỉ còn hai lỗ hổng.
Hiển nhiên nó còn thiếu mảnh trong tay của yêu tộc và một mảnh trong tay Tự Tại Thiên Ma Vương thì sẽ có thể hoàn toàn nguyên vẹn.
"Lại tập hợp được một mảnh nữa..."
Sau khi cẩn thận cảm ngộ một phen thì Phương Tịch không thể không chửi bậy: "Cũng không mở ra chức năng mới... Chẳng lẽ phải thật sự chờ đến khi đột phá đại cảnh giới Hợp Thể mới có biến hóa mới sao?"
"Cách ngày bảo giám hoàn chỉnh đã không còn xa nữa."
"Không biết chờ đến khi Chư Thiên Bảo Giám triệt để hoàn chỉnh thì sẽ có biến hóa không thể tưởng tượng nổi cỡ nào?"
Phương Tịch luôn rất trông mong vào chuyền này.
Với thần thông pháp lực của hắn bây giờ, chỉ cần hắn tấn thăng Hợp Thể, nói xưng bá Địa Tiên giới thì hơi cuồng vọng nhưng cũng đủ để hoành hành.
Địa Tiên giới.
Ngay khi Phương Tịch lấy mảnh tàn phiến của Chư Thiên đi.
Trong cương vực nhân tộc, một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, lưng đeo trường kiếm dừng độn quang lại.
Lão tóc bạc mặt hồng hào, ánh mắt ôn hòa, quanh người có một cỗ tiên khí lượn lờ.
Lúc này lão lại nhướng mày rồi chợt kết quyết: "Đó là khí tức của Lưỡng Giới Môn chợt biến mất... Nó đã sớm che đậy thiên cơ nên cũng không tính được gì... Ai, chẳng lẽ trong nhân tộc ta vẫn còn tên gian tế yêu tộc nào có vị trí cao nên có thể chi viện cho tên Phù Du Tử kia sao?"
"Bí phù Tiên Phủ của lão phu cũng không dễ phá giải như vậy..."
Trước đó vị Đại Thừa Tán Tiên này đã giết bản tôn Phù Du Tử rồi lại nhân cơ hội đóng Lưỡng Giới Môn lại nên Chân Linh yêu tộc cũng không có cơ hội xuất hiện.
Thậm chí lão còn nhân cơ hội đánh một bí phù để phong tỏa và truy tung.
Lại không ngờ, phù lục mà lão luôn cảm ứng được vừa rồi lại chợt biến mất!
Chuyện này khiến lão hoài nghi có phải đã có nhân vật cấp Đại Thừa Tán Tiên xuất thủ!
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc nào đó ở yêu tộc, chợt vang lên tiếng gầm thét khiến vạn thú sợ hãi: "Nhân tộc đáng ghét... Đáng chết... Lưỡng Giới Môn đã mất một nửa, đã hoàn toàn vô dụng rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận