Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 142: Đấu pháp

"Không biết Huyết Khế Văn Thư này bán bao nhiêu?"

Phương Tịch thật sự nhấc lên chút hứng thú nên mở miệng hỏi thăm.

"Hắc hắc, vật này chế tác gian nan, tài liệu cũng trân quý, thời gian qua lão phu cũng không bán..." Lúc này Miêu Đông lại bán một cái gút, sau khi lão nhìn trái nhìn phải... Cuối cùng cũng mở miệng: "Trên người đạo hữu... Có tinh huyết của yêu xà cấp cao đúng không?"

Trong nháy mắt sắc mặt của Phương Tịch trở nên lạnh: "Làm sao ngươi biết?"

" Đạo hữu không cần như thế." Miêu Đông vội vàng xua tay lung tung rồi lại vỗ vỗ ống tay áo.

Tê tê!

Một con tiểu xà màu ngọc bích bò khỏi ống tay áo của lão rồi quấn quanh cánh tay, phun lưỡi bộ dạng như rất thân mật với lão.

"Đây là Bích Huyết Mãng, lão phu đã bồi dưỡng đến cấp một trung phẩm, Thanh nhi nhà ta đối với tinh huyết của đồng loại rất mẫn cảm... Gần đây hẳn là đạo hữu có dính dáng đến máu của yêu xà cấp bậc còn trên Thanh nhi đúng không?"

Miêu Đông duỗi ngón tay ra trêu đùa Bích Huyết Mãng: "Mặc dù đã rửa ráy sạch sẽ nhưng mùi này vẫn chưa tiêu tán..."

"Cho nên?"

Mặt Phương Tịch như hàn băng, tiếp tục hỏi thăm.

"Lão phú có một tấm Huyết Khế Văn Thư đúng lúc muốn đổi một bình tinh huyết với đạo hữu." Miêu Đông thành khẩn cúi đầu.

Trong ba con linh sủng mà lão nuôi dưỡng chỉ có Bích Huyết Mãng có thiên phú huyết mạch tốt nhất, sắp tấn thăng cấp một thượng phẩm.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn còn kém một chút.

Nếu có thể đạt được tinh huyết đồng loại làm dẫn, luyện chế đan dược, lại dùng bí pháp phụ trợ, thì xác suất đột phá có thể tăng nhiều.

Đến lúc đó, Miêu Đông có được chiến lực Luyện Khí hậu kỳ ở phường thị Bảo Thuyền ít gì cũng xem như một nhân vật.

"Chuyện này... Tinh huyết Xà Yêu đúng là ta có, mấy ngày trước trong lúc vô tình tại hạ lấy được nhưng không biết phẩm cấp, cũng không mang theo bên người."

Phương Tịch dừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ tại hạ mang đến rồi lại giao dịch với đạo hữu."

Thật ra hắn đã quyết định từ bỏ cái giao dịch này rồi.

Dù sao tinh huyết Xà Giao trên người hắn cũng không phải là tinh huyết yêu xà cấp một thượng phẩm bình thường.

Nếu làm không tốt chuyện này sẽ có chút liên lụy.

Chỉ là một tấm văn thư khế ước yêu thú thì không đáng.

"Như vậy sao... Vậy thì lão phu chỉ có thể chờ thêm một chút thời gian, may mà trong vòng nửa tháng, lão phu vẫn luôn ở động phủ này, cũng sẽ không ra ngoài."

Miêu Đông hơi thất vọng, nâng chén trà lên tiễn khách.

Phương Tịch chắp tay, đứng dậy rời khỏi động phủ.

Trong phường thị Bảo Thuyền cũng cấm đánh nhau, tất cả đều rất hài hòa.

Sau khí đóng cửa động phủ lại, Bích Huyết Mãng ở bên cạnh Miêu Đông lại phát ra âm thanh tê tê, lộ ra vẻ vô cùng cấp bách.

"Thanh nhi đừng vội."

Miêu Đông an ủi Bích Huyết Mãng, lão sờ đầu của tiểu xà ngọc bích, như có chút ý tưởng: "Tinh huyết yêu xà bình thường tuyệt đối sẽ không thể khiến Thanh nhi xao động như thế, chẳng lẽ trên thân người kia là tinh huyết của yêu xà cấp hai sao?"

Vừa nghĩ đến đây, hô hấp của lão cũng không khỏi nặng nề.

Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn mà trên người lại hư hư thực thực mang theo bảo huyết của yêu xà cấp hai, nhiêu đây đả đủ để tu sĩ Luyện Khí tầng sáu như lão xuất thủ.

Dù sao Miêu Đông cũng rất tự tin với thực lực của bản thân.

Dựa vào ba con linh sủng, cho dù lão đối mặt với tu sĩ Luyện Khí tầng bảy cũng không rơi vào thế hạ phong.

"Nếu có bảo huyết của yêu xà cấp hai vậy thì sau ngày Thanh nhi chưa hẳn không có khả năng tấn thăng cấp hai..."

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Miêu Đông không khỏi trở nên nóng như lửa.

'Trong phường thị Bảo Thuyền lần này, hơi để lộ tài sản rồi... May mà ta không dùng gương mặt ban đầu.'.

Phương Tịch đã từng làm tán tu, đối với tu sĩ mạnh được yếu thua rất hiểu.

Cho dù cướp, cũng phải chú ý so sánh giữa phong hiểm và lợi ích.

Dù sao kỳ công bí thuật ở tu tiên giới cũng không ít, cho dù đối mặt một tu sĩ Luyện Khí tầng một cũng có khả năng lật bàn - nói không chừng là tu sĩ Trúc Cơ ngụy trang thì sao.

Bởi vậy đối với tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà nói, mang theo mấy khối, mười mấy khối linh thạch cũng là bình thường, sẽ không khiến ai dòm ngó, nhưng mấy chục đến trên trăm khối thì không nói được.

Đối với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ Luyện Khí trung kỳ mà nói, mấy chục khối linh thạch cũng miễn cưỡng có thể bảo trụ, trên trăm khối linh thạch thì đã đến điểm giới hạn.

"Ở Long Môn Các ta chỉ lộ ra tài liệu trên trăm khối linh thạch, sau đó lại tiêu phí hai mươi khối, đồng thời mua không nổi công pháp luyện thể mấy trăm khối, chắc là không có bao nhiêu vấn đề..."

Trong của hàng của đại thế lực thì mức độ khoan dung sẽ cao hơn chút.

Về phần Vạn Hải Lâu lần trước sao? Tên Tống Thanh kia cho rằng đã ép khô Phương Tịch, biến thành quỷ nghèo rồi sao?

"Nhưng mà vẫn hơi phong hiểm."

"Đặc biệt là tài liệu Xà Giao cấp một thượng phẩm, giá trị đã sắp tiếp cận một ngàn linh thạch, cho dù tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể bị kinh động."

Phương Tịch âm thầm nhớ lại, tiện tay ném hai viên Linh Tinh cho Mạc Thanh Y đang mong chờ ở bên cạnh, sau khi Mạc Thanh Y đại hỉ bái tạ, hắn đã khống chế Hắc Vân Đâu rời khỏi phường thị Bảo Thuyền,

"Lần này là dò xét... Lần sau sẽ đổi thành chân dung trở lại."

Phương Tịch chuẩn bị ở trong Hồ Vạn Đảo tìm linh mạch để trồng cây, đây là sinh ý lâu dài, không có khả năng vẫn luôn ẩn giấu khuôn mặt.

Dù sao tu tiên giả cũng không phải là phàm nhân ở Đại Lương thế giới, không dễ dàng hồ lộng như vậy.

Dù sao chân dung của hắn cũng bình thường không có gì lạ, thân gia, lai lịch đều rất trong sạch, cũng không có gì không thể gặp người khác.

Nghĩ như vậy, Phương Tịch đã khống chế Hắc Vân Đâu bay ra khỏi phường thị mấy chục dặm, hắn chuẩn bị tìm hoang đảo không người hoặc là mở động phủ trên đá ngầm để nghỉ ngơ một chút.

"Dát!"

Đúng lúc này đột nhiên xảy ra dị biến.

Trên mặt hồ, ngàn vạn bọt nước nổi lên, từ đó bay ra một con yêu điểu lông đen.

Yêu điểu này vậy mà có thể lặn, tốc độ lại rất nhanh.

Nó phát ra tiếng kêu chói tai khó nghe, trong lúc vỗ cánh lại tụ tập yêu lực, ngưng tụ thành hai đạo thủy tiễn, mượn nhờ địa lợi mà trong nháy mắt đã tập kích Phương Tịch.

Nếu là tu tiên giả không có tâm phòng bị khác thì có lẽ đạt bất ngờ bị thủy tiễn xuyên thủng.

"Ai?"

Từ khi Phương Tịch rời khỏi phường thị vẫn luôn cảnh giác vô cùng, sau khi hắn phát hiện không đúng thì lập tức vỗ túi trữ vật.

Huyền Thiết Thuẫn đen nhánh bay ra, ngăn ở quanh người.

Đương đương!

Hai đạo thủy tiễn bắn lên Huyền Thiết Thuẫn, phát ra tiếng va chạm như hồng chung đại lữ, sau đó lại hóa thành hơi nước nổ tung đầy trời.

"Thủy Lão Nha?"

Nhìn thấy là con linh thú này, Phương Tịch lập tức gầm thét: "Miêu Đông! Ngươi dám đến chặn giết ta sao?"

Một mảnh bóng râm chậm rãi từ đáy hồ hiện ra, tiếp đó lên cao, rõ ràng là một con Kim Bối Đại Ngao lớn như cái bàn bát tiên.

Miêu Đông chắp hai tay sau lưng đứng trên lưng Đại ngao, thần sắc băng lãnh: "Nếu đạo hữu nguyện ý giao ra xà huyết kia vậy thì tất cả đều dễ nói chuyện, nếu không..."

"Đi chết đi cho ta."

Phương Tịch quán chú pháp lực vào trong một tấm Hỏa Cầu Phù, ném về phía Miêu Đông.

Một hỏa cầu thật lớn hiện ra, từ giữa không trung rơi xuống.

"Hừ, điêu trùng tiểu kỹ."

Miêu Đông cười lạnh một tiếng, không tránh không né.

Trong chớp mắt tiếp theo, hỏa cầu rơi trên đỉnh đầu của lão, lại bị một màn nước trong suốt ngăn cản, mặc cho hỏa diễm nổ tung, lại không có một tí nhiệt lượng nào tỏa ra.

Đại ngao dưới chân Miêu Đông chính là Kim Bối Ngao, mặc dù chỉ là cấp một hạ phẩm nhưng lại lĩnh ngộ được yêu thuật thiên phú - Thủy Tráo Thuật.

Bình thường nó không chỉ là phương tiện giao thông cực tốt trong hồ, lực phòng ngự cũng tương đối ưu tú.

Đặc biệt là lúc ở trong hồ lớn, thi triển Thủy Tráo Thuật chiếm hết địa lợi, tiêu hao cực nhỏ, kéo dài cực lâu, cũng có thể so với vài pháp thuật phòng hộ cấp một trung phẩm.

Miêu Đông cười lạnh, không chút hoang mang không chút hoang mang lấy một kiện pháp khí lợi trảo đen nhánh trong túi trữ vật ra, cũng không biết là dùng móng vuốt của yêu thú nào luyện thành, ở rìa của nó rất sắc bén.

Lão quán chú pháp lực, đang định cho Phương Tịch một cái hung ác, chợt trống rỗng trong lòng, lão hoảng sợ ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu thảm: "Không!"

Nguyên lai là một đạo kim sắc kiếm quang, bất ngờ chém Thủy Lão Nha ở giữa không trung thành hai mảnh.

Hỏa Cầu thuật trước đó của Phương Tịch chỉ là dương công, hắn nhìn qua Thủy Lão Nha đánh lén mình, cười lạnh một cái rồi phóng Kim Giao Kiếm ra.

Kiếm này là Thượng phẩm Pháp khí, vô cùng sắc bén.

Chỉ một kiếm đã giảo sát con linh sủng này.

"Linh sủng của ta!"

Miêu Đông có tâm thần tương liên với Thủy Lão Nha, đỏ mắt.

Con Thủy Lão Nha không chỉ là linh sủng của lão mà còn là lợi khí bắt Linh ngư của lão, kiếm được bát cơm.

Bây giờ bát cơm này đã bị Phương Tịch đập bể.

Lão chẳng thể ngờ được, một tên Luyện Khí tầng bốn như Phương Tịch lại có một thanh phi kiếm Thượng phẩm Pháp khí.

'Phi kiếm này không tệ nhưng mà quá hao tổn pháp lực.'.

Phương Tịch khống chế Kim Giao Kiếm, cảm thụ được pháp lực trong cơ thể tiêu hao nhanh chóng, biết mình nhiều nhất chỉ xuất được vài kiếm, sau đó sẽ rơi vào hoàn cảnh pháp lực kiệt quệ mặc người chém giết - đối với tu tiên giả khác, không có pháp lực thì không có cách nào thôi động pháp khí và phù lục, không phải là mặc người chém giết sao?

"Tốt tốt... Tâm cơ thật tốt."

Sau khi bi thống qua đi, trong lòng Miêu Đông đã sinh thoái ý.

Tu sĩ Luyện Khí tầng bốn này quá khó đối phó, trên người lại có pháp khí tinh phẩm, nói không chừng là có bối cảnh đặc thù.

"Miêu Đông, ngươi đừng hòng đào tẩu, chờ bản công tử về gia tộc, sẽ bẩm báo với lão tổ... Ngươi cứ đợi trở thành cướp tu bị tứ phương truy nã đi."

Phương Tịch cười lạnh một tiếng, triệt để đoạn đi ý định chạy trốn của Miêu Đông, sau đó khống chế Kim Giao Kiếm đâm đến.

Kiếm quang Kim Giao Kiếm lóe lên, bất chợt phát ra một tiếng long ngâm, rơi xuống như kim sắc lưu tinh.

"Đi!"

Miêu Đông bất đắc dĩ đành thôi động pháp khí lợi trảo màu đen, nghênh đón Kim Giao Kiếm.

Hai kiện pháp khí dây dưa ở giữa không trung, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, chỉ một lúc sau, trên pháp khí lợi trảo hiện ra từng vết kiếm, chỉ lát nữa là phải hỏng.

"Liều!"

Miêu Đông liếc mắt nhìn Phương Tịch, lấy một viên Hồi Khí đan trong ngực ra nuốt vào.

Lão là Luyện Khí tầng sáu, khẳng định pháp lực sẽ thâm hậu hơn đối phương.

Huống chi đối phương còn khống chế Thượng phẩm Pháp khí.

Bây giờ lão đã đắc tội công tử có bối cảnh này rồi nếu đào tẩu sẽ bị truy nã, còn không bằng giết đối phương, chấm dứt.

Quả nhiên, một lát sau dường như pháp lực của Phương Tịch không đủ, sắc mặt tái nhợt, Hắc Vân Đâu chợt tiêu tán, cả người hạ xuống mặt hồ.

"Đi!"

Thấy thế, Miêu Đông lập tức hết sức vui mừng, để Kim Bối Ngao áp tới.

Lão còn có láy bài tẩy là Thanh nhi, chỉ cần cận thân, tất nhiên có thể nhất kích tất sát.

Không ngừng đến gần Phương Lãnh thấy thần sắc của hắn kinh hoảng, sắc mặt Miêu Đông cuồng hỉ, vừa bấm pháp quyết.

"Tê tê!"

Bích Huyết Mãng Thanh nhi lập tức đánh tới Phương Tịch.

"Lên!"

Phương Tịch luống cuống tay chân, tế khởi Huyền Thiết Thuẫn.

Phốc!

Ai ngờ Bích Huyết Mãng giữa không trung bỗng há miệng phun ra một ngụm độc vụ.

Từ khi Thanh nhi ra đời đã ngày đêm phun ra nuốt vào bách độc, rèn luyện một ngụm tinh hoa, có thể ô uế pháp khí, sương độc chạm vào Huyền Thiết Thuẫn lập tức phát ra âm thanh hủ thực xuy xuy, khiến tấm thuẫn này vận chuyển không linh nghiệm, từ giữa không trung rơi xuống.

Trên trán của Bích Huyết Mãng Thanh nhi chợt mọc ra một độc giác bén nhọn, bắn nhanh đến Phương Tịch nhưng một mũi tên màu xanh biếc.

Đây là thiên phú của nó, yêu thuật - Độc Xà Toản.

"Thành!"

Miêu Đông đại hỉ, lão biết uy lực một kích này của Thanh nhi có thể so với Thượng phẩm Pháp khí, chính là đòn sát thủ mà lão đã ẩn giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận