Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 218: Vạn Pháp Các

Vạn Hải Lâu.

Ầm!

Một chén trà bích ngọc thượng hạng bị chọi xuống đất.

Những thị nữ đi ngang đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận vị thiếu chủ kia.

"Tốt... Tốt một tên Phương Tịch, bản thiếu chủ cho hắn thời gian mấy ngày hắn lại dám kéo dài..."

Tống Thanh cười lạnh lại nói với một người hầu bên cạnh: "Hôm nay hắn đến Mính Thanh Các sao?"

"Vâng, nghe nói là hướng Thanh Diệp Từ gia chuộc một người quen... Mà Từ gia cũng đáp ứng." Người hầu khom người trả lời.

"Ha ha, trèo lên cành cây cao Bạch Trạch Tiên Thành, chướng mắt với lời mời chào của Tống gia ta, bản công tử nhịn... Lại nhúng tay vào Từ gia, xem Thất đại thế gia Việt Quốc chúng ta là thứ gì?"

Tống Thanh cười lạnh: "Quả nhiên là tán tu, kiến thức, tầm nhìn hạn hẹp..."

"Thiếu chủ, hay là chúng ta cho hắn đẹp mặt đi?" Người hầu hạ giọng, trong mắt lóe lên sự xảo trá, trong lòng y cũng không biết có bao nhiêu ý nghĩ ác độc.

Tống Thanh hơi động tâm, nhưng chợt lắc đầu: "Dù sao ở đây cũng là Bạch Trạch Tiên Thành, có chân nhân tọa trấn, không tiện hạ thủ... Nhưng mà người này trước mắt vẫn không phải là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành mà?"

"Công tử cao minh..." Người hầu nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt tỏa sáng.

"Lúc này, người chủ trì sự vụ hàng ngày ở Bạch Phong Sơn là Thập bát đệ tử của chân nhân - Âu Dương Chấn... Người này ăn mềm không ăn cứng, nếu bản công tử đích thân đến thì người nãy sẽ phản lại thì chuyện không dễ làm... Ngươi đi tìm Từ Thước Lôi truyền lời, bảo hắn tìm Âu Dương Chấn khóc lóc kể lể, nói là có người chưa gia nhập nhất mạch Bạch Phong Sơn đã ỷ thế hiếp người."

Tống Thanh sờ sờ vòng tay trên tay trái của mình, mặt hiện lên vẻ khoái chí.

Nửa tháng sau.

Bạch Phong Sơn.

Chỗ linh mạch cấp ba, khắp nơi đều thấy được linh vụ lượn lờ, ở giữa sườn núi có một mẫu dược điền, từng đạo cấm chế màu sắc sặc sỡ, quang mang lấp lánh... Về phần đỉnh núi thì xây dựng rất nhiều đình đài lầu các để Bạch Phong Chân Nhân và một đám đệ tử ở lại.

Bạch Phong Chân Nhân này thu mấy chục đồ đệ, chỉ tiếc là tất cả đều không thể đột phá Kết Đan, mười bảy đệ tử trước không phải đến đại nạn thọ nguyên chết già thì chết bởi đấu pháp và trong lúc thám hiểm.

Bởi vậy lão Thập Bát Âu Dương Chấn thật ra là Đại sư huynh, Bạch Phong Chân Nhân thường xuyên bế quan nên những chuyện vặt ở Tiên thành đều do y xử lý.

Ngày hôm đó.

Lục Dực Linh Xà vỗ cánh, trong trời đất nhấc lên từng đạo cuồng phong, hạ xuống trước một đại điện.

"Lão Tam Thập, chờ một chút..."

Âu Dương Chấn nhíu mày, khép sổ sách trong tay lại, đã thấy Viên Phi Hồng hùng hùng hổ hổ xông vào.

"Thập bát sư huynh..."

Viên Phi Hồng ủy khuất: "Đệ rất vất vả mời chào một vị khách khanh, vì sao huynh lại bác bỏ?"

"Tán tu Trúc Cơ Phương Tịch sao?"

Âu Dương Chấn bỏ sổ sách xuống, đứng lên nói: "Huynh đang định nói với đệ chuyện này... Có người khóc lóc kể lể nói người này ỷ thế hiếp người, e là không phải người có tính tình trầm tĩnh."

"Chắc chắn Thanh Diệp Từ gia bị Tống gia sai khiến, trước đó Thiếu chủ Tống gia Tống Thanh chiêu mộ không thành, âm thầm sinh hận, đưa ra lời đồn... Đệ không tin sư huynh không biết chuyện này!" Viên Phi Hồng tốc độ nói rất nhanh, nhưng lễ độ làm đầu.

"Chuyện này đúng là huynh có biết..."

Âu Dương Chấn cười cười: "Nhưng Tống Thanh đã quanh co nhận sai, dù sao chút ta cũng phải cho Tống gia hắn chút mặt mũi..."

"Tống gia..." Viên Phi Hồng vẫn không phục.

"Huynh biết, đệ muốn nói Tống gia chỉ là Trúc Cơ gia tộc Trúc Cơ gia tộc... Nhưng đệ cũng biết, vị Kết Đan lão tổ của Huyền Thiên Tông mấy chục năm trước đã qua đại thọ bốn trăm, đại nạn không xa, mà bây giờ Huyền Thiên Tông vẫn chưa bồi dưỡng được vị tu sĩ Kết Đan thứ hai? Lão tổ Tống gia lại là Trúc Cơ viên mãn từ lâu, nói cũng đang thầm trù tính Kết Đan?"

Âu Dương Chấn trở nên vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ khí số của Tống gia không phải đại thành thì là đại bại... Bởi vậy có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc sẽ tốt hơn... Đương nhiên dù là thế lực Kết Đan chúng ta cũng không sợ nhưng vẫn là câu nói kia, chỉ vì một tán tu gần sáu mươi mới Trúc Cơ, không đáng..."

Làm chủ của Tiên thành một phương, có đôi khi cũng phải xem xét thời thế, không phải mọi chuyện đều có thể như ý.

Mà giá trị này cũng không đáng, nhiều khi phải cân nhắc toàn diện.

"Thế nhưng... Phương Tịch thật sự có chỗ bất phàm mà."

Viên Phi Hồng vội nói: "Linh giác của Tiểu Thanh luôn luôn rất chuẩn, hôm đó lại hơi e ngại người này, có thể thấy được hắn chắc chắn có kỹ nghệ bất phàm..."

"Lục Dực Minh Xà của đệ đúng là giỏi quan sát... Có Tiên Thiên Linh Giác, có thể xu cát tị hung."

Âu Dương Chấn hơi ngập ngừng: "Sư huynh cũng biết, đệ vừa rời núi, một lòng làm việc cho sư môn... Thôi được, lại cho tán tu kia một cơ hội, ngày mai, đệ dẫn hắn vào tầng hai Vạn Pháp Các, đến lúc đó ta cũng đích thân vào, lại mang theo Động Chúc Kính của sư phụ, nhìn xem nền móng của người này thế nào... Nếu thật sự là anh tài ngút trời, biển cả di châu vậy thì dù đắc tội Tống gia cũng phải thu làm khách khanh, nói không chừng sau khi sư phụ xuất quan còn có thể nhận được một đồ đệ tốt nữa..."

"Nếu không thành thì đệ giới thiệu cho hắn mua công pháp, cũng xem như xin lỗi vì chuyện lúc trước, để lòng không còn áy náy, sư tôn luôn khen đệ có xích tử chi tâm, trên tu luyện có tiến bộ thần tốc nhưng cũng phải cẩn thận tâm cảnh bản thân, không thể để ngoại vật quấy nhiễu..."

Xử trí và chỉ điểm như vậy rất hợp tình hợp lý, Viên Phi Hồng cũng không thể nói không đúng chỗ nào.

Ngõ Yên Liễu.

Phương Tịch thấy Viên Phi Hồng đến bái phỏng, không khỏi vui mừng: "Viên đạo hữu, tại hạ trải qua cân nhắc cẩn thận..."

"Chờ thêm chút nữa..."

Viên Phi Hồng hơi xấu hổ: "Hôm nay, không nói chuyện khác, tại hạ nghe nói đạo hữu khổ sở vì công pháp nên đặc biệt đến để giải sầu cho đạo hữu, đạo hữu có nghe qua Vạn Pháp Các chưa?"

Phương Tịch giật mình, biết chuyện khách khanh có lẽ có chuyện thất thường.

Nhưng mà vẫn bảo trì tâm bình tĩnh như trước: "Vạn Pháp Các? Không phải là thế lực lớn chuyên bán công pháp ở nội thành sao? Đáng tiếc, ta đã đến rồi cũng không có công pháp hợp ý..."

"Đây chẳng qua là tầng một, Vạn Pháp Các còn có tầng thứ hai, mặc dù tinh phẩm trong đó cũng không thể so với những cái trấn tộc kia nhưng cũng xem như là tinh phẩm, tiểu đệ nguyện ý bảo đảm, mời đạo hữu đến xem thử."

Có lẽ là xuất phát từ tâm tình muốn đền bù nên Viên Phi Hồng rất tình chân ý thiết.

"Phải không? Vậy thì đa tạ... Chúng ta xuất phát luôn chứ?"

Phương Tịch cũng rất động tâm.

Nếu có thể thu được công pháp thích hợp thì đối với hắn có gia nhập Bạch Phong Sơn hay không cũng không quan trọng lắm.

Hai người cùng đi bộ vào nội thành, đi đến trước một căn nhà to.

Trên tấm biển thiếp vàng có viết ba chữ to Vạn Pháp Các.

"Bái kiến hai vị... Tam thập thiếu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

Lễ tân tiếp khách thấy Viên Phi Hồng, lập tức cười tươi.

"Ta đến để bảo đảm cho Phương đạo hữu, gọi chưởng quỹ của các ngươi đến, chuẩn bị mở tầng hai đi."

Viên Phi Hồng lấy ra một lệnh bài vàng óng, rồi nói với Phương Tịch: "Mặc dù tầng hai Vạn Pháp Các này không bằng Công Pháp Các của Bạch Phong Sơn ta nhưng cũng xem như trọng địa, người bình thường không thể tiến vào."

"Thật sự muốn kiến thức thử..."

Trong đôi mắt của Phương Tịch cũng có sự chờ mong.

Không lâu sau, một lão học cứu bộ dáng chưởng quỹ bước đến, trong tay lão còn cầm một quyển sách cổ: "Lão hủ là Khổng Khương chưởng quỹ Vạn Pháp Các, bái kiến Tam thập thiếu, bái kiến khách quan... Hai vị muốn lên tầng hai phải không? Mời theo lão phu!"

Phương Tịch đi theo chưởng quỹ bộ dáng lão học cứu này, một đường bước lên bậc thang đi lên tầng hai Vạn Pháp Các.

Diện tích tầng có rất rộng, trong không khí quanh quẩn một mùi đàn hương thoang thoảng.

Phương Tịch dừng chân, nhìn cấm chế trong suốt ở trên tường gỗ bốn phía và chiếc gương treo ở lối vào, hình như đã phát hiện.

"Đây là trận pháp bảo vệ bản các - Bát Phương Bất Động Trận, hai vị mời!"

Khổng Khương dẫn đầu vào cửa.

Viên Phi Hồng là người thứ hai.

Phương Tịch thấy thế thì mỉm cười cũng bước vào trong huyền quang dưới gương.

Trong nháy mắt tiếp xúc với huyền quang, hắn lại có cảm giác bị nhìn hết toàn thân, cũng may cảm giác này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đồng thời trước khi tiến vào Phương Tịch đã vận dụng Yêu Ma Thụ thi triển bí pháp ẩn giấu.

Lúc này bước chân của hắn hơi dừng lại, rồi vẫn như bình thường, bước vào tầng hai Vạn Pháp Các.

Tầng hai Vạn Pháp Các cực nhỏ, chỉ có vài hàng giá sách, trên kệ có từng ngọc giản được sắp xếp chỉnh tề.

"Ha ha... Tầng này không phải là khách quý của Bạch Trạch Tiên Thành thì không thể vào... Trong mỗi ngọc giản này chỉ có nửa phần công pháp và nội dung bí thuật, muốn hoàn chỉnh thì phải mua mới có, đồng thời lúc mua phải lập lời thề không được truyền thụ nó cho người thứ hai... Đương nhiên đạo hữu cũng có thể mua đứt nhưng giá tiền thì..."

Khổng Khương cười ha hả giới thiệu.

Xưa nay công pháp bí thuật đều là hạch tâm của thế lực tu tiên.

Mặc dù Vạn Pháp Các này kém với Công Pháp Các của Bạch Phong Sơn nhưng so với Công Pháp Các của Tiên Tộc Trúc Cơ bình thường thì tốt hơn rất nhiều.

Sắc mặt Phương Tịch nghiêm túc, nhìn những nhãn hiệu trên giá gỗ: Loại Công pháp, loại Bí thuật, Tu tiên bách nghệ...

Hắn đến giá gỗ công pháp đầu tiên, thần niệm ngoại phóng, quét qua từng ngọc giản trên giá gỗ.

Rất nhanh hắn đã loại trừ ra các loại công pháp hệ Kim, Hỏa, Thổ không hợp, nhìn về phía công pháp hệ Mộc:

"Ba Văn Công, thích hợp tu sĩ song linh căn Thủy Mộc, pháp lực cường hoành, sở trường đấu pháp..."

"Tử Trúc Công, thích hợp tu sĩ linh căn hệ Mộc, kiêm tu Luyện Thể, lúc tu luyện cần phục dụng đan dược đặc thù Tử Trúc Đan...

"Linh Diệp Quyết,... Tiến triển chẩm nhưng có hỗ trợ đột phá bình cảnh."

"Thanh Mộc Trường Sinh Công, công pháp hệ Mộc, pháp lực bình thường, tốc độ tu luyện tương đối nhanh... Có hiệu quả trú nhan."

Sau một phen chọn lọc Phương Tịch cầm Linh Diệp Quyết và Thanh Mộc Trường Sinh Công, xem xét tỉ mỉ.

Khổng Khương thì ở bên cạnh cười híp mắt giới thiệu: "Linh Diệp Quyết này là công pháp thượng cổ, uy năng rất lớn... Đáng tiếc bộ phận cao nhất chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ."

"Vền phần Thanh Mộc Trường Sinh Công thì chính là lưu truyền từ Mộc Quốc, nghe nói chính là công pháp mà Kết Đan đời trước của Thanh Mộc Tông thống trị Mộc Quốc lưu truyền lại, mặc dù uy lực bình thường nhưng hơn ở sự trầm tĩnh, tu luyện rất an toàn... Hơn nữa có thể tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ."

"Đáng tiếc đều là cổ pháp, đồng thời cũng không phải pháp quyết đỉnh tiêm." Viên Phi Hồng thở dài.

"A? Không biết cổ pháp tân pháp phân chia thế nào, đỉnh tiêm pháp quyết lại có gì đặc thù?"

Phương Tịch cầm ngọc giản, cười hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận