Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 514: Thái Nhất

Kinh Dịch là con trai trưởng của một vị Kim Đan, lại sinh sống ở khu tập hợp động phủ, rất ít khi sống trong thành thị công nghệ xi măng cốt thép, vì vậy y không biết rõ xã hội tối tăm.

Tỉ như... Y cũng không biết dưới Hư Nghĩ Võng còn tồn tại một mạng 'Ám Võng'.

Phương Tịch ném thiết bị đầu cuối kính mắt của Trương Hỏa Hoa đi, cầm lấy cổng mũ giáp không ký danh mà gã đã mua trong chợ đen, đội lên đầu mình.

Tiếp theo thần thức của hắn như chạm đến gì đó, hóa thành một con cá, ngao du trong vô số mạng ảo, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên, vào trong một mảnh vực sâu.

"Hoan nghênh đến Không Gian Cực Lạc!"

Một tiếng nói máy móc vang lên bên tai của Phương Tịch.

Lúc này hắn đã hóa thành một người khoác áo choàng đeo mặt nạ xanh.

Đèn nê ông màu sắc sặc sỡ cách đó không xa, trong quán rượu đường phố truyền đến tiếng nhạc heavy metal mang đến cảm giác vô cùng kích thích.

Từng người từng người nam nam nữ nữ ở trần nữa thân, hoặc là dứt khoác nude từ bên cạnh đi qua, liếc mắt đưa tình không hề cố kỵ.

Trong đó có mấy nhân ngoại nương, mọc ra đuôi hồ ly hoặc tai mèo... Từng người yên thị mị hành.

Cách đó không xa, còn có một báo nữ vóc dáng nóng bỏng đang uốn éo hăng say bên ống thép...

Nếu không phải Phương Tịch có việc trong người thì hắn chắc chắn sẽ đi qua hảo hảo tâm sự với các nàng.

'Hệ thống giả lập ý thức cỡ lớn - Không Gian Cực Lạc... Ở đây thậm chí ngươi còn không biết hồ nữ đối diện là người hay là một con chó... Thật ra nếu ngươi gặp phải là chó thì có lẽ ngươi phải cảm thấy may mắn, bởi vì đối phương cũng có thể là AI...'.

'Ừm, nếu không luyện thành thần thức thì ở đây sẽ rất dễ lẫn lộn, không phân rõ ranh giới giữa giả lập và hiện thực... Điều này ở bên ngoài hình như còn là một loại bệnh đặc biệt, gọi là 'chứng tinh thần cực lạc tổng hợp'...'.

'Tìm kiếm sự kích thích giác quan chỉ là công năng cơ bản nhất của Không Gian Cực Lạc... Mỗi thời mỗi khắc ở đây đều không đếm hết giao dịch chợ đen và phạm tội... Phương Tiên Đạo Cung cũng mặc kệ sao? Hay là không quản được?'.

Phương Tịch tiện tay lấy một chén rượu như cầu vòng trên khay của hầu rượu đi ngang qua, trực tiếp tưới lên mặt nạ.

Xoẹt xẹt!

Mặt nạ của hắn tách ra hai bên, mỗi bên đều mọc ra răng sắc bén, từ đó duỗi ra một cái lưỡi rất dài, cuốn rượu ngon lẫn chén rượu vào trong.

Chua, ngọt, đắng, cay... Các loại mùi vị nhanh chóng lướt qua trong miệng, sau đó đã biến thành hai chữ!

"Sảng khoái!"

Phương Tịch há miệng lần nữa, phun ra một ngọn lửa.

"Mặt nạ Liệt Kiểm Quái... Trương Hỏa Hoa này chọn mô bản gì vậy... Cái gì, vậy mà còn là mô bản ma tộc, à, vậy cũng không có việc gì..."

Phương Tịch đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng còn ăn một chút mỹ tửu mỹ thực miễn phí, hắn bất chợt đi vào một con hẻm nhỏ đầy ống nước dơ bẩn đổ xuống.

Sau khi đi đến cuối hẻm thì phía bên trái xuất hiện một ký hiệu mặt trăng bí mật.

Hắn gõ nhẹ vài lần, tiếng rung động truyền đi với vận luật kỳ lạ.

Một bức tường nhanh chóng mở ra, một đại hán mặc giáp da đen môi đầy đinh hiện ra: "Nguyện đêm tối che chở ngươi..."

"Nguyện ám nguyệt giáng lâm..." Phương Tịch khàn khàn trả lời.

"Vào đi!"

Đại hán né qua một bên, Phương Tịch bước vào trong, chỉ thấy bốn phía lập tức hư hóa, vô số dòng số liệu xanh tuôn ra, hình thành một thông đạo khác.

Chờ đến khi hắn đi hết thông đạo thì đã đi đến một giáo đường.

Một mặt trăng đen treo lơ lửng ở giữa, làm loại huy hiệu nào đó.

Trên ghế dài cầu nguyện hai bên có một số ít người áo đen ngồi, có người đang nhỏ giọng nói với nhau chuyện gì đó...

Nhìn qua những người này, Phượng Tịch lại chợt có cảm giác như về đến nhà.

'Đều là ma tu... Như vậy cũng quá công khai rồi!'.

'À, Ám Nguyệt Giáo vì tránh bị tận diệt nên thân phận của Trương Hỏa Hoa chỉ có thượng tuyến của gã mới biết... Trên lý thuyết thì chỉ cần xử lý thượng tuyến này rồi lại xử lý người quản lý tất cả giáo đồ - Ám Nguyệt Giáo Chủ, chắc là sẽ không có khả năng tiết lộ bí mật nữa...'.

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ, không lâu sau hắn đã nhìn thấy một tu sĩ hồng bào đi đến.

Sống mũi của y cao thẳng, một đôi mắt xanh thẳm, trong tay còn đang cầm một mặt dây chuyền ám nguyệt: "Hài tử của ta, ngươi đến rồi..."

"Giáo sĩ, ta đến rồi."

Phương Tịch mặt lạnh trả lời rồi đi theo vị truyền giáo sĩ mô bản của thượng tuyến vào một phòng xưng tội.

Nhìn từ bên ngoài thì phòng xưng tội rất nhỏ hẹp nhưng sau khi tiến vào lại phát hiện không gian bên trong như một cung điện, trang trí rất xa hoa.

"Ở đây, những chuyện chúng ta nói đều được mã hóa hai lớp... Có thể đảm bảo không bị vệ sĩ Hư Nghĩ Võng của Phương Tiên Đạo Cung nghe lén..."

Giáo sĩ tùy ý nằm trên ghế salon, tư thế nhàn nhã thoải mái: "Nhưng mà trước đó... Huyết tế huyết ma, cốt hiến cốt ma."

Thần sắc giáo sĩ nghiêm túc, hai tay kết ra một pháp ấn kỳ quái.

"Tiên linh khổ yếu, thiên ma phi thăng!"

Phương Tịch cũng kết ra pháp ấn, sắc mặt của hắn rất khó coi.

Bởi vì sau khi nói ra khỏi miệng thì như mở ra chìa khóa bí mật nào đó, để giáo sĩ dọc theo sơ hở hệ thống mạng của mình, mở camera trong phòng, nhìn thấy vị trí và tình hình xung quanh của hắn bây giờ...

"Nói đi, tại sao phải làm như vậy, ngươi phải biết, ta làm như vậy là gánh chịu nguy hiểm bại lộ, ngươi không biết tường lửa Phương Tiên Đại Học lợi hại bao nhiêu sao?"

Thần sắc Phương Tịch khó coi nói.

"Ai... Bởi vì gần đây có mấy tu sĩ giả mạo người chúng ta, lừa gạt đi số liệu hạch tâm Ám Nguyệt Ma Công, giáo chủ đại nhân còn đang nổi giận đó... Nghiêm tra một chút cũng không thể tránh được..."

Giáo sĩ giải thích.

"Ta lại không tu luyện ma công." Phương Tịch tiếp tục phàn nàn, giả tạo tính cách của Trương Hỏa Hoa đến giống như đúc.

Loại tu sĩ tiếp nhận ma khí cải tạo, chuyển tu ma công thì không thể nào thông qua cửa kiểm an của Cửu Châu giới, bởi vậy đa phần đều lăn lộn ở ngoài dã ngoại, chỉ có thể xem là pháo hôi khi Nguyệt Ma giáng lâm.

Trương Hỏa Hoa miễn cưỡng tính như nhân viên nằm vùng cao cấp, không tu luyện ma công nhưng bị gieo xuống cấm hặc bí ẩn để khống chế.

Mà nhân vật thật sự lợi hại trong Ám Nguyệt Giáo, nghe nói có bí pháp khác, mang ma khí của bản thân ẩn tàng đến không lộ ra chút nào, ở Cửu Châu giới cũng có thân phận bên ngoài, nói không chừng còn là đại nhân vật nào đó.

"Tra được là ai chưa?"

Phương Tịch lại truy vấn một câu.

"Tra được rồi, là đám điên Không Thanh Viện kia, nói là muốn nghiêm cứu chuyển hóa ma công gì đó, để có thể giữ lại thần thông, đồng thời chuyển phương thức tu luyện của ma công thành thu nạp linh khí... Đây, đây chính là muốn chơi miễn phí mà!"

Giáo sĩ tức giận đến chửi ầm lên nhưng cũng có thể là y đang hâm mộ.

Công pháp đúng tiêu chuẩn của ma tộc đương nhiên là hấp thu ma khí tu luyện.

Nhưng Phương Tịch nghĩ đến ma tu nhân tộc ở tu luyện giới Nam Hoang, cũng giống như mình đều hấp thu linh khí, rõ ràng bọn họ tu luyện là công pháp đã được cải tạo.

Mặc kệ có sửa đến loạn thất bát táo, hoàn toàn thay đổi hay không... Nhưng ít ra là có thể tu hành, còn giữ lại rất nhiều bí thuật thần thông của ma đạo!

'Ý tưởng này không có vấn đề... Quả nhiên tu sĩ đều là một đám quải đãn thích chơi miễn phí, đã muốn thu được ma công có uy lực mạnh mẽ, tiến bộ thần tốc, lại không muốn bị ma tộc kiềm chế...'.

'Tiểu hài tử thì lựa chọn nhưng người trưởng thành thì sẽ muốn tất cả. .. Giáo sĩ nói như vậy, sẽ không phải là đang hâm mộ, đố kị đó chứ? Bởi vì hắn không chiếm được...'.

Trong lòng Phương Tịch có suy nghĩ hơi buồn cười.

"Đúng rồi, lần trước ngươi yêu cầu những mã độc kia, nói là muốn bồi dưỡng người mới, thế nào rồi? Tìm được mục tiêu chưa?"

Giáo sĩ không nói thêm chuyện liên quan đến Không Thanh Viện, giọng nói vừa chuyển đã hỏi.

"Đã tìm được mấy mục tiêu phù hợp, đang cần chi viện..."

Thần sắc Phương Tịch nghiêm lại.

Thật ra lần này hắn đến cũng không phải vì diệt khẩu mà cũng có cùng mục tiêu như Không Thanh Viện, cùng là vì muốn húp miễn phí tài nguyên của Ám Nguyệt Giáo Đoàn.

"Ồ, chi viện thế nào?" Giáo sĩ mở miệng hỏi, trong lòng của y đã có dự cảm không tốt lắm.

"Dịch Ưu Hóa Linh Căn, ít nhất hai phần tiêu chuẩn!"

Phương Tịch mở miệng: "Như vậy thì ta có thể nắm chắc kéo được một học sinh ưu tú của Phương Tiên Đại Học vào trận doanh của chúng ta..."

"Dịch Ưu Hóa Linh Căn? ! Đây chính là vật tư bị kiểm soát mà, không dễ lấy lắm... Đồng thời bây giờ rất nhiều xưởng cũng không sản xuất thịnh hành cái này, bởi vì hao phí quá nhiều mà tăng lên thì quá nhỏ, đã bị Phương Tiên Đạo Cung liệt vào sản nghiệp 'tổn hao cao sản lượng thấp', không những không có phụ cấp mà còn phải chịu thuế nặng... Bây giờ cũng chỉ có một số phòng thí nghiệm tư nhân thỉnh thoảng còn làm một chút..."

Giáo sĩ hơi hoài nghi nhìn về phía Phương Tịch.

Phương Tịch lại nghiêm nghị không sợ đối mặt với y: "Ngươi biết... Ta đã sớm là linh căn thượng phẩm, Dịch Ưu Hóa Linh Căn nhiều nhất cũng chỉ có thể mang phàm nhân không có tư chất tăng lên thành linh căn hạ phẩm, hoặc là tinh thuần linh căn hạ phẩm và trung phẩm, đối với ta đã vô dụng... Nếu như không phải thiên chi kiêu tử của Phương Tiên Đại Học đều không cần sử dụng loại linh dịch này nên trong bảng đổi học phần cũng không có thì ta cần gì phải tìm ngươi chứ?"

"Nói cũng có lý, loại dịch ưu hóa này trên chợ đen luôn có lưu thông, ta sẽ giúp ngươi chú ý, phát hiện thì sẽ lập tức mua lấy..."

Giáo sĩ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Không tệ... Bây giờ chỉ cần đợi Ám Nguyệt Giáo Đoàn giao hàng đến tận nhà."

Trong động phủ Phi Tiên Các.

Diện tích năm trăm mét vuông đã đủ Phương Tịch hưởng thụ cuộc sống.

Từ sau khi liên hệ với giáo đoàn, thu được hỗ trợ thì hắn đã bắt đầu lên lớp đúng giờ mỗi ngày, sau đó lại ngâm trong mạng thư viện, tiến vào cuộc sống kiểu mẫu của sinh viên chăm chỉ.

Đối với Phương Tịch mà nói, hắn muốn đuổi kịp tiếp độ học tập của Trương Hỏa Hoa, hơn nữa còn vượt xa thì cũng không phải chuyện gì khó.

Nhưng muốn hoàn toàn thấu hiểu văn minh tu tiên của Cửu Châu giới, đồng thời lấy tinh hoa của nó trở thành thứ của mình thì chính là một chuyện khá khó.

'Ai... Khoa học hiện đại chia nhỏ ngành học, đã đến tình trạng tinh lực của một người không thể nào học hết.'.

'Bây giờ khoa kỹ tu tiên này, dù đối với một vị tu sĩ Nguyên Anh, muốn nắm giữ toàn diện cũng rất khó khăn...'.

Phương Tịch cầm một quyển thư tịch cổ trong tay, tản bộ dưới bóng mát ở sân trường.

Loại nhàn nhã thoải mái này, đã rất lâu rồi hắn chưa trải nghiệm qua.

Mà thư tịch trên tay của hắn rõ ràng là Luận Diễn Hóa Trí Năng AI Mạnh và Biến Thiên!

Vốn dĩ Phương Tịch vẫn muốn nghiên cứu pháp khí nguyên thần và phương hướng đồ phổ thiên địa nguyên khí, tiện thể đậu nghiên cứu sinh hoặc là tiến sĩ gì đó.

Nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi đọc lướt qua thì hắn đã bất đắc dĩ phát hiện, tinh lực của mình có hạn, muốn học hết mà con đi sâu nữa thì gần như là chuyện không thể nào.

Nhưng tu sĩ giỏi mượn vật!

'Đầu óc của ta không đủ, có thể mượn một cái đầu óc để dùng...'.

'Nghe nói bây giờ có một số người cải tạo, có thể không ngừng tăng thêm chip và máy xử lý trong đầu của mình... Ta cũng không cần dạng này, chỉ cần chế tạo ra một trí tuệ nhân tạo thuộc về ta, sau đó để nó đi học tập thì không phải sẽ có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi sao?'.

Phương Tịch yên lặng khen mình cơ trí, đồng thời nghĩ kỹ tên của đối phương - Thái Nhất!

'Sau này lắp đặt pháp khí trí tuệ nhân tạo thì gọi là - Thái Nhất Kinh!'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận