Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 789: Hóa thân đột phá

"Quả nhiên, khi đại nạn lâm đầu thì tự mình bay sao?"
Đối với quyết định của Nguyên Âm Thượng Nhân, Phương Tịch cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, hắn không khỏi thầm cười khổ: 'Tu tiên giới thay đổi con người vẫn không giời khắc nào không đang ăn mòn ta, khiến ta từ một thanh niên tốt thời đại mới đã biến thành bộ dáng gì rồi...'.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng tay của hắn lại không chậm chút nào, hắc quang lóe lên, Huyền Minh Kỳ xuất hiện, hắn chỉ lắc một cái, đã có một dòng trường hà đen nhánh chảy ra như một con Giao Long màu đen rồi bao lấy hắn xông ra khỏi Phường Thị Hắc Nham.
Sưu sưu sưu!
Các loại quang hoa chớp lóe.
Thần niệm của Phương Tịch vừa hạ xuống thì đã nhìn thấy Cuồng Thao Cư Sĩ hóa thành thân thể thần ma liên tục xuyên qua.
Tu Tình Tử thì dán lên người một tấm phù lục, thân hình trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay cả Bồ tiên tử cũng lấy ra một mảnh lụa mỏng màu đỏ khoác lên người, độn tốc thoáng cái đã tăng mạnh.
Quả thực là Bát Tiên quá hải, tất cả đều triển lộ thần thông.
Đa phần những tu sĩ cấp cao này đều có át chủ bài giữ mạng, lúc này không ai nhớ đến những tu sĩ cấp thấp trong phường thị mà bỏ chạy tứ tán.
Đồng thời phương hướng mà mỗi người lựa chọn đều khác với người khác, hoàn toàn chỉ cược vận khí, nhìn mệnh!
Mà thừa dịp hai con Nguyên Cổ Hoang Thú đang bị những tu sĩ cấp thấp trong phường thị thu hút nên có một phần rất lớn trong bọn họ có thể chạy thoát.
Ào ào ào!
Cửu U Minh Hà như một con Giao Long đen nhánh, xông ra khỏi phường thị rồi hòa vào trong bóng tối.
"Hử?"
Cho đến lúc này Phương Tịch mới phát hiện không đúng.
Trên bầu trời cao lại còn có từng con thiêu thân lớn cỡ mấy trượng, trong lúc chúng vỗ cánh như có hai con mắt rất to quan sát xuống, khiến người ta phải sợ hãi.
"Mê Thần Nga... Lại còn có loại hoang thú tùy hành này, thảo nào ta cũng không phát hiện phường thị đã bị hoang thú bao vây từ lâu..."
Phương Tịch thở dài, mặc dù chiến lực của loại hoang thú này rất bình thường nhưng bột phấn mà nó gieo xuống lại có thể mê huyễn, dù thần thức của tu sĩ Hóa Thần thậm chí Phản Hư cũng sẽ bị lừa.
Mà sau khi hắn xông vào trong đó thì mới nhìn thấy cách đó không xa lại có một bầy hoang thú loài sói, mắt của từng con đều tỏa bạch quang, trong miệng thì nước bọt không ngừng nhỏ xuống.
"Chỉ là hoang thú sói bình thường mà không phải mộc lang, đáng tiếc!'.
Hắn than thở trong lòng rồi kết quyết.
Huyền Minh Kỳ lập tức điên cuồng phát ra hắc thủy, từng hạt Huyền Minh Thần Sa bay ra.
Mấy con hoang thú sói vẫn chưa kịp phát uy đã bị Cửu U Minh Hà Huyền Sa Đại Trận nuốt hết, vô số thần sa cọ rửa, yêu lực của chúng nhanh chóng tiêu tán, lập tức cụp đuôi làm tù bình của Phương Tịch, bị trấn áp vào chỗ sâu nhất trong hắc thủy.
Hưu!
Đúng lúc này, dường như con Tam Giác Nguyên Tê kia đã chú ý đến Phương Tịch, độc giác trên đầu nó loe lên quang mang.
Một tia kim sắc lôi đình chợt hoành không đánh tới!
Phương Tịch thấy vậy thì mắng thầm một tiếng, pháp lực tuôn trào ra.
Ào ào ào!
Trong hắc hủy xuất hiện hư ảnh của một con Giao Long Phản Hư, trong miệng nó không ngừng phun sương độc ra.
Loại sương này rất lợi hại, từng con Mê Thần Nga ở trên bầu trời liên tục hóa thành thi thể rơi xuống.
Xoẹt xẹt!
Kim sắc điện quang lóe lên, vô số hồ quang điện nảy lên, nhanh chóng luyện hóa độc của Giao Long.
Nhưng tia kim sắc lôi đình kia cũng không ngừng trở nên nhỏ đi, sau đó đã biến mất không còn tăm tích.
Phương Tịch chỉ một ngón tay, long hồn Phản Hư quấn quanh thân hắn như một lớp phòng ngự rất kiên cố.
Hắn kết quyết hai tay, thân thể hóa thành một đạo huyết quang, độn tốc trong đám tu sĩ Hóa Thần rất kinh người, trong chớp mắt đã liền biến mất ở chân trời.
Tam Giác Nguyên Tê thấy vậy thì đành đưa mắt nhìn sang một vị tu sĩ Hóa Thần khác.
"Ầm !"
Một tia lôi đình xuất hiện, tu sĩ Hóa Thần này hét thảm, bảo vật hộ thể trực tiếp nổ thành mảnh vụn, thi thể của y bị cắt đứt giữa không trung.
Sau đó có một đạo ngũ thải hà quang càn quét, cuốn một Nguyên Anh trở về.
Tam Giác Nguyên Tê ngậm Nguyên Anh này rồi đến bên cạnh đồng bạn đã bị thụ thương trước đó, dường như muốn đối phương nuốt Nguyên Anh của Hóa Thần này để bồi bổ...
"Ta khinh!"
Ỷ vào Phản Hư chi bảo cấp sáu phòng thân nên Phương Tịch đã phi độn một hơi mấy chục vạn dặm rồi mới giảm độn tốc lại.
Cùng là hắn chứ nếu đổi thành một tu sĩ Hóa Thần khác tỉ như Cuồng Thao Cư Sĩ bị Nguyên Cổ Hoang Thú tập kích như vậy thì e là dù không chết cũng phải mất một lớp da.
"Sừng của chế tác chính là tài liệu tốt nhất luyện chế bảo vật phá trận một lần... Chờ đó cho ta."
Sau khi mắng hung ác một câu thì Phương Tịch phân biệt phương hướng một chút rồi lập tức bay đi.
Lúc khai hoang trước đó hắn đã ghi lại địa đồ đại thể của Thiên Phạm Vực nên hắn rất quen thuộc những khu vực xung quanh Phường Thị Hắc Nham.
Hướng phi độn của hắn bây giờ tuyệt đối không phải thành Thiên Phạm.
Mà là hắn định chiếm lĩnh một nơi có linh mạch trước để tấn thăng Phản Hư!
Phương Tịch biết rất rõ, nếu bây giờ đến thành Thiên Phạm, nói không chừng vừa vào thành sẽ bị chiêu mộ, làm pháo hôi cao cấp đánh sống đánh chết.
Còn không bằng tăng tu vi lên trước, tu sĩ Phản Hư ở Địa Tiên giới cũng tính như cao tầng rồi.
Đến lúc đó dù lấy ra một ngàn khối linh thạch cực phẩm chuộc thân cũng không ai có thể ngấp nghé gì.
'Quả nhiên, phải chạy vào nơi hoang vu trốn như Phản Hư của Thiên Mị Tông mới là lựa chọn tốt nhất... Mục tiêu quá lớn, cuối cùng khó mà chống được từng làn sóng công kích.'.
Nghĩ đến Thiên Mị Tông thì Phương Tịch lại nghĩ đến hai người Vân Hi Tiên Tử, ban ngày các nàng đã chợn rời khỏi nên đã tránh được lần tai ương Nguyên Cổ Hoang Thú này.
Mấy ngày sau, Phương Tịch vừa đi vừa nghỉ, tránh một số khu vực nguy hiểm, cuối cùng đã đến một mảnh sơn mạch.
Sơn mạch này không lớn, chỉ có phạm vi khoảng mấy trăng vạn dặm, toàn sơn mạch có màu xang vàng, hiển nhiên nơi đây có ẩn chứa một khoáng mạch đặc thù.
Lúc này hắn bay lên ngọn núi xanh vàng rồi bộc phát ra khí tức thuộc về Hóa Thần viên mãn.
"Hống hống!"
Từ trong lòng núi lập tức có một con hoang thú to lớn nhảy ra.
Nó có thân thể sư tử nhưng lại có màu như kim loại, còn có một cái đầu lâu của con người.
"Thanh Sư Nhân Diện Thú... Am hiểu kim, lại có tu vi Hóa Thần viên mãn, dù mấy Hóa Thần viên mãn liên thủ cũng khó có thể tiêu diệt được, đồng thời nó còn am hiểu cảm ứng khí tức... Một khi phát hiện có Phản Hư mai phục sẽ lập tức thi triển thuật độn kim chạy trốn... Ngọn núi này có chút kỳ dị, dù tu sĩ Phản Hư cũng không thể đuổi kịp nói..."
Điểm này thật sự chính là phiền phức khi đánh giết, muốn giết được con Thanh Sư Nhân Diện Thú thì phải tra giác hơi cao.
Mà bởi vì nó cũng không gây hư hại lớn nên chỉ bị đám người Phường Thị Hắc Nham không đếm xỉa.
'Con thú này cảm ứng được khí tức Phản Hư sẽ lập tức trốn xa ngàn dặm, bây giờ ta chỉ mới Hóa Thần viên mãn nên nó vẫn dám đấu một trận...'.
Phương Tịch nhìn Thanh Sư Nhân Diện Thú rồi mỉm cười, ngoắc ngón tay.
Trên gương mặt của Thanh Sư Nhân Diện Thú hiện ra vẻ giận dữ rồi chợt vọt đến.
Màu xanh bàng lóe lên trong hư không, từng cơn cuồng phong xen lẫn lôi điện, trong chớp mắt đã gào thét bay đến.
Trong phong lôi này còn có từng quang điểm vàng óng, hóa thành vô số phi châm!
Phương Tịch thấy vậy, hắn chỉ lắc Huyền Minh Kỳ trong tay một cái.
Ào ào ào!
Một dòng Cửu U Minh Hà chợt xuất hiện, bao phủ vạn dặm thanh kim sơn mạch.
Tiếp theo hồng tuyến lóe lên trong tay hắn rồi hóa thành Thần Anh Kiếm cấp sáu!
Ô oa!
Trong hư không truyền đến tiếng hài nhi khóc thê lương, vô số hồng tuyết tung hoành qua lại.
Thần Anh Kiếm trong tay Phương Tịch không ngừng biến lớn rồi bốc lên một tầng huyết sắc liệt diễm.
Hắn cầm kiếm bằng hai tay rồi mạnh mẽ chém ra một kiếm.
Hưu!
Kiếm quang đỏ như máu của Thần Anh Kiếm trải rộng hư không, đầy tời phong lôi và kim châm gặp phải huyết sắc liệt diễm vậy mà tan ra chỉ trong nháy mắt.
Xích hồng kiếm khí vừa lóe lên đã đến trước mặt của Thanh Sư Nhân Diện Thú rồi chém xuống đầu!
Xoẹt xẹt!
Thần Anh Kiếm trực tiếp lướt qua đầu thú này, ngang nhiên chém rớt thủ cấp nhân loại kia.
Không những vậy, từng sợi hồng tuyết còn tạo thành một tấm lưới lớn, mò lấy tinh hồn của con hoang thú này lại, bị vết máu của Thần Anh Kiếm lóe lên thôn phệ đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa...
Thủ cấp của Thanh Sư Nhân Diện Thú rơi xuống mặt đất, cặp mắt còn trừng to.
Nó không ngờ được tên tu sĩ này cũng từng đến đây vây quét mấy lần, đều hậm hực trở về.
Sao lần này thần thông pháp lực lại mạnh như vậy?
Chẳng lẽ nó bị lừa...
Con hoang thú này cũng không biết trước đó Phương Tịch xuất thủ là để hoàn thành nhiệm vụ còn lần này xuất thủ là vì mình nên hoàn toàn khác nhau.
Hắn tuần sát sơn mạch này một vòng rồi bố trí một trận pháp, lại bước vào giữa trận pháp, Thần Anh Kiếm hóa thành một đạo lưu quang, mở ra động phụ ở trên một vách đá dựng đứng.
Sau khi hoàn thánh tất cả những chuyện này xong, Ngoại Đạo Hóa Thân của Phương Tịch mới ngồi xếp bằng trong tĩnh thất.
Ánh bạc lóe lên.
Một thiếu niên mặc thanh bào, tay cầm phật châu, thắt lưng đeo kim linh, mỉm cười bước ra: "Cuối cùng hôm nay Phạm Âm Kim Linh của ta đã có chỗ dùng..."
Mấy tháng sáu.
Ngoại Đạo Hóa Thân ngồi xếp bằng, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
Phương Tịch kết quyết hai tay, chủ Nguyên Anh hiện lên, đang dẫn động thiên địa nguyên khí, không ngừng rót vào trong cơ thể của Ngoại Đạo Hóa Thân.
Bởi vì song phương đồng nguyên nên từ sau khi hắn đột phá Phản Hư thì Ngoại Đạo Hóa Thân đã không còn bình cảnh Phản Hư nữa.
Chỉ cần nó thuận lợi luyện hóa Chân Ma Khí rồi lại dẫn động thiên địa nguyên khí là có thể lập tức đột phá Phản Hư!
Một lát sau.
Trong cơ thể của Ngoại Đạo Hóa Thân Tam Khí Hợp Nhất rồi nó chợt mỉm cười.
Hai tay nó kết quyết, một Nguyên Anh toàn thân xanh đen, đầu có hai sừng, thân mặc hắc giáp lập tức xuất hiện ở thiên linh, ba động pháp lực Phản Hư sơ kỳ cuồn cuộn tuôn ra.
"Đồng hóa!"
Bản tôn Phương Tịch thấy vậy thì chủ Nguyên Anh lập tức xuất hiện, hai tay kết quyết rồi đồng hóa Ngoại Đạo Nguyên Anh.
Đinh linh linh!
Cùng lúc đó hắn cũng phun ra một ngụm thanh khí khiến Phạm Âm Kim Linh xuất hiện trên đỉnh đầu của Ngoại Đạo Nguyên Anh rồi khẽ đung đưa.
Nương theo tiếng linh êm tai là từng Phạn văn vàng óng rơi xuống...
Ầm ầm!
Thiên địa nguyên khí ở trên không của Thanh Kim Sơn Mạch quay cuồng, vô tận lôi vân hiện ra.
Đại thiên kiếp Phản Hư, đến rồi!
Ô ô!
Nương theo tiếng quỷ thần khóc đêm thì có một ma ảnh to lớn hiện lên, chính là Ngoại Đạo Hóa Thân đã độ qua Tâm Ma Kiếp!
Đỉnh đầu của nó có Hỗn Nguyên Thiên La Tán, thân mặc Bích Diễm Giáp, quanh thân còn có mấy món bảo vật cấp sáu như Huyền Minh Kỳ, ngọc chùy...
Phương Tịch cùng hóa thân là một thể nên những pháp bảo mà hắn luyện hóa thì Ngoại Đạo Hóa Thân cũng có thể sử dụng.
Cũng như hắn có thể tế luyện Thần Anh Kiếm, thậm chí thúc giục thanh tuyệt đỉnh phi kiếm ma đạo này.
Dù sao Bích Diễm Giáp và ngọc chùy đều là tang vật nên dù bị thiên lôi hủy thì Phương Tịch cũng không tiếc.
Xoẹt xẹt!
Lúc này tia kim sắc lôi đình đầu tiên từ trên trời ầm ầm đánh xuống!
Ngoại Đạo Hóa Thân nghiêm nghị không sợ, nó ném ngọc chùy kia ra!
Ong!
Trên ngọc chùy chợt xuất hiện một vầng bạch quang, không ngừng tăng vọt, huyễn hóa thành vô số hào quang trắng nhạt rồi hội tụ lại thành một cây cự chùy khủng bố bên ngoài có một vòng triện văn vàng óng, ngang nhiên đón lấy kim sắc lôi đình ở giữa không trung...
Bạn cần đăng nhập để bình luận