Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 851: Xuất chinh (2)

Cô ta vốn muốn cướp linh địa này làm cơ nghiệp, ở trong Địa Tiên giới cũng có một số trận pháp có thể chuyển hóa âm khí thành linh cơ.
Đồng thời Vân Hi Tiên Tử chỉ mới Phản Hư sơ kỳ còn là quỷ tu có căn cơ yếu kém nhất!
Với thực lực Phản Hư trung kỳ của cô ta đủ để hạ được!
Nhưng cô ta lại không ngờ Vân Hi Tiên Tử còn giấu một nhân tình Phản Hư trung kỳ!
"Vân Hi đạo hữu..."
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì lại cười lạnh nói: "Bản nhân mới nhận được tin tức, Thiên Mị Tông đóng cửa tự thủ, sơn môn mới bị phá... Một đám tu sĩ chạy trốn, e là vị Bảo Liên Phu Nhân này không có chỗ đặt chân nên muốn cướp đoạt cơ nghiệp của sư muội."
"Nói năng bậy bạ!"
Thần sắc Bảo Liên Phu Nhân thay đổi: "Đây là chuyện trong tông của ra, một người ngoài như các hạ có tư cách gì nhúng tay?"
"Trong tông? Bây giờ Thiên Mị Tông còn tồn tại hay không cũng chưa chắc..."
Phương Tịch lắc đầu rồi bất chợt có một đạo ma quang đen nhánh xuất hiện hóa thành một đạo đao hồ hình trăng lưỡi liềm, nó vừa lóe lên đã biến mất!
"Thật to gan!"
Bảo Liên Phu Nhân nhíu chặt mày, trong tay hiện ra một cây đèn màu vàng.
Ngọn đèn cháy lên, tỏa ra mùi hương kỳ dị.
Sau đó, kim đăng huyễn hóa một trận rồi chợt một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám... Trong nháy mắt đã có vạn ngọn kim đăng lấp lánh hóa thành Kim Đăng Đại Trận.
Bốn phía có ám hương lơ lửng, muôn màu muôn vẻ.
Đạo hồ quang trăng lưỡi liềm kia chém lên Kim Đăng Đại Trận thì chợt run rẩy rồi ầm ầm vỡ vụn...
Trên đỉnh đầu từng đệ tử mà Bảo Liên Phu Nhân dẫn theo cũng hiện ra pháp khí hoặc pháp bảo kim đăng, lẫn vào trong đại trấn, đã tăng pháp lực, còn được đại trận che chở.
"Đây..."
Vân Hi Tiên Tử nhìn thấy cảnh này thì cũng không khỏi giật mình: "Trận pháp này rõ ràng là từ trong công pháp của Thiên Mị Tông diễn hóa thành, vì sao sau khi ta Phản Hư lại không được truyền thụ?"
"Đây đương nhiên là vì đạo hữu đã bị xem như người ngoài."
Phương Tịch cười ha ha.
Dù say chuyển thành quỷ tu, tu luyện công pháp Quỷ đạo thì vốn đã không được xem là người mình rồi.
Thiên Mị Tông làm vậy cũng không có gì đáng trách.
"Thì ra pháp môn của tông này đến cấp Phản Hư sẽ luyện hóa từng ngọn kim đăng..."
Phương Tịch có thể cảm nhận được mỗi ngọn kim đăng trong Kim Đăng Đại Trận đều mang theo kỳ hương của riêng mình, trong đó đầy ấp dầu luyện chế từ Hồng Trần Chi Khí.
Rất nhiều kim đăng hợp lại làm một, lập tức có ảo diệu hương chúng sinh ở trong đó.
'Cũng không biết tầng công pháp cuối cùng có kỳ hiệu mị hoặc thiên địa... Suy yếu thiên kiếp hay không?'.
Mắt phượng của Bảo Liên Phu Nhân chứa sát khí, tay nâng một ngọn kim đăng, cô ta chợt kẹp một ngọn kim hỏa lên rồi búng ra ngoài.
Hừng hực!
Ngọn lửa vàng óng hung mãnh lan tràn trong hư không, linh áp khủng bố tràn ra bốn phía.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì lại cười lạnh rồi há miệng phun Lục Đạo Ma Diễm ra.
Vù vù!
Lục Đạo Ma Diễm luân chuyển đủ màu, cuối cùng hóa thành hào quang đen nhánh rồi chợt bắn ra như một mũi tên.
Phốc!
Mũi tên xuyên qua liệt dương vàng óng, sau đó mạnh mẽ khuếch tán.
Lục Đạo Ma Diễm lại bắt đầu thôn phệ đăng hỏa.
Trong nháy mắt, vầng liệt dương vàng óng đã hóa thành mặt trời đen nhánh, đập về phía Kim Đăng Đại Trận.
Ba!
Vô tận hỏa diễm lấp lóe, nhiệt độ ở xung quanh chợt tăng lên, ngay cả mặt đất gần đó cũng bị đốt thành một cái động không đáy.
Trong Kim Đăng Đại Trận, từng tia kim quang không ngừng tiêu tán, sắc mặt của Bảo Liên Phu Nhân chợt tái đi.
Thật ra lúc sơn môn Thiên Mị Tông bị phá cô ta đã chạy ra ngoài, không những bản mạng pháp bảo bị hao tổn mà nguyên khí còn bị trọng thương.
Vì vậy cô ta mới không thể không nổi lên chủ ý mượn linh địa của sư muội chữa thương.
Chỉ là cô ta không ngờ được tình nhân của sư muội này lại có thần uy như vậy!
"Trận này không tệ!"
Bây giờ Phương Tịch đã thấy Kim Đăng Đại Trận vận chuyển rồi thì lại chợt hét lên.
Ô oa!
Trong tiếng kiếm minh thê lương, Thần Anh Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Hắn cầm kiếm bằng hai tay rồi mạnh mẽ chém một kiếm.
Xuy xuy!
Vô tận Thần Anh kiếm quang màu đỏ sẫm bộc phát mạnh mẽ, trên đến Bích Lạc, dưới đến Hoàng Tuyền, từng tia hồng tuyến tung hoành, chém đứt tất cả Hồng Trần Chi Khí.
Hưu!
Thủy Linh Tâm đã thấy một đạo quang hoa đỏ rực như cây đinh gỗ chui vào trong Kim Đăng Đại Trận.
Từng ngọn quang đăng vàng óng chợt ngừng vận chuyển, từng cánh hoa sen vàng bay xuống, trên mỗi cánh hoa sen đều có một khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang khóc...
Ô oa!
Theo tiếng kiếm minh thê lương, Kim Đăng Đại Trận ầm ầm vỡ vụn.
Kim đăng trên đầu của các đệ tử kia ảm đạm, sắc mặt chợt tái đi rồi phun ra một ngụm tinh huyết.
Bảo Liên Phu Nhân ứng biến rất nhanh, tố thủ chỉ ra, thiên địa nguyên khí chấn động, bảo vệ xung quanh.
Sau đó một cây Phượng Tiêu trắng như bạch ngọc từ trong tay áo cô ta bay ra, trên đó lóe lên quang măng trắng tinh rồi hóa thành nhiều màu.
Một con Bạch Phượng từ trong tiêu ngọc bay ra, tiếng của nó như cửu thiên hoàn bội, tẩy rửa lòng người.
Sưu!
Hư không lóe lên, Thần Anh Kiếm hiện ra, mạnh mẽ chém lên Bạch Phượng.
Hai món Phản Hư chi bảo này quấn lấy nhau, hào quang vô tận nở rộ.
Sau đó...
Nương theo tiếng Phượng Hoàng kêu thảm, Bạch Phượng đã bị kiếm khí huyết sắc xuyên qua, ầm ầm tiêu tán.
Tiêu ngọc xuất hiện vết nứt, rơi vào trong tay của Bảo Liên Phu Nhân khiến mặt cô ta lập tức hiện ra một tia nhức nhói.
"Dừng tay!"
Cô ta vội quát lên: "Thiếp thân nhận thua, sẽ lập tức đi, không dòm ngó động phủ của sư muội nữa..."
"Đạo hữu nói đến là đến, nói đi là đi... Thế gian nào có chuyện dễ như vậy?"
Phương Tịch cười ha ha, cầm kiếm trong tay.
Hắn ra dấu, Vân Hi Tiên Tử cũng điều khiển quỷ vụ bắt đầu phong tỏa xung quanh.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Bảo Liên Phu Nhân tóc mây tán loạn, lòng càng hối hận hơn.
Ngay cả Phương Tịch cô ta cũng không đánh lại chứ đừng nói chi hai người liên thủ.
Phương Tịch lạnh mặt lại nhưng hắn cũng không hạ sát thủ.
Dù sao hắn cũng không phải kẻ cuồng giết người, hơn nữa dù thế nào Bảo Liên Phu Nhân cũng là sư tỷ của Vân Hi Tiên Tử, mặc dù sơn môn của Thiên Mị Tông đã bị phá nhưng cũng chưa chắc lão tổ Hợp Thể đã vẫn lạc...
"Sư tỷ đã nguyện ý đến động phủ của sư muội thì đương nhiên sư muội phải quét dọn giường chiếu để tiếp đãi..."
Sau khi hai người truyền âm lẫn nhau một phen thì Vân Hi Tiên Tử cười tủm tỉm nói: "Chỉ là sư muội cung cấp đạo trường linh mạch thì sư tỷ cũng phải tỏ ý mới đúng... Tỉ như giúp sư muội cùng bảo vệ chỗ này..."
"Chuyện này cũng không phải không thể thương lượng..."
Thần sắc của Bảo Liên Phu Nhân lập tức trở nên nhu hòa: Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội đồng môn mà..."
"Đúng vậy, mời sư tỷ hãy ký U Minh Huyết Khế này!"
Vân Hi Tiên Tử mỉm cười rồi lấy văn thư khế ước màu xanh sậm ra.
Phương Tịch từng xem công pháp của nàng rồi, đương nhiên hắn biết U Minh Huyết Khế này chỉ có quỷ tu Phản Hư trở lên mới có thể luyện chế được, có lực ước thúc với tu sĩ Phản Hư rất lớn.
Một khi làm trái thì giá lớn phải nhận rất thảm.
"Vân Hi... Ngươi đúng là hảo sư muội!"
Bảo Liên Phu Nhân nhấn mạnh rồi đảo thần niệm qua nội dung khế ước xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên U Minh Huyết Khế ngoại trừ giao cô ta nhất định phải cùng tiến thối với Vân Hi, bảo vệ đạo trường linh mạch ở đây ra thì cũng không còn ước thúc gì quá lớn.
Dù sao cũng là tu sĩ Phản Hư mà, chút mặt mũi này vẫn phải cho.
Nếu không cuối cùng cá chết lưới rách, thì không có bao nhiêu lợi ích.
"Thôi... Xem như hôm nay thiếp thân có mắt không tròng, thua trong tay các ngươi cũng không thể nói gì hơn."
Bảo Liên Phu Nhân phun ra một đạo hào quang, trong đó có một giọt tinh huyết của cô ta, rơi lên văn thư U Minh Huyết Khế.
Tờ giấy màu xanh sậm kia lóe lên quang mang rồi chợt có một mặt người hiện ra, sao đó lại biến mất quỷ dị.
"Tốt, sư tỷ đã đến rồi thì mọi người chính là người một nhà."
Vân Hi Tiên Tử cười tủm tỉm nói: "Linh Tâm, sao chưa đến bái kiến sư bá?"
"Bái kiến sư bá!"
Lúc này Thủy Linh Tâm rất nhu thuận, không chút vẻ từ chối sư bá ngoài cửa nào, nàng lại ranh ma mà âm thần báo với Phương Tịch: "Linh địa trong môn bây giờ có hạn nên phải xin sư bá thi triển thuật dời núi lấp biển, di chuyển một ngọn núi đến làm động phủ có được không?"
'Thì ra động phụ này còn phải do ta tự tay tạo ra...'.
Bảo Liên Phu Nhân buồn bực trong lòng, mặt lại nặng ra sự vui vẻ: "Như vậy rất tốt..."
Cô ta nhìn về phía sư đồ Vân Hi Tiên Tử rồi lại nhìn Phương Tịch một chút, trong lòng hạ quyết tâm: 'Đôi sư đồ này có thể quát tháo như vậy, chẳng qua cũng chỉ dựa vào vị đạo hữu này... Chờ sau này... Hừ!'.
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch và Thạch Tiên Tử tuần tra một tiết điểm trận pháp xong thì ngồi thuyền, ngâm một bình trà xanh, du ngoạn trên trời cao.
Thạch Tiên Tử mỉm cười bưng ra mấy dĩa bánh ngọt, đều là những thứ xưa nay lão tổ Vương gia thích ăn.
Hai người cùng nhau ngồi thuyền du ngoạn thưởng trà thì không khí lập tức hơi kỳ lạ.
Phương Tịch nhấp một hớp linh trà, trong lòng càng oán thầm.
Trong thời gian này, hắn cùng Thạch Tiên Tử tuần tra, tu sửa trận pháp, dù hắn đã thu liễm rất nhiều nhưng vẫn lộ ra thiên phú tài tình không tầm thường.
Đặc biệt là Thạch Tiên Tử cùng làm việc với hắn càng dễ cảm ứng được.
Thậm chí lúc này cô ta còn từ từ có xu thế hâm mộ.
'Chẳng lẽ Thạch Tiên Tử thích người già hơn cô ta sao?'.
Nhưng mà Phương Tịch cũng biết, đối với tu tiên giả thì bề ngoài chẳng qua chỉ là túi da, có thể tùy ý đổi.
Loại khí độ bẩm sinh và hàm dưỡng sau này, thậm chí là thực lực tu vi, tạo nghệ tu tiên bách nghệ của bản thân mới là yếu tố thu hút lẫn nhau.
Nhìn từ phương diện này thì sức hấp dẫn của lão tổ Vương gia bây giờ thật sự không kém.
Trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy cũng có thể lý giải, có thể lý giải...
Còn bản thân Phương Tịch vẫn luôn không thay đổi, hắn chỉ thích trẻ tuổi, xinh đẹp.
Đúng lúc này, hai người chợt ngẩng đầu, cảm nhận được thiên địa nguyên khí ba động kịch liệt.
"Đến cửa thành!"
Phương Tịch điều khiển linh chu, bay đến chỗ cửa thành thì thấy ở bên ngoài Yêu Nguyệt Tiên Thành có mấy vạn tu sĩ tạo thành các phương trận khác nhau.
Từng đội từng đội Thái Âm Đạo Binh đều mặc giáp đen nhánh, mặt không biểu tình, da tái nhợt, mang theo một cỗ khí tức xơ xác.
Vô số pháp lực hội tụ lại ở giữa không trung hình thành hư ảnh một thần ma ba đầu sáu tay khổng lồ.
Ở trong đầu của thần ma hình như còn có một vị Phản Hư tọa trấn.
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn rơi xuống, thanh thế rất kinh người.
Ma thần ba đầu sáu tay này chợt động, đã bay về phương xa.
"Đây là... Chiến trận đã thành, chuẩn bị thảo phạt Thiên Yêu Hội sao?"
Thạch Tiên Tử lẩm bẩm.
"E là giương đông kích tây!"
Phương Tịch cười rồi lắc đầu.
Dùng chiến trận truy địch, không sợ vừa truy thì trận cước đã tán loạn rồi bị địch nhân hồi mã thương sao?
Hắn đoán có lẽ là Đông Thu Tử đã luyện thành khôi lỗi chuẩn cấp bảy rồi nên bây giờ đại quân xuất chinh chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.
Thạch Tiên Tử nhìn lão tổ Vương gia, càng ngày càng cảm thấy vị lão tổ này thâm bất khả trắc thì ánh mắt của cô ta càng nhu hòa hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận