Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 291: Thận Lâu Châu

Trên Long Ngư Đảo.

Nắng sớm mờ ảo.

Chung Hồng Ngọc từ phòng bế quan bước ra, duỗi lưng thoải mái trong ánh ban mai, bắt đầu cầm chổi quét dọn lá rụng và bụi đất.

Trong dưỡng ngư tràng, Chung Kỳ tuổi già sức yếu, tóc bạc trắng cười ha hả cầm thùng thức ăn cho Thanh Ngọc Lý Ngư ăn.

Trong Linh Dược Cốc, Hạ Hầu Tôn hét từng Linh nông, bắt đầu lao động chăm chỉ...

Bọn họ đều không phát hiện được biến cố đêm qua.

Dường như... Lúc tối cũng không có cướp tu tấn công Long Ngư Đảo.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Bởi vì đặc tính của đại trận cấp ba nên thật ra Phương Tịch đã trực tiếp mang những cướp tu kia vào trong Ma Vực, sau đó mặc cho bên trong đánh đến long trời lở đất thì bên ngoài cũng không phác giác tí nào.

Đây chính là chỗ kinh khủng của cấm đoạn đại trận.

Nếu không phải Phương Tịch muốn hoạt động chân tay một chút thì thậm chí hắn cũng không cần lộ diện, chỉ dựa vào uy năng của trận pháp cũng có thể dễ dàng đùa giỡn đám cướp tu đến chết.

Cấm địa Long Ngư Đảo, dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Phương Tịch nhe răng trợn mắt nhìn từng khôi lỗi cấp hai bị hư hỏng gần nửa, bắt đầu sửa chữa, thay thế bộ phận bọ hư hỏng...

"Ai... Thiên Lang Khiếu Nguyệt đại trận này ta chỉ mới nghiên cứu một nửa... Bây giờ chỉ có thể để yêu thú làm trụ thịt mà đứng thi pháp, phản phệ cũng quá mạnh rồi..."

Đây cũng không phải là trận pháp di động, chỉ là bán di động pháp trận, ưu điểm của nói là thuận tiện bố trí, khuyết điểm chính là yêu thú phải đứng như cọc gỗ, một khi di chuyển thì trận pháp sẽ có thể sụp đổ...

"Hơn nữa... Trận kỳ và trận bàn cũng không đủ chắc chắn... Tốt nhất phải dùng tài liệu cấp ba nếu không thì không dùng được mấy lần sẽ hỏng... Linh thạch thì tốt nhất cũng đổi thành thượng phẩm... Ta đi đâu tìm linh thạch thượng phẩm đây?"

"Lần này, chế tạo Thiên Lang Khiếu Nguyệt đại trận miễn cưỡng có thể tính là cấp ba, dù dùng hai, ba lần sẽ hỏng cũng đã không tệ..."

Sau khi xử lý xong đám khôi lỗi cấp hai, Phương Tịch lại nhìn qua một đám mộc khôi lỗi đứng bên cạnh như xác không hồn.

Đám mộc khôi lỗi này, từng cái thiếu tay, gãy chân, hai người cầm đầu rõ ràn là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.

Chính là đám cướp tu đêm qua bị hắn giải quyết!

Mặc dù dưới một kích chuẩn cấp ba của thiên lang, từng tên thiếu tay, thiếu chân, tử thương vô cùng khủng bố nhưng đối với mộc khôi lỗi thì những chuyện này không là vấn đề gì!

Về phần những gia hỏa tan nát quá thảm thì bị Phương Tịch xem như phân bón mà chôn dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Hắn nhìn hai mộc khôi lỗi Trúc Cơ này rồi chợt chỉ một tên trong đó.

Đại hán trung niên mặt lạnh như tiền bước lên một bước, hai tay kháp quyết, trong miệng phun ra một hạt châu màu trắng.

Hạt châu này chỉ lớn khoảng trái nhãn, xung quanh có một tầng sương mù quanh quẩn như như mộng như ảo, không ngừng tản ra bên ngoài sương mù từng tia sáng, rõ ràng nó cũng là một món dị bảo.

Chờ sau khi Phương Tịch lấy hạt châu này đi thì da mặt của người này chợt nhúc nhích, vậy mà biến thành một đại hán râu quai nón trợn mắt, tướng mạo uy mãnh, hắn còn rất quen thuộc.

"Lệ Lôi? !"

Hắn liếc mắt nhìn, cũng không kinh ngạc mà chỉ tự nhủ: "Linh Không Đảo này quả nhiên phong thủy không tốt, trời khắc Trúc Cơ... Ngư Linh Tử, lão tổ Ngôn gia, bây giờ lại đến phiên Lệ Lôi này... Mới mấy năm thôi mà?"

"Lần sau nếu ta thấy ai đó khó chịu, không ngại tặng Linh Không Đảo cho hắn... Có lẽ sẽ có hiệu quả cũng không chừng."

Hạt châu mà Lệ Lôi phun ra, Phương Tịch không dùng hai tay lấy đi mà trực tiếp dùng thần thức đảo qua, lại dùng pháp lực tế luyện lại, lập túc có một thiên thông tin xuất hiện, chính là khẩu quyết thao tác dị bảo này.

"Thận Lâu Châu? Nghe đồn là thuộc về Thận Long, am hiểu nhất khống chế thận khí, tọa huyễn thuật... Dù tu sĩ cũng có thể mê hoặc, Thận Lâu Châu này lấy trong một con thận bối có công lực mấy trăm năm, sau khí tu sĩ tế luyện có thể che giấu dung mạo và khí tức pháp lực của bản thân?"

"Đối với ta dường như đã trùng với biến hóa Võ Thần và Bách Huyễn Thuật rồi."

"Huống chi bản nhân hành sự luôn luôn quang minh lỗi lạc, không có cừu gia!"

Phương Tịch thở dài cẩn thận cất kỹ Thận Lâu Châu rồi bỏ vào trong túi trữ vật.

Rì rào!

Yêu Ma Thụ lay động, rũ xuống từng sợi rễ phụ treo từng khôi lỗi lên.

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới gốc Yêu Ma Thụ, bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật hôm nay.

Từng đạo tinh khí thảo mộc xanh biếc thông qua thông qua rễ phụ kết nối với hình xăm Yêu Ma Thụ ở sau lưng của hắn, lại trải qua thủ tục thuần hóa mới lưu chuyển toàn thân.

"Lúc trồng cây ở Đào Hoa Đảo, Ất Mộc Pháp Thân bị bản năng của Yêu Ma Thụ ảnh hưởng, tiến độ đều là giả... Lần này mới xem như chân chính lãnh hội gian nan của nó..."

"Nhưng ta không nhanh không chậm, dù sao thọ nguyên cũng rất dài... Có thể từ từ tiêu hao."

Phương Tịch nội thị, phát giác triện văn màu bạc đại biểu cho Ất Mộc Pháp Thân trên Thanh Mộc Linh Thể của bản thân đã hoàn thành hơn phân nửa, không thể không thầm hài lòng.

"Dưa theo tốc độ này... Nhiều nhất tầm mười năm nữa là có thể tu thành Ất Mộc Pháp Thân!"

"Trước đó, nói không chừng ta sẽ đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ trước..."

Đồng thời lần tu luyện này hắn cảm nhận được Yêu Ma Thụ phản hồi rất mãnh liệt.

Dù sao cũng đã chôn một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, còn có mấy tên Luyện Khí hậu kỳ, viên mãn nên cây rất mập.

"Lại tăng thêm rất nhiều thọ nguyên..."

"Không biết nếu ta mang Lưu Tam Thất dường như có linh thể loại thảo mộc kia chôn xuống thì có thể phản hồi lại cho ta bao nhiêu?"

"Nhưng mà... Người ta cũng không đối địch với ta, làm vậy không được."

Sau một hồi lâu, Phương Tịch đứng dậy, cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong cơ thể, không thể không lộ ra nụ cười hài lòng.

...

Trường Thanh Các.

Phương Tịch rời khỏi cấm địa Yêu Ma Thụ tìm đến Chung Hồng Ngọc.

"Đảo chủ đại nhân..."

Chung Hồng Ngọc hơi chột dạ hành lễ, bắp chân cũng phát run, cho là mình và Hạ Hầu Oánh nói lén bị Phương Tịch phát hiện, không biết sẽ bị trừng phạt thế nào.

"Bây giờ tu luyện sao rồi? Có vấn đề gì không?"

"Mặc dù ta không hiểu Huyền Âm Công nhiều nhưng có một hảo hữu Trúc Cơ, ngươi đừng bỏ qua cơ hội, không hiểu thì ta có thể viết thư hỏi giúp ngươi..."

Vẻ mặt Phương Tịch vô cùng hòa ái hỏi Chung Hồng Ngọc.

Huyền Thiên Tông gia đại nghiệp đại có lẽ hàng năm điều có thể nhận được rất nhiều đệ tử có linh căn đặc thì nhưng hắn thì không giống vậy.

Hiếm khi gặp được Không Linh Căn nên đương nhiên phải nghiên cứu một phen.

'Thật ra phẩm cấp linh căn mới quan trọng nhất, ngũ hành linh căn hạ phẩm không bằng dị linh căn hạ phẩm nhưng dị linh căn hạ phẩm cũng không sánh bằng ngũ hành linh căn trung phẩm...'.

Phương Tịch hỏi vài vấn đề, sau khi biết Chung Hồng Ngọc có nhiều thành tựu ở Thiểm Không Thuật thì lập tức hứng thú: "Biểu diễn cho ta xem thử..."

"Vâng!"

Chung Hồng Ngọc bước đến mảnh đất trống trước Trường Thanh Các, hai tay kháp quyết, miệng lẩm bẩm.

Một khắc sau, một tầng ánh sáng bạc trắng đã bao phủ cả người nàng.

Tiếp theo như xuyên toa hư không, thân hình của nàng nhanh chóng biến mất sau đó xuất hiện ở chỗ cách đó mười mấy mét.

"Hô hô... Lần này thi triển Thiểm Không Thuật thì pháp lực của ta cũng phải tiêu hao một, hai thành..."

Chung Hồng Ngọc thở hổn hển, trán cũng đổ mồ hôi.

Dù tu luyện Thiểm Không Thuật đến cảnh giới đại thành cũng chỉ là một lần tốc biến xa trăm mét, tu sĩ Trúc Cơ khống chế linh khí công kích một lần là đến.

"Pháp lực có thể chậm rãi tích lũy mà hùng hậu... Nhưng luyện thành thuật này thì sau này sẽ dư sức tự vệ."

Phương Tịch rất hài lòng, bảo Chung Hồng Ngọc đến gần, đưa cổ tay trắng nõn ra rồi hắn đặt hai ngón tay lên.

Pháp lực Trúc Cơ lập tức lan theo kinh mạch của Chung Hồng Ngọc, theo đó còn có thần thức.

Sau lỗ tai của Chung Hồng Ngọc cũng đỏ bừng.

Dù sao mặc cho pháp lực tu sĩ dò xét này thật sự là từng tấc cơ thể đều hiện, so với bị người nhìn hết thân thể còn xấu hổ hơn.

Nến là tán tu tự trưởng thành gặp phải chuyện điều tra riêng tư này đều sẽ lập tức trở mặt, không chết không thôi.

Thế nhưng Chung Hồng Ngọc từ nhỡ đã bị Phương Tịch làm vậy nên đã sớm quen rồi...

Bây giờ, nàng cũng chỉ hơi ngượng ngùng mà thôi.

'Quả nhiên... Vẫn lĩnh hội chưa thấu!'.

Phương Tịch thầm thở dài nhưng vẻ mặt thì hòa hoãn hơn mấy phần, lại chỉ điểm tu luyện cho Chung Hồng Ngọc vài câu, còn ban thưởng một tấm Mộc Đao Phù.

Chờ sau khi Chung Hồng Ngọc hành lễ lui ra thì hắn mới như đang suy nghĩ điều gì đó: "Linh thể tu sĩ rất bí mật, người ngoại có mà phát giác... Linh căn cũng như vậy... Dù đưa pháp lực vào như ta, dò xét từng tấc cũng không cảm thấy nàng khác tu sĩ bình thường chỗ nào..."

Nhưng mà đây cũng là bình thường, nếu Không Linh Căn thật sự là một bảo bối thì Huyền Thiên Tông đã sớm đến đòi rồi.

Mà thật ra, mặc dù các loại dị linh căn như Không Linh Căn, Huyết Linh Căn xuất hiện rất ít nhưng cứ cách một đoạn thời gian thì Tầm linh sứ của Huyền Thiên Tông đều có thể tìm được.

Thậm chí nếu không có công pháp phù hợp thì Đạo đồ cũng không suôn sẻ bằng ngũ hành linh căn và các loại như Phong Lôi Băng.

Hơn nữa dù là Kết Đan lão tổ cũng không nghiên cứu ra được gì từ trên những người Không Linh Căn, Huyết Linh Căn.

Theo thời gian cũng không còn ai xem trọng.

Dù sao Phương Tịch thân mang Chư Thiên Bảo Giám nên đối với lực lượng hư không rất có hứng thú mới thu nhận Chung Hồng Ngọc bên cạnh giúp đỡ tu luyện.

Chỉ là hắn ngày đêm quan sát cũng không lĩnh hội được chỗ thần dị của Không Linh Căn.

Thậm chí luận tâm đắc còn không bằng cảm ngộ mà hắn lĩnh hội từ na di hư không mà trận pháp cấp ba mang đến nữa.

"Nhưng mà ta có thể tiến triển thuận lợi trên trận pháp cấp ba nhất đạo có lẽ cũng vì ngày đêm lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám và Không Linh Căn..."

Mặc dù bản thân Phương Tịch cũng không biết mình lĩnh hội được gì.

Nhưng ẩn ẩn có cảm giác lúc hắn tự hỏi cấm chế na di hư không của trận pháp cấp ba thì dễ hơn trước kia một chút, lại càng dễ linh quang chợt lóe mà đột phá.

"Bây giờ... Chung Hồng Ngọc mới Luyện Khí kỳ đối với ta cũng không có tác dụng gì..."

"Hay là... Giúp nàng Trúc Cơ? Ta lại ở bên cạnh quan sát?"

"Thời điểm tu sĩ đột phá đại cảnh giới là lúc dễ bại lộ căn cơ nhất! Nếu đến lúc đó lại có thể quan sát tỉ mỉ thì có lẽ sẽ có thu hoạch?"

Phương Tịch sờ cằm, thầm trầm tư.

Với thây gia bây giờ của hắn, giúp một tu sĩ trước đại nạn sáu mươi đột phá Trúc Cơ cũng không nặng nề gì.

Cũng lắm chờ sau khi Chung Hồng Ngọc đến Luyện Khí viên mãn thì trực tiếp ban thưởng Hắc Phong Sát Khí.

Dù sao nàng cũng là linh căn trung phẩm, sau khi thu được một món linh vật Trúc Cơ vẫn có chút nắm chắc đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

Dù thất bại thì Phương Tịch cũng không đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận