Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 212: Lấy đan

Nam Hoang Tu tiên giới.

Một nơi hoang vu, trên mặt đất không có chút màu xanh nào.

Trăm dặm xung quanh không có vết tích nhân loại tồn tại, cũng không có tu sĩ hoạt động.

Phương Tịch đang dùng thần thức đo đạc mặt đất, cứ cách một khoảng sẽ chôn xuống một trận kỳ và đạo cụ bày trận khác.

Đây là nơi mà hắn đã chọn để giết yêu.

Thật ra rận pháp ở tu tiên giới nếu không có linh mạch duy trì thì vẫn có thể khởi động, chỉ là sẽ hao rất nhiều linh thạch mà thôi.

Nhưng trong mắt của Phương Tịch dùng mấy chục khối đến hơn trăm khống linh thạch để đổi một viên yêu đan là mua bán rất lời.

Cách làm của hắn quá kinh thế hãi tục, vẫn nên lấy việc giữ bí mật làm ưu tiên, lãng phí chút linh thạch cũng là lãng phí...

Là Trận Pháp sư cấp một thượng phẩm nên lúc này hắn bố trí Ất Mộc Thần Lôi Trận có thể nói xe nhẹ đường quen, chỉ mất hai ngày đã bày xong đại trận cấp hai trung phẩm này.

"Mở!"

Sau khi lắp đủ linh thạch vào trận nhãn và trận bàn xong, Phương Tịch đánh một đạo pháp quyết vào lệnh bài cấm chế.

Ầm ầm!

Một khắc sau, từng đạo linh quang màu xanh xuất hiện trên trận kỳ, khuấy động nồng đậm, tản ra điện quang chói mắt.

Rất nhiều điện quang tụ lại, trong phạm vi mấy trăm mét hình thành từng tầng mây đen, trong đó có lôi quang lấp lóe, lại mang theo một cỗ sức sống tràn trề.

"Thanh thế này quá lớn... Tốt nhất nên bố trí thêm và trận pháp ẩn giấu ở bên cạnh..."

Phương Tịch vừa đều chỉnh thử thì khóe mắt đã giật giật.

Hắn cảm thấy mình đã bị Âu Dương Chấn gài.

Trận pháp này không phải có chút tàn khuyết mà là ngoại trừ tử môn ra tất cả bộ phận còn lại đều trăm ngàn sơ hở.

Dù tu bổ cũng chỉ là hát cát trong sa mạc.

"Một khi rời khỏi tử môn, thì trận pháp này không thể khốn được yêu thú cấp hai, dù là tu sĩ Luyện Khí viên mãn, chỉ cần có nghiên cứu trận pháp thì nói không chừng đều có thể phá trận, phạm vi hữu hiệu của nó chỉ trong vòng trăm thước... Đương nhiên đây chỉ là dưới tình huống không ai chủ trì."

Phương Tịch nghiên cứu các ảo diệu của trận pháp, bản thân là Trận Pháp sư nên có thể cam đoan trong phạm vi tử môn yêu thú cấp hai không cách nào chạy thoát, chắc chắn phải tiếp nhận toàn bộ uy năng của đại trận.

"Tổng thể thì người khác mua là lỗ lớn còn ta mua thì miễn cưỡng..."

Hắn hơi buồn bực, với đặc tính của trận pháp này chỉ có đồ đần mới có thể chui vào tử môn.

Ba ngày tiếp theo, Phương Tịch lại không ngại khổ cực mà bố trí thêm mấy trận pháp cấp một bên ngoài đại trận để cố gắng giảm thanh thế xuống mức thấp nhất tránh gây sự chú ý.

Sau đó, hắn lại tĩnh toạ, đều tức, không phục pháp lực đến đỉnh phong mới mở toàn bộ đại trận ra.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Phương Tịch bước vào trong tử môn, thân hình bất chợt biến mất.

Một lát sau.

Khi hắn xuất hiện lần nữa thì bên cạnh đã có một con vượn lông vàng cao đến ba mét.

Kim Cương Viên Hầu Vương!

"Chi chi!"

Con yêu vương này vừa xuyên không, quả thật mặt rất ngu, nhưng rất nhanh nó đã phát ra tiếng gầm, không ngừng đánh ngực mình.

Trong hư không, linh khí hội tụ lại tạo thành vòng xoáy.

Nó đang thăng cấp.

Thật ra bất kỳ yêu thú hay tu sĩ, đều là tăng cấp trên linh mạch sẽ thích hợp hơn.

Nhưng Phương Tịch cũng sẽ không cho đối phương điều kiện này, nhiều nhất chỉ chôn chút linh thạch, tự tạo ra hoàn cảnh linh khí dồi dào hơn chút mà thôi.

Dù như vậy thì con yêu vương ở Đại Lương thế giới này đúng là tích lũy rất hùng hậu, thiên phú dị bẩm.

Một khi xuyên qua, không còn bị Đại Lương thế giới áp chế thì nói lập tức bắt đầu thăng cấp.

"Chi chi!"

Kim Cương Viên Hầu Vương không ngừng đánh ngực mình, từ trong lỗ chân lông chảy ra từng tia máu.

Xương cốt của nó tăng vọt, thân thể chợt cao lên...

Trong nháy mắt, hình thẻ của nó đã cao gấp hai lần ban đầu, hóa thành yêu hầu cao hơn sáu mét.

Không những vậy, khí tức của con yêu hầu này cũng đăng tăng lên, lông tơ màu vàng hội tụ ở ngực, mơ hồ tạo thành đồ án nào đó, răng nanh lồi ra, mắt khỉ đỏ ngầu, nhìn chủ nhân cũ Phương Tịch lại mang theo sự hung tàn.

"Quản nhiên, yêu thú đến cấp hai thì lạc ấn thần thức của ta cũng không đủ khống chế... Muốn phản phệ chủ nhân này sao? Ha ha..."

Sau khi cảm nhận được khí tức Kim Cương Viên Hầu Vương đã đột phá cấp hai xong, Phương Tịch cười nhe răng, mạnh mẽ bấm pháp quyết, dẫn bạo cấm chế thần thức: "Chết!"

"Chi chi!"

Viên hầu cấp hai gào thảm ôn đầu của mình, trong lỗ mũi máu tươi chảy ra.

Không những vậy mà ở các vị trí trên cơ thể nó đều có thủ đoạn Phương Tịch mai phục bùng nổ.

Mặc dù có chỗ trong lúc nó thăng cấp bị yêu lực cường đại trực tiếp hủy nhưng vẫn còn sót lại, khiến con yêu hầu này kêu rên liên tục, khí tức vô cùng suy yếu.

Còn Phương Tịch đã sớm cách xa một khoảng lớn, trong tay hắn xuất hiện một tiểu kỳ màu xanh, hắn ra sức quơ múa: "Ất Mộc Thần Lôi Trận... Phát động!"

Ầm ầm!

Trên bầu trời mây đen tụ lại, bất chợt có một tia chớp màu xanh đánh xuống, đánh thẳng đến yêu hầu.

"Chi chi!"

Chỉ một kích này đã trọng thương yêu hầu cấp hai.

Hầu Vương gầm thảm, hoa văn ở ngực lóe lên, trong hào quang màu vàng đất nó lại nắm lấy đất lên hóa thành một khối nham thạch to lớn, hung hăng ném về phía Phương Tịch.

Ầm!

Phương Tịch không tránh không né, khối nham thạch lớn ở giữa không trung đã bị một cấm chế năm màu hình thành bức tường ánh sáng cản lại.

Nếu ở những vị trí khác của đại trận có lẽ sẽ không ngăn được đòn công kích này nhưng ở trong tử môn thì các loại cấm chế đều tương đối hoàn hảo.

"Lại đến!"

Sắc mặt hắn bình tĩnh, tiếp tục vung trận kỳ, để đạo lôi đình thứ hai, thứ ba rơi xuống...

Một lát sau, đại trận tản ra, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể một con yêu hầu.

Da lông toàn thân nó cháy đen nhưng vẫn duy trì bộ dáng ngẩng đầu lên trời gầm rú, nếu không phải sinh mệnh lực của nó đã biến mất thì nhìn bên ngoài như vẫn còn sống.

"Da lô, xương cốt... của yêu hầu cấp hai đều là đồ tốt đó nha."

Phương Tịch vung tay, trong tay áo có từng sợi dây leo như xúc tua vươn vào trong cơ thể yêu hầu.

Một lát sau, thần sắc hắn vui mừng, lấy Kim Giao Tiễn ra, rạch một đường ở bụng yêu hầu.

Một sợi dây leo chui vào trong, không lâu sau đã móc ra một viên tinh thạch mang theo điểm điểm vàng kim.

"Yêu đan? !"

Phương Tịch hết sức vui mừng: "Không uổng công ta đặc biệt chọn con yêu vương có thiên phú xuất sắc nhất này, quả nhiên lần đầu tiên đã có hàng."

Bỏ viên yêu đan mà tu sĩ Trúc Cơ thấy cũng phải đỏ mắt này vào trong hộp ngọc rồi phong lại, Phương Tịch lại dán thêm một tấm phù lục lên, lúc này hắn mới đưa ánh mắt nhìn về phía thi thể yêu hầu.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một hạt giống Yêu Ma Thụ gieo xuống.

Lốp bốp...

Sau một trận tiếng vang rợn người, Kim Cương Viên Hầu Vương lại đứng dậy lần nữa, làm ra mấy động tác cứng nhắc.

"Ân... Mặc dù mất đi sự linh hoạt nhưng lực phòng ngự và lực công kích đều là cấp hai... Miễn cưỡng có thể tính là khôi lỗi cấp hai!"

Phương Tịch nở nụ cười: "Có khôi lỗi chuẩn cấp hai này hỗ trợ, tiếp theo phong hiểm sẽ nhỏ hơn mấy phần..."

Một năm sau.

Trong Ất Mộc Thần Lôi Trận.

Vô số tia chớp màu xanh hội tụ như một con Giao Long hung mãnh đánh xuống, đánh lên sừng trên đỉnh đầu của mãng xà cấp hai.

Con mãng xà này toàn thân đen nhánh, đứt thành hai đạo, nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, cuối cùng vẫn chậm rãi mất đi khí tức sinh mệnh.

Không lâu sau, một con kim sắc viên hầu to lớn hành động cứng nhắc đi vào trong trận pháp, không đẻ ý huyết tinh mà moi móc trong cơ thể mãng xà.

"Vậy mà không có sao? !"

Phương Tịch ở bên ngoài trận pháp thở dài.

Nhìn hắn bây giờ có vẻ tang thương hơn năm trước rất nhiều, dù sao cũng đã năm mươi bảy tuổi.

Mà Thanh Trúc pháp bào trên người cũng trở nên rách rưới, chỉ là trong lúc hắn trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ sát khí nào đó.

Hồi tưởng lại đoạn thời gian điên cuồng này, dù là Phương Tịch cũng không khỏi thở dài.

Một năm nay hắn không ngừng mang yêu vương ở Đại Lương vào trong trận pháp, chờ nó đột pháp cấp hai rồi giết yêu lấy đan.

Sau khi trả qua rất nhiều lần, Phương Tịch mới phát hiện cũng không phải là yêu thú có huyết mạch lợi hại, thiên phú dị bẩm thì nhất định sẽ có yêu đan.

Tỉ như con mãng xà vừa rồi, cũng kích hoạt một tia huyết mạch Giao Long có thể so với Xà Giao lúc trước nhưng vẫn không có hàng.

Mà ngược lại hắn từng giết một con yêu thú cũng là khối thịt màu trắng như Thái Tuế, chỉ là bên ngoài có vô số con mắt, thực lực cũng rất yếu, trúng một đạo Ất Mộc Thần Lôi đã chết ngắt, lại móc ra được một viên nội đan trắng xám trong bụng nó.

Mà trong quá trình giết yêu này, cũng không phải không có thời điểm Phương Tịch lật xe.

Tỉ như một con yêu trùng cấp hai, đã thức tỉnh yêu thuật thiên phú cực kỳ quỷ dị, thế mà là loại giả chết.

Ngay cả Phương Tịch cũng bị qua mặt, chờ đến khi hắn vào trận pháp lại bạo khởi đả thương người.

Lúc ấy ở ngực của Phương Tịch lưu lại một vết thương sâu tới xương, nếu hắn không phải Võ Thần có nhục thân cường hoành thì e là cũng đã bàn giao tại chỗ.

Kể từ lần đó về sau, Phương Tịch càng cẩn thận hơn, ngay cả lấy yêu đan cũng để khôi lỗi làm.

"Đến bây giờ, yêu vương có danh tiếng ở Đại Lương cũng đều bị ta giết sạch, nên thu tay lại..."

Phương Tịch sờ sờ túi trữ vật, trong túi này có mười hộp ngọc đựng yêu đan.

Đây là số tài phú mà ngay cả Huyền Thiên Tông cũng phải điên cuồng.

Hắn lại không dám mang nó giao cho bất kỳ Đại sư luyện đan nào luyện chế.

"Vẫn phải tự vất vả thôi..."

Phương Tịch than thở, sau khi thu thi thể mãng xà xong, hắn sai khôi lỗi Kim Cương Viên Hầu rút trận kỳ Ất Mộc Thần Lôi Trận ra.

Sau khi rút hết toàn bộ trận pháp xong, hắn lại xóa bỏ tất cả dấu vết rồi không chút do dự mà ngự khí bay đi.

Thành Thiên Nam.

Thành này ở Việt Quốc là một thành thị lớn nổi danh, thương nghiệp phồn hoa, nhà ngói, tửu lâu các loại nhiều vô số kể.

Phương Tịch bay thẳng vào trong đó, hóa thành công tử nhà giàu, nghỉ ngơi thật tốt trong ba tháng, lúc này mới từ trong ôn nhu hương bò ra, đi ra ngoài thành.

Đa phần tu tiên giả đều ngăn cách với phàm tục, nghe nói là để tránh cho đạo tâm dao động.

Dù sao thì ba ngàn trượng hồng trần, yêu hận tình cừu đều có khả năng trở ngại Đạo đồ.

Phương Tịch cũng không đồng ý với quan điểm này.

Nhưng tu tiên giả ít đến thế tục lại là cơ hội của hắn.

Hắn tìm một chỗ sơn thanh thủy tú ở bên ngoài Thành Thiên Nam, tầng ngoài bố trí một huyễn trận ngăn cản phàm nhân, sau đó mở động phủ, bố trí Ất Mộc Thần Lôi Trận để phòng ngự.

Sau khi làm xong những việc này, Phương Tịch lại bố trí Khống Hỏa Pháp Trận trong động phủ, sau khi đều chỉnh thử xem như đã hài lòng, rồi hắn ở trong luyện đan thất lấy ngọc giản có ghi chép đan phương Trúc Cơ Đan ra đọc cẩn thận.

Đan phương này hắn sớm đã nghiền ngẫm vô số lần, thậm chí vì để chắc chắn hắn còn mua một phần đan phương Trúc Cơ Đan khác ở Bạch Trạch Tiên Thành để so sánh, lại mô phỏng luyện đan nhiều lần, tự nghĩ đã không còn bao nhiêu vấn đề.

Đương nhiên vài cửa ải khó khăn vẫn là ở trong quá trình thực tế luyện đan mới có thể gặp, từ đó mới xử lý hết từng cái.

Đối với rất nhiều Luyện Đan sư khác thì không có bao nhiêu cơ hội thử luyện chế Trúc Cơ Đan.

Nhưng Phương Tịch có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận