Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 436: Nhục Linh Chi

Phỉ Thúy Đảo.

Mặc dù từ sau lần Phương Tịch đại náo thì quỷ tu đã cực ít khi ra khỏi đảo nhưng phương viên mấy chục dặm vẫn là cấm địa của tu sĩ.

Ngày hôm nay.

Có một đạo độn quang bay đến trên không của Phỉ Thúy Đảo.

Phương Tịch nhìn hòn đảo trên hẹp dưới rộng tương tự như hồ lô kia, trên mặt hiện ra vẻ mong đợi: "Linh mạch Phỉ Thúy Đảo... Còn có quỷ vật... Ha ha..."

Lần trước hắn đến đây bị một con quỷ vật Kết Đan hậu kỳ chiếm cứ U Minh Địa Mạch dọa chạy.

Dù sao với thực lực của đối phương thì ở trong U Minh Địa Mạch gần như có thể so với Kết Đan viên mãn.

Nhưng bây giờ... Tình hình đã hoàn toàn khác.

Chỉ là Phương Tịch vẫn hơi chần chừ.

Bởi vì lúc hắn dùng Tử Khí Thiên Nhãn thăm dò U Minh Địa Mạch trước đó, ánh mắt vàng nhạt kia khiến hắn cảm thấy hơi quen.

Linh giác của tu sĩ hơn người, nếu cảm thấy chợt có linh cảm thì chắc chắn không phải bắn tên không đích.

Mà lần này, sau khi hắn đều tra một phen thì Phương Tịch rất nhanh đã biết được nơi phát ra cảm giác quen thuộc này rồi.

"Lão quỷ!"

Tàn hồn ký túc trong thân thể của Triển Đồ, năm đó lúc ở Trường Thanh Các trò chuyện với Phương Tịch thì trong đôi mắt cũng có quang huy vàng nhạt.

Mà lúc này, so sánh một chút thì quả thật giống y hệt!

"Xem ra... Lão quỷ ẩn tàng thật sâu nha."

"Nếu lúc này bình Phỉ Thúy Đảo thì sẽ có khả năng bại lộ thực lực... Vạn nhất dọa lão quỷ đó bỏ chạy thì lại không hay."

"Dù sau ước hẹn trăm năm cũng không còn lại bao lâu..."

Suy nghĩ xong thì Phương Tịch đưa tay đánh vào hư không mấy trận kỳ.

Mấy con mộc khôi lỗi từ giữa không trung rơi xuống, hạ xuống các nơi trên Phỉ Thúy Đảo.

Sau khi hoàn thành tất cả chuyện này, hắn mới ung dung hóa thành một đạo thanh quang bay đi...

Thời gian thoáng cái đã qua mấy tháng.

Trên Long Ngư Đảo.

Một chỗ trong động phủ.

"Chúng ta đã chờ ở đây mấy tháng rồi, sao lão tổ vẫn chưa hạ pháp chỉ, cho chúng ta đến bái kiến vậy?"

Một nữ tử của Ngôn gia ngày thường mắt ngọc mày ngài, dung mạo tuyệt mỹ, lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh.

"Tĩnh tâm..."

Lão gia chủ Ngôn gia khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bình chân như vại nói: "Tu sĩ cao giai thì một lần bế quan có thể là một đời của phàm nhân... Chúng ta chỉ chờ mấy tháng lại có gì đâu?"

"Đúng vậy, Vinh muội muội..."

Một nữ tử dáng người cao gầy, điện nước đầy đủ đứng bên cạnh vội khuyên nhủ: "Không phải thiếu đảo chủ đã nói, vị đại nhân kia đang bận bế quan, không rãnh triệu kiến người ngoài sao? Ngươi xem, ngay cả vị đại tu Trúc Cơ đảo chủ Phong Diệp Đảo cũng phải chờ, chúng ta còn có thể thế nào?"

"Thế nhưng là, thế nhưng là..."

Vinh muội muội bĩu môi trách móc vài câu, tiếng nói dần dần trở nên nhỏ đi.

"Ai..."

Thấy vậy thì nữ tử dáng người cao gầy kia cũng thở dài.

"Không được nhụt chí, luôn có cơ hội..."

Lão gia chủ Ngôn gia lại nhẹ nhàng an ủi: "Lão phu đến Long Ngư Đảo mới biết, Phương tiền bối không những trở về mà còn tấn thăng đến Kết Đan hậu kỳ, ngay cả linh thú dưới trướng cũng là yêu vương cấp ba đây này!"

"Đại nhân vật như vật, chính là đệ nhất tu sĩ của ba nước, dù Kết Đan lão tổ đến đây bái phỏng thì nói không chừng cũng phải chờ một chút."

"Xem ra... Tình hình vẫn tốt."

Chung Hồng Ngọc dùng thần thức quét qua, tình hình mọi người Ngôn gia nàng đều thu hết vào mắt, không khỏi gật nhẹ đầu: "Ngôn gia vẫn xem như biết quy củ."

Thời gian này, tu sĩ của các thế lực đến Long Ngư Đảo bái phỏng quá nhiều, ba người nàng, Thái Thúc Hồng và Hải Đại Ngưu thật sự rất mệt mỏi.

Sau đó thế lực Luyện Khí bình thường đều xin lỗi không tiếp đãi mới khá hơn một chút.

Ngôn gia này cũng dựa vào chút giao tình khi xưa, mới có thể cho vào động phủ thế lực Trúc Cơ chờ đợi, mặc dù chật một chút nhưng nếu vậy mà còn dám nổi giận thì đó chính là cho thể diện mà không cần.

"Không được... Có người tự hiểu nhưng có người lại mặt dày mày dạn, dù thuê động phủ ở trên đảo cũng phải ngoan cố ở lại bấu víu quan hệ..."

Hải Đại Ngưu bay đến, cảm thấy cũng sức đầu mẻ trán: "Quả thật không dễ xử lý mà... Lão gia lại một lòng bế quan nếu không thì chỉ cần lộ diện nói một câu là đã có thể giải quyết."

"Đây đều là chuyện nhỏ, đương nhiên không quan trọng bằng công tử bế quan."

Chung Hồng Ngọc lắc đầu: "Về phần chuyện từ chối, có thể giao cho Thái Thúc Hồng đi làm, dù sao hắn đối với người nào cũng là một gương mặt lạnh..."

Ngay lúc hai Trúc Cơ đang thương nghị thì trên bầu trời chợt nhấc lên một làn linh khí triều tịch kinh khủng.

Mây đen dày đặc, ở trong đó hiện ra một vòng xoáy linh khí khổng lồ, phương viên mấy chục dặm đều có thể thấy rõ ràng.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp kinh khủng truyền đến, khiến độn quang của hai tu sĩ Trúc Cơ cũng bất ổn một trận.

"Đây là... Thiên tượng Kết Đan sao?"

Hải Đại Ngưu nhìn trung tâm đảo: "Mẹ ơi... Lại có tiền bối nào Kết Đan sao?"

"Không... Dị tượng này vẫn có chỗ khác với tu sĩ nhân tộc..."

Chung Hồng Ngọc nhìn lên trời, chỉ thấy có từng đạo yêu khí xanh như mực hoành không, những nơi nó đi qua thậm chí còn có hương thơm của cỏ cây.

"Đây là dị tượng yêu thú tiến cấp ba... Xem ra còn là một yêu vương hệ Mộc!"

Nàng thì thào.

"Chẳng lẽ là linh sủng của lão gia, nếu không thì tuyệt đối không thể nào ở đây tiến cấp... Mẹ ơi..." Hải Đại Ngưu sờ sờ đầu: "Đến tột cùng lão gia có mấy linh sủng cấp ba vậy? !"

"Vậy mà là yêu thú Kết Đan?"

Nguyễn Tú Tú hóa thành một đạo lưu quang, cũng bay lên giữa không trung, nhìn thiên biến dị tượng, tự lẩm bẩm.

Ngay lúc từng Trúc Cơ bay lên giữa không trung quan sát thì bên ngoài Long Ngư Đảo đang có hai đạo độn quang kích động chạy đến.

Một đạo hắc khí đang hung tợn đuổi theo một đạo độn quang màu hồng phấn phía trước.

Trong độn quang màu hồng phấn chỉ là một nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ, trên người lại mặc một bộ phù giáp rất thú vị.

Mỗi khi truy binh ở phía sau khống chế linh khí công kích thì trên phù giáp lập tức có một phù lục kích phát, hóa thành một đạo pháp thuật, khó khăn lắm mới cản được.

"Ngụy lão ma... Phía trước chính là Long Ngư Đảo, nếu ngươi còn dám đuổi theo, tất sẽ chết không có chỗ chôn."

Nữ tu trong độn quang hồng phấn tức hổn hển truyền âm.

"Hừ... Tiện tỳ, quả nhiên ngươi tính thật hay, đáng tiếc ngươi muốn họa thủy đông dẫn thì cũng phải xem người ta có vui lòng hay không..."

Ngụy lão ma có dáng vẻ lão giả, vậy mà tu vi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Lúc này, lão chợt nhướng mày, nhìn về hướng Long Ngư Đảo: "Thiên tượng Kết Đan... Không đúng, là yêu vương tiến cấp!"

Độn quang phấn hồng vốn bị lão khiến cho gần như cùng đường mạt lộ lập tức tìm được cơ hội, chui thẳng vào trong Huyền Mộc Đại Trận.

"Chuyện gì xảy ra?"

Chung Hồng Ngọc nhìn lệnh bài cấm chế trên tay, lập tức nhíu mày: "Thái Thúc Hồng, ngươi duy trì trật tự, không để người khác quấy rầy linh thú của công tử tiến cấp..."

"Hải Đại Ngưu, ngươi cùng ta ra xem một chút."

Hai bọn họ bằng hư ngự phong, bay vào trong đại trận thì nhìn thấy hai tu sĩ Trúc Cơ.

Một Trúc Cơ sơ kỳ là nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn mặc phù giáp.

Còn một người chính là Ngụy lão ma Trúc Cơ hậu kỳ.

"Hai người các ngươi là ai mà dám xông vào trận pháp Long Ngư Đảo của ta?"

Lúc này Chung Hồng Ngọc hét lên một tiếng.

"Hồng Ngọc tiên tử thứ tội... Lão phu chỉ muốn đến bái kiến Long Ngư đảo chủ, còn mang theo hậu lễ!"

Ngụy lão ma vội vàng nói: "Kết quả tiện tỳ này lại trộm trọng lễ của lão phu!"

"Nói hươu nói vượn..."

Nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn giận dữ mắng mỏ: "Rõ ràng là ngươi coi trọng Ngọc Hư Hoa của thiếp thân, muốn giết người đoạt bảo..."

"Ngọc Hư Hoa này rõ ràng là lão hủ thiên tân vạn khổ mới tìm được, chuẩn bị hiến cho đảo chủ."

Ngụy lão ma không chút hoang mang nói.

"Ngươi ngậm máu phun người!"

Nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn vốn giận dữ nhưng trên mặt lại chợt cười tươi: "Xin nói cho Hồng Ngọc tiên tử biết, tổ tiên nhà ta có quen biết với Long Ngư đảo chủ, năm đó cha mẹ ta còn từng nhận đại ân của đảo chủ, Linh Hô nguyện ý gặp mặt đảo chủ để phân biệt thật giả!"

"Đáng chết!"

Mắt của Ngụy lão ma lồi ra, lão căn bản không ngờ còn có cảnh này.

Lại liên tưởng đến đối phương cố ý vừa đánh vừa lui, dẫn mình đến gần Long Ngư Đảo, thật sự đã có mưu tính trước, muốn mượn đao giết người!

Hai tay lão lập tức kháp quyết hóa thành một đạo ma quang đen nhánh, định vọt về phía sau.

"Không dám gặp mặt đảo chủ, xem ra là có tật giật mình."

Chung Hồng Ngọc yếu ớt thở dài, thúc giục lệnh bài cấm chế trong tay.

Huyền Mộc Đại Trận lập tức oanh minh, từng cây cự mộc đen nhánh từ giữa không trung đập xuống, chuẩn xác đập trúng ma quang.

Chung Hồng Ngọc chính là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Huyền Mộc Đại Trận cũng là cấp hai thượng phẩm.

Ở trong trận này, đánh giết Ngụy lão ma cùng là hậu kỳ thì đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Không lâu sau, Ngụy lão ma trong một tiếng hét thảm đã bị một cây cự mộc đen nhánh nghiền ép, không còn chút khí tức nào.

Chung Hồng Ngọc cười lạnh, quay người lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nữ tu này.

Nữ tu nhỏ nhắn xinh xắn lập tức giật mình: "Tiểu nữ tử nguyện ý cùng đạo hữu trở về chờ lão tổ xuất quan để nghiệm chứng thật giả."

Đạo hữu quả thật thông minh, chỉ là sự thông minh này đừng dùng sai chỗ mới tốt..."

Chung Hồng Ngọc cảnh cáo một câu rồi dẫn nữ tu này trở về Long Ngư Đảo.

"Tiểu nữ tử Tông Linh Hô, bái kiến các đạo hữu."

Tông Linh Hô nhìn thấy mấy người Thái Thúc Hồng thì lập tức chỉnh đốn trang phục thi lễ, có chút điềm đạm đáng yêu.

Ngay lúc Hải Đại Ngưu gãi gãi đầu định nói gì đó thì dị tượng trên trời chợt biến mất.

"Chắc là đã thành công rồi..."

Thái Thúc Hồng nhìn cảnh này, trong đôi mắt của nàng mang theo một tia nóng bỏng: "Chỉ là... Sao lại không thấy yêu khí bộc phát?"

Lúc này Phương Tịch đối mặt với Thái Tuế cấp ba phía trước cũng vò đầu bức tai: "Đây phải là... Đột phá rồi chứ? Nhưng mà sao vẫn còn bộ dáng chết này đây."

Chỉ thấy ở trước mặt hắn, sau khi Thái Tuế đột phá cấp ba thì hình thể không tăng mà còn giảm.

Từ to bằng cả căn phòng trở thành chỉ khoảng bàn bát tiên, da vẫn là trắng trắng mềm mềm, mang theo một số kim sắc hoa văn.

Cùng lúc đó, một mùi linh chi thơm mát tràn ra bốn phía.

"Quả nhiên là Nhục Linh Chi..."

Hầu kết của Phương Tịch hơi nhấp nhô, thanh quang chợt lóe trên tay của hắn, Thanh Hòa Kiếm lập tức xuất hiện.

Hắn đâm một kiếm vào trong cơ thể của Thái Tuế, khiến từng giọt linh dịch màu trắng như sữa tỏa mùi thơm ra bốn phía, thuận theo lưỡi kiếm chảy ra.

Đây chính là Nhục Linh Chi Dịch, một trong những tài liệu phụ trợ luyện chế Độ Diệt Đan.

"Bây giờ chỉ chờ cứu sống Huyễn Diệt Tâm Lan rồi thúc đến ngàn năm tuổi là có thể bắt đầu luyện chế Độ Diệt Đan..."

Trong mắt Phương Tịch hiện ra vẻ vui mừng.

Từ sau khi hắn luyện thành Ngoại Đạo Nguyên Anh thì pháp lực và thần thức đồng thời bạo tăng nên hắn cảm thấy kỹ nghệ luyện đan của mình gần đây có thể nói là đột phi mãnh tiến.

Chỉ cần lại luyện chế nhiều đan dược cấp cao nữa thì chắc chắn không lâu sau hắn sẽ tấn thăng lên Luyện Đan Sư cấp ba thượng phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận