Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 167: Một người xông trận

Rạng sáng.

"Công tử, đừng đi..."

Phương Tịch nhìn qua Bách Hợp đang ngủ say nhưng vẫn nói mớ, hắn lắc đầu, đặt mấy bình ngọc nhỏ lên bàn.

Trong này có vài loại đan dược hạ phẩm chữa thương, giải độc của tu tiên giới.

Đặt ở Đại Lương đó chính là thần đan thiên kim cũng không đổi được.

Hắn bước ra khỏi cửa phòng, đi đến võ đài.

"Bạch Vân chuyển Ô Vân, Ô Vân chuyển Hắc Vân!"

Thân hình Mộ Phiếu Miểu như gió, chưởng theo người động, trong lúc xuất chiêu, chân lực vô cùng cương mãnh, cuối cùng đã đột phá cấp độ Hắc Vân, trở thành một vị Chân Lực Võ Giả.

"Chúc mừng tiểu sư muội, đã đạt đến cảnh giới Võ quán chủ."

Phương Tịch thấy thế, cười cười nói.

"Còn phải đa tạ Đại sư huynh hôm qua đã tặng cho Khí Huyết Đan, không ngờ linh đạn này lại thần hiệu như thế..."

Mộ Phiếu Miểu nhớ lại, hôm qua gặp lại Đại sư huynh, đối phương vun tay một cái đã hào sảng cho cả rương hoàng kim, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Mà so với vàng bạc thì linh đan này càng khiến người ta khó tin hơn.

Nàng chỉ phục dụng một viên đã cảm thấy khí huyết có đột phá, thuận lợi tấn thăng cấp độ Võ quán chủ.

Mà một bình Khí Huyết Đan kia thì hoàn toàn có thể đảm bảo đời đời võ quán đều có Võ quán chủ!

Đây chính là tự động truyền thừa!

"Không biết linh đan này..."

Nàng nhìn qua Phương Tịch, mặc dù biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn không kiềm được sự hiếu kì.

"A, lúc trước ta ra ngoài du lịch, trùng hợp lại gặp được người đã bán linh đan lúc trước cho ta, tiện thể mua nhiều hơn một chút..."

Bây giờ những linh đan này đối với Phương Tịch chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.

"Thì ra là thế..." Mộ Phiếu Miểu nghe vậy, hốc mắt lại ửng đỏ, nước mắt chợt chảy ròng ròng: "Thật tốt... Đáng tiếc, sư huynh không thể về sớm chút, nếu không thì cha ta đã..."

Phương Tịch nghe vậy, không khỏi trầm mặc.

Sinh lão bệnh tử của phàm nhân chính là bất ngờ như vậy.

Cho nên hắn mới kiêm trì tiên đạo để cầu trường sinh.

Hữu Gian Võ Quán.

Phương Tịch chắp hai tay sau lưng bước vào võ quá.

Ngày xưa lúc chưa có tiếng tăm thì trước của võ quán có thể giăng lưới bắt chim còn bây giờ thì Hữu Gian Võ Quán đã hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ mở rộng hơn mấy lấy mà bảng hiệu cũng sơn son thiếp vàng cũng lộ ra vẻ khí thế.

Cho dù ở trong hoàn cảnh loạn quân sắp vây thành vậy mà cũng có vài học đồ.

Nhưng mà Phương Tịch thấy tư thế bất cần của bọn chúng, dáng vẻ như ngồi không mà hưởng, hình như là công tử ca của thế gia, chạy đến đây để đặt cược.

"Ngươi là ai? Đến báo danh học võ thì ra phía sau đóng tiền..."

Tôn Hồng Điệp đã gã đi, bây giờ cũng ở đây hỗ trợ cho võ quán, nhìn thấy Phương Tịch, trợn mắt: "Ta nói rất nhiều lần, Quỷ Kiến Sầu sư phụ ta không phải loạn quân..."

Bây giờ Phương Tịch dùng chính là diện mạo của bản thân, Tôn Hồng Điệp quen nhìn Phương Lãnh nên không nhận ra.

Cho đến bây giờ, Phương Tịch đã không cần che giấu tung tích gì cả.

"Là ta!"

Hắn mở miệng, giọng nói quen thuộc này nhất thời khiến Tôn Hồng Điệp trừng to mắt: "Sư phụ... Người đeo mặt nạ da người trong truyền thuyết sao? Để ta sờ sờ..."

"Lăn!"

Đối mặt nữ đồ đệ dám khi sư diệt tổ như vậy, từ trước đến này Phương Tịch đều phải nghiêm khắc quản giáo.

Sau khi răng dạy Tôn Hồng Điệp vài câu xong, hắn bước vào trong võ quán, nhìn thấy Thanh Tang.

"Sư... Sư phụ, lão nhân gia ngài đã trở về rồi sao? Quá tốt rồi, bây giờ loạn quân sắp đến gần, ta cũng không biết phải làm sao cho tốt..."

Thanh Tang đã được Tôn Hồng Điệp giải thích nến nhận ra Phương Tịch rất nhanh.

Dù sao thì sống chung với nhau đã lâu nên vẫn có thể nhìn ra được vài phần khí chất quen thuộc.

"Không cần lo lắng chuyện này, cái gọi là loạn quân vây thành... Sẽ sớm được giải quyết."

Phương Tịch khoát tay.

Dù sao thì Thành Tam Nguyên này cũng có không ít người quen của hắn đang sinh sống ở đây, nếu thành bị phá thì rất nhiều người sẽ phải tan cửa nát nhà.

Trong khả năng của mình thì hắn cũng không ngại xuất thủ một lần.

Đếm đến.

Nhận được tính hiệu của Phương Tịch, Lệnh Hồ Sơn ở Nguyên Hợp Sơn chạy đến.

"Phương huynh đệ!"

Lệnh Hồ Sơn chắp tay, cũng hơi u sầu.

"Lần này loạn quân công thành, Nguyên Hợp Sơn đứng ở bên nào?"

Phương Tịch hỏi thẳng.

"Bên nào cũng không đứng, dù sao thì dựa vào thế lực của Nguyên Hợp Sơn ta, mặc kệ trong tương lai tên nào nắm lấy giang sơn này thì Định Châu cũng không thiếu một phần của chúng ta."

Lệnh Hồ Sơn cười ha hả trả lời: "Chỉ là trong lúc giao chiến với loạn quân sẽ tổn thất chút sản nghiệp mà thôi... Ai, chuyện khiến lão phu đau đầu là gần đây những thanh lâu, sở quán kia không ai mở cửa..."

"Được rồi, Tông Sư Hội thì sao?"

Phương Tịch lại hỏi.

"Cơ bản vẫn thiên về triều đình hiện tại, dù sao thì Tông Sư Hội có thể phát triển cũng có vô số liên hệ với triều đình..." Lệnh Hồ Sơn đáp.

Phương Tịch nhớ đến Hàn mập mạp kia nếu không nhờ Tông Sư Hội bố trí thì đúng là y không thẻ nào vào được Liệp Yêu Lâu.

"Ừ, như vậy, ta cũng có chừng mực."

Phương Tịch gật đầu: "Đúng rồi, sau lưng đám loạn quân này có Tông Sư hỗ trợ sao? Không biết đến từ đâu?"

Nhắc đến chuyện này, vẻ Lệnh Hồ Sơn lập tức hơi khó coi: "Đó là người của Nghịch Mệnh Hội..."

Dựa vào giải thích của Lệnh Hồ Sơn Phương Tịch cũng đả hiểu đại khái.

Cái gọi là Nghịch Mệnh Hội, thật ra chỉ là một chi thế lực phân ra từ Tông Sư Hội.

Bàng Phi hội thủ của nó một thân tu vi cũng đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân. Thậm chí có thể không phân cao thấp với hội thủ của Tông Sư Hội.

Người này năm đó tranh đoạt chức hội thủ thất bại, phẫn nộ dẫn người trốn đi rồi thành lập Nghịch Mệnh Hội!

Đối với chuyện làm sao để đột phá cảnh giới trên Tông Sư cũng có kiến giải đặc biệt.

"Dùng thế đột phá?"

Phương Tịch khẽ giật mình.

"Không sai..." Lệnh Hồ Sơn nói: "Người này cũng theo con đường Chân Cương Hóa Hình, nhưng hắn cho rằng khí huyết con người luôn có cực hạn, dù đào bới tiềm lực bản thân như thế nào thì cũng chỉ như trèo cây tìm cá, không bằng hướng ra bên ngoài mượn 'thế' đột phá!"

"Thế giả, có thể là thế của thiên địa, cũng có thể là thế của người. Tỉ như quân thế tụ tập đông người, hay... Đường hoàng đại thế đăng lâm Cửu Ngũ Chí Tôn. Vì thế hắn tự nghĩ ra một bộ võ công, gọi là Thiên Tử Long Quyền. Quả thật kinh tài tuyệt diễm, đại thế càng gia thân thì uy lực càng lớn."

"Khó trách hắn lại hỗ trợ loạn quân, đây là muốn làm hoàng đế à! Thiên Tử Long Quyền sao?"

Phương Tịch cảm khái.

Nếu người này thật sự làm hoàng đế, Thiên Tử Long Quyền đại thành không biết sẽ có quang cảnh ra sao?

"Ai... Lúc trước hắn có thể cân sức ngang tài với hội chủ, bây giờ loạn quân khởi thế, hắn mang theo quân thế chi uy, chỉ sợ là dù hội thủ cũng khó mà ngăn cản..." Lệnh Hồ Sơn thở dài: "Ta thấy Thành Tam Nguyên này, thủ không được..."

Lúc hai người đang trao đổi, chợt từ phương xa vang vọng tiếng kèn lệnh trong quân, càng ngày càng gần.

Đạp đạp!

Có âm thanh của vạn mã bôn đằng, từ phương xa phi nhanh đến đây.

"Loạn quân công thành! !"

Từng tiếng gọi thê lương, như được tiếp sức, trong khoảnh khắc toàn thành đều có thể nghe.

"Đi xem thử đi!"

Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, chân nhẹ nhàng điểm một cái đã bay lên nóc nhà, mượn lực dưới chân, thân hình hắn như bằng hư ngự phong, như một con chim lớn, trong khoảnh khắc đã bay xa chín trượng.

"Phương huynh đệ, chờ bộ xương già này một chút!"

Lệnh Hồ Sơn ở sau lưng hắn liều mạng đuổi theo, lại chỉ thấy càng đuổi càng xa.

Trên tường thành.

Phương Tịch đứng trên đỉnh tiễn tháp, hắn đã thấy quân trận ở phương xa như từng đạo thủy triều đen nhánh, mãnh liệt chạy đến.

Thế của nó như núi. Xâm lược như lửa. Khiến người gặp phải biến sắc.

Trên tường thành, không ít võ gia lâm thời chiêu mộ thấy cảnh này, hai chân đều run rẩy.

Dưới thiên quân vạn mã dù là Tông Sư cũng chỉ có một kết cục là bị vây đến chết.

Tùng tùng!

Tùng tùng!

Tùng tùng!

Sau ba tiếng trống trận, loạn quân chậm rãi dừng lại, một kỵ binh nhanh như mũi tên bắn đến tường thành: "Người trong Thành Tam Nguyên nghe rõ, cho các ngươi nửa canh giờ, nếu không đầu hàng, sau khi phá thành xong sẽ đồ thành ba ngày!"

Y cố ý khoe võ công, giọng nói truyền xa, khiến mỗi võ giả nghe được điều biến sắc: "Vậy mà lại dùng Tông Sư để truyền lệnh? !"

"Đáng chết, nghe nói quân kỷ của loạn quân bại hoại, động một có là đồ thành, vậy mà lại là sự thật."

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

"Phương huynh đệ, ngươi phải kiềm chế một chút, loạn quân quá nhiều lại phối hợp với Tông Sư bộ xương già của ta cũng có thể bị phá..."

Tiếng gió khẽ động, Lệnh Hồ Sơn cũng xuất hiện ở trên tiễn tháp.

Phương Tịch trầm mặc không nói, hắn quay đầu nhìn về hướng Bạch Vân võ quán và Hữu Gian Võ Quán, tiện tay quăng trường bào ra.

Soạt!

Trên người hắn lập tức hiện ra một bộ khôi giáp màu bạc - Linh Xà Giáp!

Hắn lấy mũ giáp đội vào, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức từ trên tường thành nhảy xuống, lướt đi như phi hành phóng đến loạn quân.

"Người nào?"

Tông Sư truyền lệnh thấy có người nhảy xuống, còn cảm thấy đối phương muốn chết, nhưng sau khi nhìn thấy thân pháp kinh thế hãi tục kia, không khỏi cả kinh thất sắc.

"Người giết ngươi!"

Huyền Thiết Kiếm xuất hiện trong tay Phương Tịch, hắn nhẹ nhàng vung kiếm!

Sau một khắc, tên Tông Sư truyền lệnh và tọa kỳ đều bị bổ làm hai.

Hắn hét dài rồi xông thẳng vào trong loạn quân.

"Bắn tên!"

Vô số mũi tên phóng đến như mưa, phong tỏa một khu vực lớn, dù thân pháp cấp bậc Tông Sư thuyên chuyển cũng không thể chạy thoát.

Đinh đinh đang đang!

Sau một khắc, vô số mũi tên bắn trúng người Phương Tịch đều bị Linh Xà Giáp ngăn cản, trên giáp ngay cả một điểm trắng cũng không có.

"Người này... là Thần nhân sao?"

Lệnh Hồ Sơn nhìn cảnh này, xém chút cả râu mép cũng giựt xuống, trợn mắt hốc mồm.

"Thiết Phù Đồ!"

Thấy Phương Tịch xông trận, một đám kỵ binh trọng giáp quát lên, cuốn đến như thủy triều.

Nhưng một khắc sau, lưỡi kiếm của Phương Tịch tỏa ra kiếm mang ba tấc, chém thiết giáp như cắt đậu hũ, trong khoảnh khắc đã chặt đứt xích sắt, bất kỳ quan sĩ nào cản trước mặt hắn cũng không địch nổi một kiếm.

"Thật can đảm!"

Nhìn Phương Tịch một kiếm xông vào loạn quân phá trận, mấy tên Tông Sư ẩn núp như tiểu tốt đến bên cạnh Phương Tịch, ầm ầm bộc phát!

Rầm rầm rầm!

Quyền chưởng thối!

Ba đạo Chân Cương liên thủ xé rách cương khí ngoại y của Phương Tịch đánh lên Linh Xà Giáp.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, ba tên Tông Sư đã hoảng sợ phát hiện, lực đạo của bọn chúng bị Linh Xà Giáp tản mất bảy tám phần, không thể nào tổn thương được cơ thể trong giáp của Phương Tịch.

Phương Tịch lại chỉ dùng cương khí quán chú vào Huyền Thiết Kiếm, nhẹ nhàng xoay một vòng rồi chuyển nửa vòng.

Xoát!

Ba Đại Tông Sư đều bị chém ngang lưng, tiếng rên la liên hồi.

Sĩ tốt xung quanh cũng là người, thấy cảnh này bị dọa đến rối rít lui lại, dù quân pháp quan giết người cũng không thể cản lại.

"Đây không phải người mà là quái vật!"

"Tông Sư cũng chết, chạy... Chạy đi!"

Trong một mảnh hỗn loạn, Phương Tịch một đường chém tướng đoạt cờ, chạy thẳng đến soái kỳ.

Soái là sự can đảm của ba quân.

Dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn, soái kỳ cũng không thể đổ xuống, nếu không thì ba quân cũng sẽ ầm ầm sụp đổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận