Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 27: Ăn thịt (1)

Trong phường thị.

Phương Tịch đi dạo một vòng, mặc dù hắn cũng coi trọng vài thứ, nhưng cũng không biết làm sao, xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, quả thực hắn không còn cách nào.

Đặc biệt là một tấm tàn khuyết phối phương ủ rượu, hắn nhìn cực kỳ nóng mắt.

"Được rồi... Ủ rượu thôi mà, tự ta cũng có thể thử một chút... Lấy Linh Trúc mễ làm tài liệu chính, cùng lắm thì mỗi lần chỉ ủ một ít..."

"Dùng Linh mễ để ủ, hiệu quả gì khác thì hắn không biết, nhưng để lấp đầy bao tử, hiệu quả bổ ích linh khí chắc là gần giống..."

Đang lúc Phương Tịch tự hỏi trong lòng, bước chân của hắn vô tình đã đi tới trước gian hàng phù lục.

Nơi này là quầy hàng thường ngày của Tông phù sư, thuần túy thuộc về bản năng thân thể của hắn, muốn đến một chỗ đã quen chân.

Bất quá hôm nay Tông phù sư không có ở đây, là do đạo lữ của hắn Lục Chi bày quầy bán hàng.

Mà đứng bên cạnh quầy hàng, đúng lúc lại có một người khác.

"A, đây không phải là Trần đạo hữu sao?"

Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình, hắn tươi cười bước đến chào hỏi.

"Phương đạo hữu..."

Nụ cười của Trần Bình có vẻ mất tự nhiên, hắn chỉ qua loa hai câu xong đã nhanh chóng rời đi.

"Trần đạo hữu đến mua phù gì sao? Hay là hắn mua phù chỉ, linh sa phải không?

Phương Tịch nhìn bóng lưng của Trần Bình, đăm chiêu hỏi thăm Lục Chi.

"Phi, một tên đăng đồ tử thôi."

Dáng người Lục Chi nở nang, tính cách lại hết sức mạnh mẽ, tu vi chừng Luyện Khí tầng sáu, nàng mắng một câu: "Tên Trần tiểu tử mày gian mặt chuột, lúc trước hắn mặt dày mày dạn học vẽ bùa ở nhà ta, ánh mắt của hắn lại rất thích nhìn loạn..."

"Nha..."

Phương Tịch đăm chiêu nhìn Lục Chi, không thể không thừa nhận, đây đích thật là một đại mỹ nhân.

Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng lại mang theo phong vận thành thục.

'Không ngờ, khẩu vị của Trần Bình lại tốt như vậy."

"Còn ngươi thì sao? Muốn mua phù lục gì thì nói nhanh, đừng có tiêu khiển lão nương!" Hai tay Lục Chi chống nạnh, nếu không phải nể mặt Phương Tịch là khách quen, nàng cũng đã muốn chửi người.

"Ta đi ngay, đi ngay bây giờ."

Trên mặt Phương Tịch mang theo nụ cười áy náy, hắn trở lại khu nhà lều của Linh nông.

Trần Bình đang lo sợ bất an quanh quẩn trong sân nhà, nhìn thấy Phương Tịch trở về, hắn vội bước đến, có chút khẩn trương hỏi thăm: "Phương đạo hữu... Lục đạo hữu có nói gì với ngươi không?"

"Không có, không có nói gì..."

Phương Tịch lắc đầu.

Nhìn Trần Bình thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hắn như có chút suy nghĩ bèn mở miệng hỏi: "Trần đạo hữu đã từng đi vui vẻ chưa? ”.

"Chuyện này... Tự nhiên là chưa."

Sắc mặt Trần Bình nhất thời đỏ lên, rất giống với tiểu nam sinh ngây thơ, làm cho Phương Tịch nhìn mà không nhịn được cười.

Làm lão tiền bối, hắn không thể không chỉ điểm một câu: "Theo ta được biết, Hồng đạo hữu ở phòng số 3 khu chữ Ất, Hồng Phong tiên tử ở phòng số 17 khu chữ Bính đều có chút nhiệt tình hiếu khách..."

"Chuyện này... Ta không thích chuyện này." Trần Bình xua tay, nhưng ánh mắt của y lại bắt đầu liếc lung tung.

"Ha ha... Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước hãy nghe ta nói hết đã." Phương Tịch biết loại tiểu nam sinh này, rất khó có thể chống cự được phong tình của nữ tử thành thục: "Mặc dù hai vị đạo hữu này hơi lớn tuổi chút, nhưng lại rất khéo hiểu lòng người..."

"Thật sao?" Lúc Trần Bình nghe được Phương Tịch miêu tả đến chỗ hơi lớn tuổi, con mắt của y chợt sáng lên, y nhìn Phương Tịch cũng giống như thấy được người đồng đạo.

Thấy vậy, trong lòng Phương Tịch vui vẻ.

Nhân sinh tứ đại thiết, dù là mối quan hệ của các cá nhân ở trong tu tiên giới cũng có thể áp dụng.

Sau khi làm sâu sắc thêm tình bạn với Trần Bình, Phương Tịch trở lại phòng mình, đi xuống tầng hầm, hắn ngẩn người nhìn hơn mười cân thịt Thái Tuế.

Hàn mập mạp là người phóng khoáng, đã tặng cho hắn thêm một chút thịt Thái Tuế. Lúc này, nhìn hai khối thịt lớn, trọng lượng hơn mười cân đang nằm ở đó, cảm giác của hắn vẫn rất rung động.

"Thịt Thái Tuế, dựa theo Mộ Phiếu Miểu giới thiệu, phải làm chín rồi mới được ăn, nấu chín hay nướng chín đều được..."

Phương Tịch cắt một miếng thịt xuống, đốt đống lửa rồi chậm rãi nướng.

Theo thời gian, thịt Thái Tuế trắng ngà đã có chút vàng ươm, tỏa ra một hương thơm độc đáo, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

"Thơm quá, không ngờ Đại Lương lại có nguyên liệu nấu ăn cỡ này."

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

Hắn nhìn Hồi Xuân Phù cùng Thanh Linh Đan trong tay, tự tin của hắn tăng mạnh, hung hăng cắn một miếng thịt đã nướng chín.

"A..."

Thịt Thái Tuế nướng chín vừa vào miệng đã chảy ra nước thịt ngọt ngào, cảm giác ngọt ngào của thịt nướng không ngừng kích thích vị giác, một loại vị tươi không cách nào diễn tả tràn lan trong miệng, thậm chí kích thích đến nỗi Phương Tịch xúc động muốn khóc.

Hắn thổi hơi nóng, trong lúc trong lúc bất tri bất giác đã ăn hết thịt Thái Tuế.

Sau một khắc, biểu tình Phương Tịch biến đổi, hắn ôm bụng.

Hắn có thể cảm giác được, thịt Thái Tuế vốn vô cùng ngon, nhưng khi xuống tới dạ dày, lại giống như biến thành từng cục than nóng!

Nhiệt độ cực nóng mạnh mẽ nổ tung, rửa sạch thành dạ dày hết lần này đến lần khác.

Luồng nhiệt không khống chế được tản ra, khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng, toàn thân...

Nóng!

Rõ ràng chỉ là đầu xuân, nhưng trán Phương Tịch lại bắt đầu chảy ra từng giọt mồ hôi.

Quần áo của hắn đã ướt đẫm, mồ hôi của hắn tuôn trào chảy ra.

Thậm chí trong mồ hôi, tựa hồ còn xen lẫn từng tia từng tia đỏ tươi!

"Dù là được võ giả trên thế gian gọi là đại dược luyện thể, lại chỉ có trình độ này thôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận