Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1441: Con hồ ly già đào mộ (1)

“Tuy bây giờ ta khó có thể điều động pháp tắc, nhưng chờ đến khi ta có đủ thực lực lại có thể làm được... Dù sao thế giới đã hình thành, không phải ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì chính là tứ tượng Địa Hỏa Phong Thủy... Tu tiên giả cấp thấp khó thích ứng với rất nhiều Đại Thiên Thế Giới, nhưng Tiên Nhân, Đạo Quân, Đạo Tôn có thể dễ dàng thích ứng. Đạo Quả lại không phải thích ứng thiên địa mà làm cho thiên địa thích ứng Đạo Quả!”
“Nói tóm lại, chính là mượn hệ thống siêu phàm của thế giới này trợ giúp trước. Khi tu luyện tới độ cao nhất định, như vậy nội tình pháp tắc của ta có thể liên tục không ngừng thay đổi...”
“Thiên địa nơi đây có đạo siêu phàm không?”
Phương Tịch cẩn thận nhớ lại một lúc, tiếp theo xác nhận - thật sự có!
Dù sao trước đây thân thể này yêu thích thu thập những lời đồn kỳ quái, còn lấy được một vài thứ thần thần quỷ quỷ.
Trong đó có một vài sách ma đạo tà môn và vàng thau lẫn lộn.
Lúc này, hắn chẳng qua lặng lẽ nhớ lại, thông qua ánh mắt và kiến thức của bản thân xác nhận mấy quyển trong đó chắc hẳn là đồ thật.
Dù sao cái khác đều có thể giả, nhưng trên chân kinh đặc biệt hàm xúc lại không giả được.
Đối với Phương Tịch có thể cảm ngộ pháp tắc, điều này bắt mắt giống như đom đóm trong đêm tối vậy.
"Thuật Dị Chí" có câu: Ở Bình Nam có thư sinh nhà nghèo đã cưới hồ làm vợ, ngày ăn quả Tùng, đêm dùng ánh trăng, ba mươi năm thành tiên...
"Hoang Vu Tây Ký" viết: Núi sâu đầm lầy lớn thực sự sinh ra long xà, người là linh trưởng của vạn vật, có thể lấy đạo ăn thành tiên...
"Tùy Viên Phổ" có ghi lại: Âm Sơn có tu sĩ lấy ba giọt nước mắt trâu trộn với lá liễu, chu sa... phối thành một bí dược, sau khi ăn vào có thể mở ra Thiên Nhãn, phân biệt được âm dương, thông quỷ thần... Cuối cùng bái thần đắc đạo!
- Bái thần? Bái thần!
- Đạo siêu phàm của thế này hình như lấy “Ăn” làm căn cơ, thân người khó có thể tu luyện, bởi vậy cần ăn các loại linh vật nguyên liệu... Ừ, ngược lại rất có phong độ của Phàm Nhân Pháp ta.
Tu sĩ Phàm Nhân Pháp chỉ dựa vào bản thân khổ cực tu luyện, sợ rằng cả đời cũng sẽ chết già trước bình cảnh.
Sở dĩ con người là linh trưởng của vạn vật, lại ở chỗ giỏi lợi dụng vật.
Phương Tịch tất nhiên càng không bài xích điểm này.
Chỉ là con đường ở thế này hơi kỳ dị.
Đồng thời, còn liên quan phần lớn tới “Thần”. Tuy Phương Tịch thấy Thần này tuyệt đối không phải là thần trong thần linh hương hỏa gì, trái lại càng giống yêu ma hơn.
- Bái thần... Bái lạy lại có thể đột phá cảnh giới, đắc đạo thành tiên?
- Cho dù thần đạo hương hỏa cũng chưa từng mạnh như vậy...
Phương Tịch nghĩ đến đây lại không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng biết loại con đường nhỏ này tất nhiên phải trả giá đắt đáng sợ.
Mà lúc này, trong bãi tha ma hoang vu bỗng nhiên nổi lên trận gió lạnh.
Những ánh lửa chiếu xuống phần mộ, xung quanh là những bóng đen lòa xòa, mang đến cảm giác quỷ dị.
Ô ô!
Có tiếng hồ ly vang lên.
Ánh mắt của Phương Tịch sắc bén, mượn mấy ma trơi, chỉ thấy được một hồ ly lông trắng còn lớn hơn chó hoang bình thường, mắt nó đỏ ngầu, móng dài nhỏ đang đào mộ!
Nó trông rất già, da nhăn nheo nhưng động tác lại không hề chậm, móng trên hai chân còn vô cùng sắc bén, bất luận là đá, quan tài gì đều khó có thể ngăn cản được, bị nó dễ dàng phá ra giống như đậu hũ vậy.
Ngoài vùng hoang dã, con hồ ly già đào mộ!
Cảnh tượng này thật sự tương đối dọa người.
- Hóa ra là một hồ ly ăn xác... Nhìn bộ lông trắng của nó, nó chắc hẳn đã rất già rồi.
Hắn xúc động than một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Nếu là lúc trước, con hồ ly già này còn không đủ cho hắn chém một kiếm.
Nhưng lúc này, cơ thể của hắn chỉ là một người phàm, cho dù còn có chút kinh nghiệm khí huyết võ đạo, nhưng dù sao vẫn chưa bắt đầu luyện tập.
Bây giờ chỉ có thể nói là hắn có kinh nghiệm phong phú, có thể điều động được chút lực lượng trong cơ thể.
Thế nhưng tố chất tự nhiên của thân thể cũng chỉ bình thường. Cho dù hắn có điều động tất cả cũng chưa chắc đã là đối thủ của yêu ma!
Sàn sạt!
Tốc độ của Phương Tịch rất nhanh, bước chân hạ xuống lại vô cùng uyển chuyển. Hắn lặng lẽ mượn bóng tối yểm hộ, chạy ra cực xa.
Con hồ ly già kia chỉ mải lo ăn xác, hình như nó xem thường hắn lại dường như không phát hiện, mặc cho Phương Tịch rời khỏi bãi tha ma.
- Phù... Nguy hiểm thật.
Phương Tịch tới dưới chân núi, thấy có mấy căn hộ nhà nông cách đó không xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực của hắn bây giờ thấp, nếu hắn chết ở trong tay loại yêu vật cấp thấp này thì đúng là nực cười.
“Ừ... Thân thể này của ta bây giờ không có thiên phú gì, sức lực còn yếu hơn người trưởng thành bình thường... Nhưng nếu phối hợp với kinh nghiệm võ đạo của ta, một mình đánh mấy gã nam nhân vẫn không thành vấn đề...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận