Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 449: Nguyên Anh lão ma

"Đi!"

Sau khi Phương Tịch cảm nhận được Quỷ Vương chưa vẫn lạc, hắn cũng rất quyết đoán, trực tiếp khống chế Thanh Hòa Kiếm, chui vào trong hồ nước xanh.

Đối với hắn, chỉ cần không phải chớp mắt một cái đã vào tử địa thì hắn đều có thể chạy thoát.

Lúc này, hắn kháp một đạo Tịch Thủy thuật pháp, đẩy nước hồ ra bốn phía.

Một đôi tròng mắt của Phương Tịch lấp lánh tử quang, dù trong hoàn cảnh tối đen như mực thì hắn vẫn thấy rõ như ban ngày.

"Lần này lặn cũng đã vạn trượng rồi sao?"

Một ý niệm trong đầu hắn xuất hiện.

Mà lúc này, thần thức của Phương Tịch đã tìm được Quỷ Vương Kết Đan dò đường kia.

Lúc này nó đang dây dưa với một đám yêu thú kỳ dị.

Nhưng con yêu thú này như rắn nước, toàn thân xanh biếc, chỗ lỗ tai mọc một đôi cánh thịt, tung hoành qua lại trong nước, tốc độ rất nhanh, còn phun ra hắc thủy kịch độc.

Nếu Quỷ Vương Kết Đan không phải thân thể âm hồn thì e là đã bị loại hắc thủy kịch độc này ăn mòn đến ngay cả xương trắng cũng không còn.

"Bích Thủy Dực Xà?"

Phương Tịch khẽ giật mình, nhận ra loại yêu vật này.

Loại yêu xà này sinh sống theo bầy, thích đáy linh trì có linh khí dồi dào, hơn nữa nó vừa trưởng thành chính là yêu thú cấp hai, kỳ đỉnh phong cũng có khả năng rất lớn tấn thăng cấp ba.

Một đàn Bích Thủy Dực Xà, dù tu sĩ Kết Đan viên mãn gặp phải cũng sẽ rất đau đầu.

Bây giờ, một ổ Bích Thủy Dực Xà này đã khiến Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ liên tục gầm thét, nhưng lại không làm nên chuyện gì.

"Lão quỷ thật xem trọng ta!"

"Chẳng lẽ còn đánh chủ ý muốn tiêu hao pháp lực của ta sao?"

Phương Tịch lầm bầm.

Nếu hắn thật sự là tu sĩ tu luyện Khô Vinh Quyết đến Kết Đan hậu kỳ thì muốn giải quyết một ổ xà yêu này, tuyệt đối phí không ít công phu, hơn nữa nếu không cẩn thận sẽ trọng thương.

Nhưng mà bây giờ?

Hắn cười lạnh, hai tay kháp quyết, khí tức quanh người trở nên u ám khủng bố: "Diêm Ma Pháp Vực... Mở!"

Hắn bất ngờ mượn pháp lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh Pháp, thi triển ra Diêm Ma Pháp Vực!"

Rầm rầm!

Thiên hôn địa ám, vô số Bích Thủy Dực Xà bay nhảy trên mặt đất, trong đồng tử dựng thẳng của chúng còn nổi lên vẻ nghi hoặc.

Vì sao môi trường nước sâu quen thuộc nhất trong nháy mắt đã biến mất rồi?

Đồng thời thiên địa linh khí cũng mỏng manh đến tình trạng gần như tuyệt tích!

"Khặc khặc!"

Quỷ Vương trước đó bị áp chế vất vả trầy trật lại chợt cười quái dị, nó lắc mình biến hóa, hóa thành một Xích Phát Quỷ Vương cao mười trượng, nó bắt một con Bích Thủy Dực Xà lên, chợt xé mạnh!

Răng rắc!

Con yêu thú cấp ba có yêu thân to như thùng nước trực tiếp bị bẻ gãy, rất nhiều máu tươi chảy ra.

Một viên yêu đang ảm đạm lăn ra.

Một con yêu thú cấp ba vốn Quỷ Vương Kết Đan cũng không thể dễ dàng đánh giết như vậy.

Nhưng ở trong Diêm Ma Pháp Vực thì thực lực của những xà yêu này đều bị áp chế kinh khủng, khiến Quỷ Vương tùy ý dọn dẹp.

Uy năng của tu sĩ Nguyên Anh, cũng không phải là thứ mà một đám xà yêu có thể chống lại được.

Phương Tịch nhìn cảnh này, lại chợt đánh ra một pháp quyết.

Sau khi Quỷ Vương giết chết rất nhiều xà yêu, cuối cùng cũng dừng lại.

Hắn lập tức tế ra một túi linh thú, thu hồi toàn bộ Bích Thủy Dực Xà còn lại.

"Những yêu thú này ở bên ngoài gần như diệt tuyệt, rất khó tìm... ".

"Huống chi loại tộc đàn yêu thú mà trưởng thành là cấp hai, đỉnh phong có tiềm lực cấp ba rất hiếm... Có thể giữ lại."

"Thật sự không được thì sau này có thể giao cho Đại Thanh lai giống..."

Phương Tịch phẩy tay áo, thu toàn bộ thi thể và máu xà yêu cấp hai, cấp ba vào trong túi trữ vật, lúc này hắn mới triệt đi Diêm Ma Pháp Vực.

"Đi! Tìm trận nhãn!"

Hắn chỉ vào Quỷ Vương, Quỷ Vương chỉ có thể gào thét, thân thể thu nhỏ lại, bắt đầu tuần hành bốn phía.

Không lâu sau, Phương Tịch đã tìm được một hang động dưới nước.

Hắn chui vào trong đó, thân hình không ngừng tiến lên, tiếp theo hắn phát hiện địa thế đang liên tục lên cao.

Cuối cùng...

Soạt!

Phương Tịch nhô đầu ra khỏi một đầm nước nhỏ, thấy được một động đá vôi dưới mặt đất.

Động đá vôi này phong bế bốn phía, chỉ có dòng nước ngầm ngay chỗ của hắn mới có thể liên thông.

Mà ở chính giữa động đá vôi thì có một thạch đài lớn.

Vết lõm ở giữa thạch đài có một vũng chất lỏng như một cái ao nhỏ tản ra ánh sáng bảy màu chói lọi.

"Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy... Chỗ chứa đựng, cuối cùng đã tìm được."

Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, sau đó cho Quỷ Vương điều tra xung quanh một lần, xác nhận không có cạm bẫy, cấm chế gì, lúc này hắn mới ung dung tiến lên.

Chất lỏng bảy màu này tên là Cố Linh Dịch, nó có thể cam đoan hiệu quả của linh vật được bảo tồn bên trong qua ngàn vạn năm cũng không thay đổi chút nào, còn có kỳ hiệu ngăn cách khí tức, che giấu linh cơ!

Mà ở giữa Cố Linh Dịch thì có một khối thủy tinh vuông vức.

Ở giữa thủy tin có một lỗ trống, trong đó có một vũng linh dịch như thủy ngân, lẳng lặng nằm đó.

"Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy... Dùng linh dịch sau khi pha loãng làm chủ tài, lại bỏ vào Vạn Niên Linh Dịch và các loại tài liệu quý hiếm, Tam Quang Thần Thủy do tu sĩ Hóa Thần xuất thủ mới có thể luyện, có các loại diệu dụng xúc tiến linh thực sinh trưởng..."

Trong mắt Phương Tịch nhấp nháy tử mang, hắn sờ cằm.

Hắn căn bản không cần dùng linh dịch này để bồi dưỡng Ất Mộc Pháp Thân nhưng Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy có rất nhiều lợi ích cho linh thực, đặc biệt là Tam Quang Thần Thủy trong đó, dường như cũng có kỳ hiệu với chữa bệnh cho linh căn.

Nói không chừng... Còn có thể trực tiếp trị hết thương thế ở rễ của Huyễn Diệt Tâm Lan, còn có thể gia tốc linh thực trưởng thành, mình cũng không cần ra tay.

"Không dúng... Ta vẫn còn phải tự ra tay, dù sao thọ nguyên này... Vẫn có thể thông qua Yêu Ma Thụ bù lại nhưng một chút Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy này, sử dụng hết rồi thì thật sự không biết giới này còn phần thứ hai hay không... ".

Phương Tịch thì thào, lại nhìn xung quanh một chút, hắn chợt rút Thanh Hòa Kiếm ra.

Phốc!

Lưỡi kiếm xanh đâm vào trong mặt đất như cắt đậu hũ.

Rất nhanh, hắn đã tách hoàn toàn thạch đài và nền đất ra.

Hai tay của hắn nắm thạch đài, khẽ quát: "Lên!"

Toàn bộ thạch đài lập tức biến mất, chui vào không gian trong Sơn Hải Châu.

"Lại dễ dàng đắc thủ như vậy..."

"Lão quỷ này chắc chắn có âm mưu."

Phương Tịch dùng thần thức quan sát một phen, xác nhận xung quanh không còn sót lại bảo vật gì, hắn mới lập tức nhảy vào trong hồ nước, chuẩn bị theo đường cũ trở về.

Trên không Cửu Thiên Trì.

Hai độn quang một trước, một sau chợt dừng lại.

"Hả? Chỗ này kỳ lạ như vậy, chắc chắn có cơ duyên!"

Một tu sĩ mặc hoàng bảo lẩm bẩm.

Một thân ma công của y, bất ngờ đã đến cấp độ Kết Đan viên mãn.

"Dù ai nhìn thấy hồ chín màu này cũng biết được chắc chắn là cơ duyên không tầm thường... Không ngờ hai người chúng ta chia ra hành động lại có thể đạt được lợi ích tốt nhất đây chứ!"

Một tiếng nói yểu điệu vang lên, chính là một nữ tu.

Nữ tu này ăn mặc nóng bỏng vô cùng, mép váy xẻ tà, lộ ra hai cái đùi trắng như tuyết, áo chỉ có một miếng vải đỏ tươi buộc ngực, một bên sống mũi cao còn xỏ một cái khoen mũi màu bạc, rất có phong tình dị vực.

"Hử? Còn có tu sĩ?"

Bất chợt trong hồ nước màu xanh hiện ra một lốc xoáy, tiếp theo có một đạo thanh sắc độn quang bay ra.

Nhưng lúc nhìn thấy trong độn quang chỉ là một tu sĩ Kết Đan, lại chỉ là Kết Đan hậu kỳ thì thần sắc của hai tu sĩ Kết Đan này lập tức trở nên vui vẻ: "Vốn còn không dám mạo muội thăm dò chỗ này, tránh cấm chế phản phệ... Không ngờ lại gặp một tên Kết Đan hậu kỳ, quả nhiên là trời giáng niềm vui!"

Ma tu hoàng bao không chút nghĩ ngợi, đưa tay vung ra một nắm cát vàng.

Những thứ này chính là Mậu Thổ Thần Sa mà y đã khổ tu nhiều năm, ngay từ đầu còn nhỏ như đất cát, trong nháy mắt chúng đã lớn như cối xay, lít nha lít nhít, như một con sông dài màu vàng, chiếm cứ bầu trời, ngăn đường đi của Phương Tịch.

"Nhìn một thân công pháp hệ Mộc của ngươi, còn quen thuộc với chỗ này như vậy, có thể là dư nghiệt của Thanh Đế Sơn?"

Ma tu hoàng bào gầm lên, chuẩn bị động thủ bắt đối phương lại.

Về phần có phải là dư nghiệt của Thanh Đế Sơn hay không thì căn bản không quan trọng, trước tiên tìm được cơ duyên ở đây mới là chính!

"Quả nhiên có tu sĩ bên ngoài tiến vào... Người này một thân công pháp hệ Thổ, cũng không kém."

Phương Tịch nhàn nhạt đánh giá một câu, hắn lười diễn kịch hay lá mặt lá trái với chúng một phen, trực tiếp kháp quyết, ma khí kinh khủng bộc phát trên người, hóa thành một con trường long màu đen, đánh trúng trường hà do Mậu Thổ Thần Sa tạo thành ở giữa không trung!

- Nhân Gian Đạo!

Ma tu hoàng bào lập tức cảm thấy một nắm thần sa mà mình vất vả tu luyện mấy trăm năm, toàn độ đã mất đi liên hệ tâm thần, bị người đối diện cười hì hì thu lại.

Mà khí tức trên người đối phương bộc phát ra dường như cũng...

"Nguyên Anh lão ma!"

Nữ tu dáng người nóng bỏng vốn lấy ra một pháp bảo loan đao, định phối hợp vây công Phương Tịch, lúc này lại hét lớn, xoay người bỏ chạy không chút do dự!

Ở trong lòng của hai người bọn họ đều vô cùng hối hận.

Tên này chỗ nào là dư nghiệt của Thanh Đế Sơn gì chứ, rõ ràng là một Nguyên Anh lão ma ngụy trang!

"Chạy sao?"

Phương Tịch mặt không đổi sắc, vươn tay phải ra.

Trong hư không có một tia huyết sắc lôi điện đánh xuống, hội tụ trong tay phải của hắn thành một cây huyết sắc trường mâu.

- Tu La Đạo!

Phương Tịch nhắm ngay độn quang của nữ tu, ném thẳng qua!

Lôi đình chợt lóe!

Huyết sắc trường mâu này đã đuổi kịp độn quang của nữ tu, ngân hoàn trên mũi của nữ tu bay ra, một quang tráo bạc hiện ra.

Trường mâu đâm lên quang tráo, lập tức bộc phát ra vô số huyết sắc lôi đình, bao phủ nữ tu với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Chờ sau khi lôi đình biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một pháp bảo loan đao đã sứt mẻ và túi trữ vật, chậm rãi bay đến trước mặt của Phương Tịch.

Nhìn thấy cảnh này, ma tu hoàng bào vốn định chạy trốn lập tức quỳ xuống: "Tiền bối tha mạng... Sư tôn của vãn bối chính là Càn Sa Thượng Nhân..."

"Càn Sa Thượng Nhân? Không biết..."

Phương Tịch chỉ hơi kinh ngạc, mặc dù giọng điệu, ngôn ngữ của người này hơi quái dị, như cổ nhân, nhưng hắn nghe cũng hiểu được.

Lúc nay, hắn chỉ xòe bàn tay ra, đã có một thanh huyết sắc trường mâu đâm xuyên qua đan điền của ma tu này, hắn nắm đầu của y, bắt đầu sưu hồn không chút khách khí...

Rất nhanh từng đoạn ký ức đã nhanh chóng hiện lên trong mắt của Phương Tịch.

Một lúc sau, hắn vứt bỏ thi thể trong tay, tùy ý phun ra một ngọn lửa, đốt thi thể thành tro bụi: "Thì ra là ma tu Tây Mạc..."

Thông qua sưu hồn, chuyện Phương Tịch quan tâm nhất là thật ra bây giờ các đại tu tiên giới không chút để ý đến dư nghiệt của Thanh Đế Sơn, thứ bọn họ thật sự quan tâm chính là tài nguyên trong bí cảnh Trường Thanh Viên!

"... Hơn nữa, ta là dư nghiệt của Thanh Đế Sơn sao? Rõ ràng ta là Nguyên Anh lão ma tu luyện ma công, có gì phải sợ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận