Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 508: Thái Dương Chân Hỏa Tráo

Tàng Chủ mày trắng này phất tay áo, thu Nguyên Anh của kiếm tu trung niên lại rồi sau đó nhìn về hướng Phương Tịch chạy trốn.

Lúc này, Phương Tịch đã phi độn ra xa mấy trăm dặm nhưng loại cảm giác da đầu tê dại kia vẫn như giòi trong xương, như bóng với hình, làm thế nào cũng không thể tiêu tán.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Thần thức của Tàng Chủ mày trắng mượn trí tuệ AI nhảy vọt vô hạn, tương liên với vệ tinh trong chu thiên tinh thần.

Nếu nhìn từ góc độ vũ trụ thì có thể nhìn thấy từng viên cơ quan vệ tinh giãn ra rồi tan vỡ, phóng ra ngoài từng tầng quang huy tinh thể như hình thành một lớp 'lăng kính' rất mỏng.

'Lăng kính' này cũng không lớn, chỉ khó khăn lắm mới ngăn cản được một phần quang huy Thái Dương Tinh của Cửu Châu giới, sau đó luyện hóa hội tụ thành một điểm thôi!

Đây là pháp khí chiến tranh đỉnh cấp của Cửu Châu giới - Thái Dương Chân Hỏa Tráo!

Nó chính là do một phần nội dung của Thiên Ngoại Thuần Dương Đạo Thư phối hợp với ý tưởng 'Đái Sâm Cầu' chế tạo thành, bây giờ chỉ có thể xem là hình thức ban đầu.

Nếu thật sự chế tạo đến hình dạng toàn thể thì có thể bao phủ hoàn toàn Thái Dương Tinh, sau đó luyện hóa Thái Dương Tinh thành nguồn năng lượng, bộc phát ra Thái Dương Đồ Thần Diệt Tuyệt Quang Tuyến hủy thiên diệt địa!

Lúc này chỉ có thể dựa vào một lớp Già Thiên Lăng Kính, lấy ra một phần quang tuyến của Thái Dương, luyện hóa thành Thái Dương Đồ Thần Diệt Tuyệt Quang Tuyến so với đại thần thông thật sự thì chỉ có thể nói nó là một phiên bản đồ chơi.

Bất luận uy lực hay là phạm vi đều kém rất rất xa.

Nhưng dù vậy thì cũng mang đến cho Phương Tịch cảm giác uy hiếp rất khủng bố.

Oành!

Vô tận Thái Dương Quang Tuyến, trải qua Chu Thiên Vệ Tinh tạo thành lăng kính chồng chất, hội tụ... Hình thành Thái Dương Đồ Thần Diệt Tuyệt Quang Tuyến, như một kim sắc quang trụ, xé rách tầng khí quyển mà đánh xuống, lại giống như một thanh thiên ngoại thần kiếm, đâm thẳng vào trong lòng đất.

Những nơi nó đi qua, tất cả đều bị tan thành mây khói...

Dưới một kích này, đã có uy năng dẫn động thiên địa linh lực của tu sĩ Hóa Thần, nhưng cũng không bị phản phệ như tu sĩ Hóa Thần!

Chỉ là... Sau khi phát ra một kích này, vẻ mặt của Tàng Chủ mày trắng lại trở nên hơi nghi ngờ...

Tu tiên giới Nam Hoang.

Phỉ Thúy Đảo.

Trong phòng bế quan.

"A a a... Mộc khôi lỗi cấp bốn của ta!"

Phương Tịch nhìn khôi lỗi Thanh Kỳ Lân trước mặt, đau lòng đến không thể đau lòng hơn: "Sao mới tung ra đã biến thành bộ dáng quỷ thế này?"

Mặc dù hình tượng của khôi lỗi Thanh Kỳ Lân ở trước mặt hắn vẫn là người độc giác giáp xanh nhưng cả cánh tay phải và nửa bả vai đều không cánh mà bay, lộ ra huyết nhục cháy đen, còn có vô số xúc tu bằng gỗ đứt gãy...

Từ sau khi tấn thăng Nguyên Anh, có thể triệu hoán bản thể Chư Thiên Bảo Giám thì năng lực xuyên toa của Phương Tịch lại có tăng lên.

Lần này là do hắn cảm ứng được tình hình nguy cấp của Ngoại Đạo Nguyên Anh nên trực tiếp thi triển chí bảo, kéo nó về.

Lại không ngờ, chỉ kém nửa bước thì Ngoại Đạo Nguyên Anh kèm với khôi lỗi cấp bốn này sẽ phải biến thành tro bụi!

"Cường địch như vậy, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể có khả năng này... Không phải là Hóa Thần chứ? !"

Phương Tịch biến sắc, kháp quyết.

Một Nguyên Anh màu xanh đen hơi mệt mỏi lập tức nổi lên trên thiên linh của khôi lỗi Thanh Kỳ Lân.

Nó không những trọng thương nguyên khí mà ngay cả Thất Sát Ma Giáp cũng đã rách nát...

"Còn hao tổn một món linh bảo phòng ngự của ta... Thế giới này quả thật rất nguy hiểm!"

"May mà không phải bản tôn tiến vào..."

Phương Tịch kháp quyết, chủ Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám hiện lên trên thiên linh ở đỉnh đầu của hắn, bắt đầu xem ký ức và đồng hóa.

Tiếp theo, từng tin tức nhanh chóng lướt qua...

"Nhìn trên thư tịch tìm được trong kiến trúc thì giới kia tên là Cửu Châu, vậy thì gọi Cửu Châu giới là được rồi..."

"Giới này trời tròn đất vuông, chỉ có một khối đại lục, nó phân Cửu Châu, trên cửu thiên cương phong còn có vô số ngôi sao như Thái Âm, Thái Dương..."

"Một ngôn ngữ, chữ viết hoàn toàn mới... Đã học xong."

"Chiến hạm tuần tra, Nguyên Anh kiếm tu cường hoành..."

"Còn có công kích sau cùng, cũng chỉ là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sao? Sao lại khiến ta có cảm giác cũng có một tia uy năng của Hóa Thần? !"

Tu sĩ Hóa Thần có thể dẫn dắt thiên địa linh lực, một đạo pháp thuật tùy ý đã có uy năng ngập trời như mang theo đại thế của thiên địa, thần thông kinh người, vô cùng đáng sợ.

Nghĩ đến đạo kim sắc thần quang cuối cùng kia, sắc mặt của Phương Tịch lập tức khó coi.

Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Cửu Châu giới đều mạnh như vậy sao?

"Không... Chủ yếu vẫn là vấn đề che giấu, chỉ cần ngay từ đầu có thể trốn được thì vấn đề sẽ không lớn..."

"Một phương thế giới kia hình như có ma tộc xâm lấn, khó trách nhìn thấy ma tu đều đỏ mắt truy sát..."

Phương Tịch cẩn thận nhớ lại quá trình Ngoại Đạo Nguyên Anh bại lộ.

Ngay từ đầu ở trong kiến trúc, tốn thời gian nhất định học ngôn ngữ, thu gom tin tức... Cũng không gặp phải địch nhân nào.

Nhưng vừa bay ra ngoài, bại lộ ma quang thì không bao lâu đã có một chiếc chiến hạm tuần tra chạy ra, rõ ràng vấn đề nằm ở chỗ triển lộ ma khí trên trời!

"Thiên Nhãn... Sao?"

Có kinh nghiệm trải qua mấy thế giới và cuộc sống ở cố hương nên Phương Tịch phát hiện vấn đề rất nhạy bén.

Thật ra Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng mơ hồ có phát hiện, mới luôn thi triển độn địa pháp chạy trốn.

'Cho nên... Điểm thứ nhất là không thể bại lộ ma khí, điểm thứ hai là chú ý tránh đi Thiên Không Chi Nhãn...'.

'Lần tiếp theo... Dứt khoát để Ngoại Đạo Nguyên Anh khỏa thân đi qua là được rồi!'.

Phương Tịch lại kiểm tra mộc khôi lỗi cấp bốn một phen, hắn xác nhận thương thế của nó rất nghiêm trọng, trình trạng cũng đến mức ảnh hưởng hành động thì không khỏi lại đau lòng.

'Với uy năng thuấn di của Ngoại Đạo Nguyên Anh, lại tu luyện mấy môn thần thông bí thuật che giấu ma khí... Xem thử có thể mãn thiên quá hải hay không. Đánh thì không thể nào đánh lại, không phải chỉ có thể lẻn qua sao?'.

Không thể không nói, bây giờ Phương Tịch càng ngày càng có hứng thú với thế giới kia.

'Nhưng mà nói không chừng địa điểm đó sẽ bị giám sát, dù sao cũng không thể nào xác nhận Ngoại Đạo Nguyên Anh có tử vong thật hay không, nói không chừng còn lưu lại manh mối gì...'.

'Vậy cũng chỉ có thể đến lúc sắp giáng lâm na di mấy chục vạn dặm...'.

Bây giờ Phương Tịch đã luyện hóa Chư Thiên Bảo Giám từ từ sâu hơn nên hắn cảm thấy điểm này mình vẫn có thể làm được.

Hơn nữa nghĩ đến cảm ứng trong lần tiến vào Cửu Châu giới này thì sắc mặt của hắn lại hơi trầm xuống.

'Mặc dù có thể xác định mảnh vỡ của Chư Thiên Bảo Giám ở ngay thế giới đó nhưng không thể nào định vị được... E là không phải nó bị phong ấn thì chính là ở dưới trạng thái đặc thù nào đó... Có chút phiền phức.'.

Mấy tháng sau.

Trong phòng luyện đan.

Trên đầu Phương Tịch cài một cây trâm gỗ đơn giản, hai mắt đại phóng tử quang, ánh mắt của hắn sáng rực, nhìn chằm chằm Càn Khôn Đỉnh ở trước mặt.

Bây giờ tỉ lệ hắn luyện chế Ly Hợp Đan ra đan đã đạt đến hai, ba thành, miễn cưỡng xem như Luyện Đan Sư chuẩn cấp bốn.

Nhưng nếu hắn muốn luyện chế đan phương Bổ Anh Đan mà Nam Cung Ly đưa cho thì vẫn phải xem mấy phần vận khí.

'Đạt được đan phương này cũng kỳ lạ... Lúc trước, sau khi Nam Cung Ly tu luyện với Ngoại Đạo Nguyên Anh của ta thì trở về đã đưa lên đan phương Bổ Anh Đan này, được gọi là có thể đền bù nguyên khí đã hao tổn của Nguyên Anh tu sĩ... Hắc, trước đó cô ta còn nói với ta là không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng bí thuật này để khôi phục nguyên khí của Nguyên Anh nữa chứ...'.

'Đây là bị Ngoại Đạo Nguyên Anh làm cho sợ nên định không chơi với ta nữa sao?'.

'Xem ra những tu sĩ Nguyên Anh đại tông môn này vẫn là có không ít đồ tốt áp đáy hòm, trong tay cô ta cũng chưa chắc chỉ có hai đan phương cấp bốn... Chỉ có ta là nghèo nhất.'.

Phương Tịch nghĩ đến số tài nguyên mà mình đã tiêu hao để tăng Thuật Luyện Đan lên thì bây giờ lòng cũng hơi đau.

Loại hình linh dược trăm ngàn năm, nội đan yêu thú gì đó... Quả thật như núi như biển.

Đặc biệt là lúc tăng Thuật Luyện Đan lên cấp cao, tài liệu tiêu hao càng khủng bố, ngay cả nội tình trong bí cảnh Trường Thanh Viên cũng đang dần trôi đi...

'Xem ra sau này vẫn phải tìm những Nguyên Anh lão quái đối địch kia mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản...'.

Hắn ầm thầm suy tư.

Nhưng vào lúc này, trong Càn Khôn Đỉnh có đan khí tản ra bốn phía, trong loáng thoáng còn truyền ra tiếng quỷ khóc, sói tru nào đó, công kích thần thức của Luyện Đan Sư.

"Thành đan còn có tiểu kiếp sao? !"

Phương Tịch thấy cảnh này thì chỉ cười lạnh, thần thức của hắn bất động như núi, đánh ra từng đạo pháp quyết thu đan chính xác.

Một tiếng vang ầm ầm!

Càn Khôn Đỉnh ầm ầm mở ra, từ đó có một đám ngũ quang thập sắc đan vân thoát ra.

Tầng mây tán ra từng mảnh, hiện ra một viên đan dược lấp lánh ngũ thải quang mang trong đó.

Toàn thân đan dược này trắng như tuyết, mặt ngoài lại có năm đan vân màu sắc khác nhau, chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút, Phương Tịch đã cảm nhận được một cỗ hương thơm xông vào mũi.

Chủ Nguyên Anh ở trong đan điền khí hải mở mắt ra, hiện ra chút khát vọng.

"Bổ Anh Đan, thành!"

Trên mặt hắn hiện ra chút vui vẻ, thu viên đan dược này vào trong bình ngọc, trân trọng phong tồn.

Đan dược này đương nhiên vẫn phải để Ngoại Đạo Nguyên Anh luyện hóa.

Chờ sau khi Ngoại Đạo Nguyên Anh khôi phục nguyên khí thì phải tiếp tục ra ngoài làm công kiếm tiền, nuôi sống gia đình...

Về phần bản tôn Phương Tịch thì phụ trách tọa trấn Phỉ Thúy Đảo, trách nhiệm vô cùng trọng đại...

Trường Thanh Điện.

Luyện chế thành công một viên Bổ Anh Đan nên tâm trạng của Phương Tịch rất tốt, bước ra khỏi cung điện, nhìn linh dược viên tư nhân của mình.

Trên Tắc Thổ ngũ sắc, tình hình sinh trưởng của từng cây linh dược rất khả quan.

Dù Trịnh San đã ngưng kết Giả Đan, cũng chưa từng bị phái đi, nàng vẫn ở trong linh dược viên chăm sóc linh dược.

"Công tử..."

Thấy Phương Tịch đến, Trịnh San lập tức hành lễ.

"Chất lượng của Bổ Vân Chi mà ngươi dâng lên trước đó không tệ, xem ra ngươi rất có thiên phú trên Linh thực phu nhất đạo..."

Phương Tịch mỉm cười, ôn nhu cổ vũ một câu.

"Đây chủ yếu là công lao của linh dược viên được trời ưu ái, Trịnh San không dám tham công của trời..." Trịnh San lộ ra vẻ rất khiêm tốn.

"Thôi..."

Phương Tịch khoát tay, nhìn qua Trịnh San: "Mặc dù bây giờ ngươi đã ngưng kết Giả Đan, nhưng Đạo đồ sau này không còn đường, lại có mấy trăm năm thọ nguyên, có nghĩ xem sẽ làm gì chưa?"

"Thiếp thân nguyện ý luôn luôn chăm sóc linh dược cho công tử, tiện thể nâng đỡ Thanh Mộc Tông, đời này chỉ có hai ước nguyện này mà thôi..."

Trong lòng Trịnh San khẽ động, cẩn thận trả lời.

"Như vậy thì hơi lãng phí..."

Phương Tịch tiện tay ném ra một ngọc giản đỏ như lửa: "Trong ngọc giản này có một bộ truyền thừa luyện khí cấp ba, ngươi có thể bắt đầu thử... Nếu sau này ngươi có thành tựu trên Luyện Khí nhất đạo thì bản công tử sẽ có trọng thưởng!"

Sau khi động viên thêm vài câu thì Phương Tịch mới quay người rời đi.

'Cuối cùng Trịnh San không phải Thái Thúc Hồng, người sau một khoảng thời gian rất dài sau khi Kết Đan, ngay cả một món bản mạng pháp bảo cũng không có, bởi vậy mới bị đám người Vệ Trường Sinh tùy ý khi dễ... Sau này vẫn là được Vệ Trường Sinh bồi thường, cuối cùng mới có một thanh pháp bảo phi kiếm...'.

'Trong đan điền của Trịnh San đã ôn dưỡng bản mạng pháp bảo, cũng không biết là nội tình của Thanh Mộc Tông, hay là cơ duyên xảo hợp kế thừa pháp bảo của tiền nhân...'.

Lúc này Phương Tịch chuẩn bị phái người mang truyền thừa luyện khí cho Thái Thúc Hồng một phần, giăng lưới rộng như vậy thì luôn có thể kéo được cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận