Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 914: Hồ Bàn Long

Thế giới Thần đạo.
"Ở Địa Tiên giới có thể sử dụng thần chức nhưng Thần phẩm có giới hạn... Căn cứ vào thôi diễn thì không thể dùng nhiều lực lượng tín ngưỡng để cưỡng ép xông phá, đang thí nghiệm bí pháp khác hoặc tài liệu đặc thù..."
Ngoại Đạo Hóa Thân ngồi trên lưng một con lừa, Mai Trường Không ở phía trước dắt lừa.
Bây giờ lại đã được Phương Tịch thi triển pháp thuật nên khuôn mặt đã không giống trước kia, cũng không bị người ta phát hiện lão là tội phạm bị truy nã.
Lúc này khí tức của Phương Tịch sâu thăm thẳm nhưng nếu giải Quy Tức Bí Thuật thì sẽ phát hiện tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Phản Hư viên mãn.
Đây đương nhiên là công lao của tên Kính Ma kia rồi.
Lần trở về này mặc dù hắn có nhiệm vụ mới nhưng cũng có không ít thu hoạch.
'Bây giờ... Giáo thư tượng Phương tiên sinh cũng đã rời khỏi Bạch Cam Thôn, tương lai Cam Ngọc phải tự thân vận động...'.
'Với tuổi tác, thiên phú của hắn... Thì thi châu cũng không có vấn đề gì, nếu hắn có thể dốc lòng nghiên cứu thì có lẽ tương lai cũng có thể đỗ Tiến Sĩ...'.
Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.
Về phần bản thân hắn thì định trước tiên dạy bảo con chuột bạch Mai Trường Không một phen, thí nghiệm tu luyện công pháp Tiên đạo ở thế giới này.
Hắn lại tìm một nơi sơn thanh thủy tú để bắt đầu vận dụng Sơn Nhạc Châu, chính thức thể nghiệm bí ẩn của Thần đạo.
Có lẽ... Chuyện tấn thăng thần phẩm cũng có thể giải quyết từ đó...
'Thần đạo bản thổ tấn thăng thần phẩm đều nhờ cấp trên đề bạt...'.
'Muốn phục khắc lại ở Địa Tiên giới thì cũng hơi khó... Dù sao cũng không thể giết thiên tử rồi xem có dùng Thần vị và ngọc tỉ được hay không?'.
'Nếu làm vậy thì chắc chắn Thiên Đình sẽ phái thiên binh thiên tướng đến can thiệp...'.
'Nhưng mà danh hiệu thiên tử này cũng thú vị, rốt cuộc là Thiên Đế chi tử hay là Thiên Tước chi tử đây? Thiên công, Thiên hầu, Thiên bá, Thiên tử... Thảo nào sau khi trở lại Thiên Đình còn có thể được đề bạt lên một cấp... Nhưng nếu là phần sau thì hàm lượng sẽ giảm rất mạnh.'.
Trục Châu.
Đây là một trong Cửu Châu của thiên hạ, vị trí lệch nam, đến gần biên cương, có núi có nước, biên cảnh có mối họa là Nam Man.
"Nới sơn thủy thuận lợi như này cũng là một nơi tốt để lập nghiệp."
Mai Trường Không đi một mạch đến đây cũng không khỏi lộ cảm xúc.
Bây giờ lão đã là phản tặc của triều đình nên đương nhiên phải nghiên cứu một chút nghệ thuật tạo phản.
Lão cảm thấy Trục Châu khá phù hợp, địa hình thích hợp để cố thủ, lại có loạn ở bên cạnh, lực khống chế của triều đình không mạnh, có lợi cho giai đoạn phát triển đầu...
Nhưng lão chỉ cảm khái trong lòng mà thôi.
Mai Trường Không bây giờ đương nhiên vẫn một lòng cầu Tiên đạo!
Nhớ lại pháp môn Luyện Khí mà trước đó Phương Tịch đã truyền cho thì lòng lão cũng nóng như lửa đốt:
'Theo khiếu môn Luyện Khí mà công tử đã truyền... Ta thổ nạp ngày đêm đã mơ hồ cảm nhận được linh cơ... Mặc dù vẫn còn rất mỏng manh nhưng dù sao cũng có thể rút ra được một tia... Mấu chốt nhất chính là không cần nhờ thần ấn nữa!'.
'Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ có hi vọng với đại đạo...'.
Lão thật sự không biết, Phương Tịch nhìn thấy tiến độ của Mai Trường Không cũng thầm chửi bậy: "Tư chất của lão hán này không tốt mà..."
Sau khi kiểm trắc, xác nhận Mai Trường Không có linh căn thì hắn đã truyền cho lão công pháp ngũ hành trụ cột nhất thiên Luyện Khí.
À, pháp môn cũng là loại thông thường như Hỗn Nguyên Quyết.
Thế nhưng mặc dù tư chất của đối phương không quá kém, chính là linh căn thượng phẩm, lại không thể dẫn khí nhập thể chân chính nhập môn.
Theo góc nhìn của Phương Tịch thì Đạo Luật của thế giới này trấn áp linh khí, hay nói là linh khí không đủ mạnh khiến tu luyện rất khó khăn.
Mặc dù công pháp Tiên đạo không nằm trong trói buộc của Đạo Luật nên có thể mở ra được một khe hở.
Nhưng nếu không phải người có thiên tư tuyệt thế hay có được thiên đại cơ duyên thì Luyện Khí, Trúc Cơ chính là cực hạn.
Muốn tu luyện đến Kim Đan đến Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh, Hóa Thần thì khó hơn Địa Tiên giới rất nhiều lần.
"Truyền bá công pháp Tiên đạo... Cũng gặp phải quan ải."
"Nhưng mà chỉ cần thu thập nhiều tư liệu hơn, có lẽ cũng có thể cải tạo được công pháp tu tiên thích hợp với thế giới này hơn bản gốc..."
Phương Tịch rất tự tin vào chuyện này.
Không lâu sau, con đường phía trước xuất hiện ngã rẽ, ven đường còn có một quán trà.
"Công tử?"
Mai Trường Không khom người hỏi: "Có muốn uống trà không?"
"Ừ, nghỉ ngơi một chút đi."
Phương Tịch vui vẻ đồng ý, hắn sai Mai Trường Không đang dắt lừa dừng lại ở trước quán trà.
Chưởng quỹ quán trà là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thê tử của y đang nhóm lửa trước lò, nhi tử tức phụ thì đảm nhiệm tiểu nhị, thoạt nhìn như sinh ý gia tộc.
Thấy Phương Tịch thì hai mắt y tỏa sáng: "Khách quan có muốn uống một chén Bách Hoa Trà không?"
"Ừ, đúng lúc cũng hơi đói..."
Phương Tịch nhìn bếp một chút rồi cười: "Chỗ các ngươi còn có canh thịt sao..."
"Vận chuyển đến từ trong trang gần đây, đúng lúc Trương gia mổ heo... Nên dùng xương đầu heo nấu canh, ăn với bánh nướng rất ngon."
Tiểu nhị cười tươi.
"Ừ, mang đến hai chén trà, cho ta và lão bộc một phần canh thịt và mười cái bánh bột ngô..."
Mặc dù Phương Tịch có thể ăn gió uống sương nhưng Mai Trường Không thì không thể.
Mặc dù hắn có thể điều khiển độn quang mang theo con lừa và lão bộc, đi vạn dặm cũng chỉ trong giây lát nhưng lại không phù hợp với ý định khảo sát.
Bởi vậy hắn vẫn chậm rãi du sơn ngoạn thủy.
Đến lúc này dù Mai Trường Không có đạo pháp, võ công trên người cũng không chống nổi.
"Được rồi!"
Tiểu nhị lập tức lên tiếng đáp, vừa nhìn đã biết người trẻ tuổi kia là công tử nhà giàu, ít nhất cũng là tiểu địa chủ, nếu không thì sao có thể có được tọa kỵ và lão bộc chứ?
Người thượng đẳng khinh thường thức ăn dân gian cũng là chuyện thường tình.
Không bao lâu sau, tức phụ bưng hai chén trà lên, chén trà chính là chén nước lớn làm bằng sứ thô, bên trong có cánh hoa nổi lơ lửng, hình như còn có lúa mạch, ngũ cốc, bỏ chung vào thành một chén.
Nàng nhìn Phương Tịch, mặt đỏ lên, vội đặt xuống rồi lui đi.
Không bao lâu sau, tiểu nhị lại bưng canh thịt và bánh bột ngô lên.
Màu nước canh trắng đục như sữa, bên trong có hành băm nổi lơ lửng, xương là cục xương lớn, mặc dù không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn khiến mấy khách qua đường đang nhai bánh bột ngô ở bên cạnh thèm nhỏ dãi.
"Công tư... Lão nô cũng không khách khí."
Mai Trường Không bưng chén lên uống từng hớp lớn, lão lại cầm bánh bộ ngô lên.
Lúc này lão đã rất đói rồi, nhanh chóng ăn thì cảm thấy bánh bột ngô mềm, còn mang theo mùi thơm của vừng thì liên tục ăn ba cái, sau đó mới khen: "Rất ngon!"
"Hắc hắc!"
Chưởng quỹ đang tính sổ sách ở sau quầy cười: "Bánh này do thê tử của ta tự tay nướng, tay nghề trong phạm vi mấy chục dặm cũng là nhất đẳng..."
Mai Trường Không uống một hớp canh thịt, cắn một miếng bánh bột ngô, ăn rất ngon lành.
Phương Tịch nhìn nước trà trước mặt lại không muốn ăn.
Hắn nhìn tiểu nhị rồi vẫy tay, tiểu nhị lập tức bước đến: "Công tử có gì phân phó?"
"Ta là người châu khác, du học đến đây... Không biết chỗ này còn cách Bàn Long Hồ bao xa?"
Phương Tịch hỏi thừa.
"Bàn Long Hồ ở phía đông, còn không đến năm mươi dặm nữa." Tiểu nhị cung kính trả lời.
có thể ra ngoài du học thì chắc chắn là sĩ tử, nói không chừng trên người còn có công danh, tiểu dân thị tỉnh không thể so sánh được.
"Thì ra là vậy, không biết ở gần Bàn Long Hồ có truyền thuyết chí dị hoặc gần đây có xảy ra chuyện lớn gì không? Ngươi cứ nói đừng ngại, bản công tử sẽ có thưởng..."
Phương Tịch tiện tay bỏ xuống, mấy ngân tiền đã rơi xuống bàn.
Tiểu nhị thấy vậy thì mắt lập tức sáng lên, lúc này y thao thao bất tuyệt nói: "Bàn Long Hồ có năm trăm dặm, nghe nói có Long Quân tọa trấn, miếu Long Quân ở gần đó hương hỏa rất tốt... Nghe đồn Long Quân thích rượu, còn có người từng làm ra được rượu ngon khiến Long Quân hài lòng nên được vào Long cung làm rể..."
"Ha ha, như vậy cũng thú vị."
Phương Tịch lại nghe mấy câu chuyện nữa, đều là nghe đồn sơn tinh gì đó hóa hình, hồ ly hại người rồi hắn lại hỏi thế lực thổ hào gần đó.
Tiểu nhị lập tức đáp: "Gần Bàn Long Hồ đúng là có mấy nhà không chọc được, đều là đại hộ thật sự, còn có cả đại quan trí sĩ mà..."
"Trí sĩ?"
Phương Tịch nghe vậy thì không biết nên khóc hay cười.
Với phúc lợi và chỗ tốt của Đạo Đình nếu có khả năng thì quan viên chắc chắn hi vọng tại nhiệm làm đến chết, chỉ muốn lên chức, dù bị giáng chức thì cũng không muốn bị mất chức.
Cái gọi là trí sĩ, e là cách gọi êm tai của những người tranh đấu thất bại bị tước đoạt thần chức.
Dù trong cơ thể đã không còn Thần vị nhưng Đạo Tịch vẫn còn, nói không chừng cũng có thể ở trong từ đường tiếp nhận hương hỏa cung phụng, duy trì được pháp lực.
Nếu phẩm cấp Đạo Tịch đủ cao thì có lẽ Tri huyện cũng phải cho chút thể diện.
Thậm chí nếu sau này chết đi, triều đình cho ân điển hoặc truy phong... Thì cũng có hi vọng thu được một thần chức.
Chỉ là so với chi thần đại quan trước đó đảm nhiệm thì chắc chắn kém rất xa.
"Không biết đại quan này là nhà nào?"
Phương Tịch hỏi tiếp.
"Chính là Đông Tang Từ gia, năm đó lão thái gia Từ gia đã thi đỗ Tiến Sĩ, làm đến Lễ Bộ thị lang ở trong Đạo Đình..."
Tiểu nhị nói với vẻ mặt đầy ao ước: "Bây giờ vinh quy hương tử, bởi vậy Từ gia phát tài, nghe nói có cả vạn mẫu ruộng, nuôi vô số nô tỳ, hào bộc, hàng năm chỉ mỗi chuyện tranh đất, tranh nước cũng gây ra không ít chuyện, dù có đánh chết người, quan phủ cũng không dám quản..."
"Thì ra là vậy."
Phương Tịch gật đầu, hắn thấy Mai Trường Không đã ăn xong thì bỏ tiền lại rồi đứng dậy đi.
Đúng lúc này, một bàn hán tử gần đó cũng ăn vội rồi đi theo.
Nhìn thấy vật thì tiểu nhị lập tức sợ hãi: "Đây là... Phụ thân, có muốn không?"
Chỉ thấy chưởng quỹ lắc đầu: "Tính tình của công tử thư sinh kia đã lộ ra mình là người xứ khác... Người này xa quê không khiêm tốn, cũng may trên người hắn có thể có công danh, nếu không sao dám đi ra ngoài, trong lúc lão bộc bước đi, ngồi, nằm cũng có vẻ như thâm có võ công, không làm được chuyện gì đâu."
Y đón tiếp đưa tiễn đã nhiều năm nên luyện ra được đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Lúc này y vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
"Công tử đã giải quyết hết rồi."
Một lát sau.
Phương Tịch vẫn cưỡi lừa, tinh thần mịt mờ như ngủ mà không ngủ.
Bóng người lóe lên, Mai Trường Không đáp xuống trước con lừa, người mang theo mùi máu tanh, lão khom người nói.
"Ừ, dân sinh nhiều gian khó mà..."
Phương Tịch cảm khái.
Dù Thần đạo giám sát thiên hạ như mặt trời, nhưng dưới mặt trời vẫn có bóng tối.
Chỉ cần tính người tư lợi thì không tránh được những chuyện này.
Hắn chỉ cảm khái một câu rồi cũng không quan tâm nữa: "Tiếp tục lên đường... Xung quanh Bàn Long Hồ có không ít sơn mạch, hi vọng có một ngọn núi có thể dùng được..."
Hóa thân ngưng tụ từ Sơn Nhạc Châu sẽ đi Thần đạo.
Nên danh sơn đại xuyên chưa bị sơn thần, thủy thần chiếm cứ khá quan trọng.
Đương nhiên khả năng này không lớn nhưng một số núi hoang và suối nhỏ cũng đang cho hắn chờ mong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận