Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 463: Ngộ Đạo Đan

'Thế gia luyện đan này quả nhiên thật sự linh thông tin tức... Ngay cả tình hình của Nguyên Anh lão quái và đại chiến tông môn cũng có thể điều tra một ít...'.

'Đáng tiếc, chuyện trên thân của người này quá phiền phức...'.

Phương Tịch suy nghĩ một phen rồi cuối cùng lắc đầu: "Xà phu nhân... Thật xin lỗi, yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng."

"Vì sao?"

Xà phu nhân hơi kích động: "Hoàng lão quỷ chưa chắc dám trắng trợn chặn giết đội xe của gia tộc thiếp thân, mà thiếp thân cũng nhất định có thủ đoạn, đến lúc đó chỉ cần đạo hữu ở bên cạnh kiềm chế một chút là được..."

Dường như cô ta nghĩ đến gì đó, cắn răng: "Nếu đạo hữu đáp ứng, hơn trăm vạn linh thạch kia thiếp thân cũng có thể giảm..."

"Không phải vấn đề linh thạch."

Phương Tịch lắc đầu, hắn đến hội đấu giá là vì đơn giản, mau lẹ, hai bên thỏa thuận xong tiền hàng, không gây phiền toái.

Nhưng đơn hàng của Xà phu nhân rõ ràng rất phiền phức.

Có thời gian như vậy thì thậm chí hắn có thể ngụy trang thành Nguyên Anh lão ma, hạ thủ với một đại tông môn nào đó, nói không chừng có thể cướp được truyền thừa cấp bốn!

"Kính xin đạo hữu giúp thiếp thân lần này, thiếp thân nhận ân một giọt nước tất tương báo như suối!"

Xà phu nhân mị nhãn như tơ, trong giọng nói dường như mang theo sự khiêu khích.

"Hừ!"

Trong đôi mắt của Phương Tịch chợt lóe quang mang xanh vàng khiến Xà phu nhân biến sắc, cô ta cảm nhận bí thuật của mình như va vào một tảng đá ngầm trăm ngàn năm không đổi, bị bắn mạnh trở về, trong nhất thời không khỏi hoa dung biến sắc, đầu đau như muốn nứt.

"Điêu trùng tiểu kỹ, cũng thi triển để bêu xấu."

Phương Tịch cười lạnh, thần thức của hắn cường đại, sao có thể bị một nữ tu Kết Đan mị hoặc?

"Mị Linh Công mà thiếp thân tu luyện cũng không đơn thuần chỉ là mị thuật... Tự tin đối với Kết Đan hậu kỳ cũng có hiệu quả nhất định, không ngờ đã làm trò hề cho thiên hạ."

Xà phu nhân cung kính hành lễ bồi tội, lại lộ ra vẻ hào phóng tự nhiên, lại không còn thái độ yên thị mị hành trước đó: "Thần thức của đạo hữu cường đại đến mức gần như có thể so với tu sĩ Kết Đan viên mãn... Như vậy thiếp thân càng muốn nhờ đạo hữu xuất thủ hơn."

"Nếu điều kiện của ngươi chỉ là miễn linh thạch, cộng thêm chính ngươi thì bản tọa cũng không có nửa phần động tâm."

Phương Tịch lắc đầu, cũng rất hứng thú nhìn vị Xà phu nhân này có thể xuất ra vật gì đả động được mình.

"Thiếp thân liễu yếu đào tơ, sao có thể lọt vào pháp nhãn của đạo hữu?: Xà phu nhân nghiêm mặt nói: "Nhưng nếu lại thêm một viên Bồ Đề Ngộ Đạo Đan thì sao?"

"Bồ Đề Ngộ Đạo Đan?"

Phương Tịch nghĩ đến mấy quyển đan thư đánh giá đan dược mà hắn nhận được trong thời gian này thì thần sắc lập tức nghiêm nghị: "Linh đan diệu dược dùng Bồ Đề Tử luyện chế, có thể tạm thời gia tăng ngộ tính của tu sĩ sao? Không biết đan thành mấy phẩm?"

Đối với công hiệu của Bồ Đề Tử thì hắn là người có quyền lên tiếng nhất.

Mà không hề nghi ngờ gì, lúc này hắn thật sự hơi động tâm.

'Bây giờ trận đạo của ta dựa vào nhiều năm lĩnh hội trận pháp truyền tống, còn có cổ truyền tống trận trên Phỉ Thúy Đảo để tham khảo... Có nắm chắc trong tương lai có thể tăng lên đến cực hạn cấp ba, chờ sau khi đến Nguyên Anh, dựa vào loại tích lũy này lĩnh hội Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận mới có niềm tin chắc chắn đột phá cấp bốn...'.

'Nhưng Thuật Luyện Đan thì kém một chút... Muốn tăng lên đến cấp ba thượng phẩm cũng không dễ. Bởi vì còn phải trước Nguyên Anh luyện chế Độ Diệt Đan nên độ khó càng lớn... Dù không ngừng luyện chế đan dược cấp cao thì cũng sẽ lãng phí rất nhiều tài nguyên.'.

'Nếu có thêm một hạt Cửu Nhãn Bồ Đề Tử, vậy thì đúng là nắm chắc hơn.'.

Xà phu nhân đáp: "Viên Bồ Đề Ngộ Đạo Đan này chính là tổ tiên Xích Tâm Tử lưu lại, năm đó lão tổ dưới cơ duyên xảo hợp mới thu được một hạt Thất Nhãn Bồ Đề Tử, miễn cưỡng luyện chế thành bát phẩm!"

Phương Tịch hiểu rõ, phẩm cấp của đan này đặc biệt phụ thuộc vào phân chia Bồ Đề Ngộ Đạo Đan, Bồ Đề Ngộ Đạo Đan bát phẩm, đại biểu hiệu quả có thể tương đương với một hạt Bát Nhãn Bồ Đề Tử.

'Bồ Đề Ngộ Đạo Đan này dùng Bồ Đề Tử luyện chế thành đan dược, gia nhập thêm tài liệu quý giá khác, phối hợp với tay nghề của Luyện Đan Sư, có thể phát huy dược hiệu hoàn mỹ... Thất Nhãn Bồ Đề Tử phát huy ra hiệu quả của Bát Nhãn Bồ Đề... Kỹ nghệ luyện đan của Xích Tâm Tử quả nhiên danh bất hư truyền, đan thư của lão cũng có chỗ đáng giá xem thử.'.

"Thì ra quý gia tộc còn có nội tình như vậy, quả thật thất kính, thất kính!"

Phương Tịch lập tức thay đổi sắc mặt, hòa nhã nói: "Không biết quý gia tộc bảo quản mấy viên Bồ Đề Ngộ Đạo Đan? Tại hạ nguyện ý thu mua, bất luận là pháp bảo, hay là đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Kết Đan, hoặc là linh thạch thượng phẩm đều không phải không thể thương lượng được..."

"Trong gia tộc của thiếp thân chỉ còn lại một viên Bồ Đề Ngộ Đạo Đan, thiếp thân cũng không cần linh thạch hay pháp bảo gì, chỉ muốn bảo đảm bình an cho gia tộc."

Xà phu nhân cười khổ nói.

"Như vậy thì..."

Phương Tịch nhìn qua Xà phu nhân, trong đôi mắt của hắn có quang mang khác thường lóe lên...

Một tháng sau.

Bên ngoài một ốc đảo.

Cát vàng mênh mông, mơ hồ có thể thấy được một đội đà thú.

Khí tức phổ biến của loại đà thú này ở khoảng cấp một nhưng chúng có hình thể khổng lồ, sự nhẫn nại tốt, lại giỏi mang nặng, tính tình ôn hòa... Ở tu tiên giới Tây Mạc, chúng là phương tiện giao thông mà rất nhiều tu sĩ cấp thấp yêu thích.

Mà lúc này, một đội ngủ này ít nhất có hơn trăm con đà thú, có con ở trên lưng và hai bên trái phải còn treo một căn nhà gỗ, thật giống như nhà ở di động.

Trên không trung, Phương Tịch đứng lơ lửng trên không, cùng Xà phu nhân nhìn cảnh này.

"Nhân khẩu của quý tộc, cũng rất nhiều..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, lập tức cạn lời, nói.

Sau khi suy nghĩ một phen thì hắn vẫn đồng ý với điều kiện của Xà phu nhân, giúp gia tộc của cô ta di chuyển.

Dù sao trưởng lão Kết Đan hậu kỳ của Hoàng Sa Phái gì đó, đối với hắn chẳng là chuyện gì.

Có thể giao dịch công bằng thì vẫn nên giao dịch công bằng mới tốt.

"Dù sao những người phàm kia cũng là huyết mạch của bản tộc, không thể nào bỏ lại..." Xà phu nhân nghiêm mặt nói: "Xin đạo hữu cứ yên tâm, lần này thiếp thân cố ý thuê rất nhiều đà thú phụ trợ, với tốc độ của chúng thì trong vòng ba tháng là có thể đến được Lưu Nguyệt Châu... Đến lúc đó sẽ xem như đạo hữu đã hoàn thành hứa hẹn, thế nào?"

"Ba tháng, cũng còn chờ nổi..."

Phương Tịch trầm ngâm một phen, miễn cưỡng đáp ứng.

Nhưng mà hắn cũng không phát thề hay ký khế ước gì.

Dù sao Xà phu nhân cũng ở bên cạnh hắn, cũng không sợ hắn chạy.

Mà hắn thừa cơ hội này, đúng lúc tiêu hóa Xích Tâm Đan Thư trước một phen.

Hai tháng sau.

Đội xe đà thú bình ổn đi qua sa mạc.

"Cẩn thận, có bão cát!"

Một tu sĩ Trúc Cơ chân đạp phi kiếm thù phương xa trinh sát về, nói lớn.

"Chuẩn bị phòng cát bụi..."

Các phàm nhân che mặt lại nhao nhao hô to, tiếp theo từng tu sĩ khống chế đã thú dùng vận luật có tiết tấu gõ lên chỗ nào đó trên cổ của đà thú.

"Hống hống!"

Từng con đà thú phát ra tiếng rống dài, trên thân của chúng nổi lên một tầng quang mang màu vàng đất, mặc dù yếu ớt nhưng cũng có thể bao phủ toàn bộ thân thể của nó vào trong.

Đối với yêu thú dù chỉ là bão cát thông thường thì chúng cũng không thể tránh được.

Một khắc sau, màn trời thoáng cái đã trở nên đen nhánh.

Vô số bão cát thổi đến, rơi lên quang tráo màu vàng đất, lại nhanh chóng bị bắn ra.

Trong một toa xe xa hoa nhất.

"Thiếp thân đã từng nói... Chúng ta không cần ra ngoài, bọn tiểu bối trong tộc cũng giải quyết được."

Xà phu nhân gần như nửa nằm trên người của Phương Tịch, khiến hắn có thể mặc sức cảm thụ da thịt trơn nhẵn ôn nhuận như ngọc và cái eo như rắn của mình.

"Không... Ta nói cũng không phải cát bụi này."

Phương Tịch thở dài, buông Xà phu nhân ra: "Cùng ta ra ngoài nghênh đón Hoàng lão quỷ một chút đi."

Xà phu nhân nghe lời này thì sắc mặt chợt biến.

Vù vù!

Sau khi bão cát thổi qua, ánh nắng lại chiếu xuống.

Đội ngũ đà thú phủi cát bụi trên thân, tiếp tục khởi hành.

Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới ngóng nhìn tầng mây trên không trung, trên mặt mang các loại thần sắc thấp thỏm, bất an...

"Các hạ chắc là Hoàng lão quỷ đúng không?"

Giữa không trung, Phương Tịch ôm Xà phu nhân, nhìn một đạo độn quang màu vàng đất đuổi theo, trên mặt nổi lên một tia vui vẻ.

Nếu có thể đánh lui người này ở đây thì hắn cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, sau đó hắn có thể lập tức rời đi, cũng không tệ.

Độn quang màu vàng đất dừng lại, hiện ra một tu sĩ mặt trường bào màu vàng đất, dáng người thấp bé.

Hai cái răng cửa của y nhô lên, nhìn giống như một con chuột lớn.

Bây giờ nhìn thấy Phương Tịch ôm Xà phu nhân thì trong đôi mắt như hạt đậu nành của y càng lộ ra vẻ căm hận: "Uyển Doanh... Ta đối với nhà ngươi không tệ, ngươi thật sự muốn đi sao? !"

Trong đôi mắt của Hoàng lão quỷ dường như thả ra quang mang xanh sẫm.

"Gia tộc của thiếp thân di chuyển cũng là bất đắc dĩ, kính xin Hoàng trưởng lão buông tay!"

Xà phu nhân vén áo thi lễ, vô cùng thành khẩn nói.

"Tốt... Rất tốt!"

Hoàng lão quỷ nhìn qua Phương Tịch, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Vậy lão phu sẽ ở trước mặt của ngươi, cắt đứt thứ ngươi dựa vào rồi phân trần với ngươi!"

Làm trưởng lão Kết Đan của tông môn Nguyên Anh nên hành vi của y có khuynh hướng bá đạo!

"Quả nhiên vẫn là đến đấu pháp một trận mà."

Tay áo Phương Tịch tung bay, đi đến đối diện Hoàng lão quỷ: "Mời!"

"Đi!"

Hoàng lão quỷ căn bản không khách khí với hắn, tế ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô.

Hoàng Bì Hồ Lô này vốn thắt bên hông của y, lúc này nó bay ra, trong nháy mắt đã biến lớn như một căn phòng, miệng hồ lô mở ra, phun ra từng nắm Mậu Thổ Thần Sa!

Ong ong!

Vô số thần sa phô thiên cái địa như một dòng Hoàng Hà, cuồn cuộn đến.

Hoàng Sa Phái lấy công pháp hệ Thổ xưng hùng, phối hợp với bí thuật tế luyện Mậu Thổ Thần Sa này, càng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lại đừng nhắc đến người này còn là Kết Đan hậu kỳ, y mang ưu thế pháp lực hùng hồn của bản thân phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, linh quang hệ Thổ vàng nhạt sóng sau cao hơn sóng trước, cuốn qua Phương Tịch.

Thế đi của chúng rất hung mãnh, lại giống như tích đất thành núi, sau khi đại thế đã thành thì bất kỳ pháp bảo nào cũng khó mà ngăn cản.

Thấy vậy thì Phương Tịch tiện tay tế Thiểm Linh Châu ra.

Sưu!

Dưới công kích của vô số phi sa, thần hình của hắn thoắt một cái, vậy mà cứ biến mất không thấy đâu như vậy.

Sưu sưu!

Trong hư không, thân ảnh của Phương Tịch lấp lóe mấy cái đã đến trước mặt của Hoàng lão quỷ.

"Ngươi... Đây không thể nào!"

Hoàng lão quỷ trừng to hai mắt, loại kỹ xảo Độn Không Phù như Thiểm Không Thuật của tu sĩ cấp thấp y cũng đã gặp nhưng bất kể thế nào cũng không thể đột phá phòng ngự Mậu Thổ Thần Sa của mình.

Nếu có tu sĩ cấp thấp tự cho là thông minh thi triển loại thuật pháp này sẽ chỉ trực tiếp đâm đầu vào thần sa, đầu rơi máu chảy!

Đối phương không phải là đột phá mà thật sự là không nhìn!

Trừ Nguyên Anh thuấn di ra thì y không nghĩ ra có loại độn không thuật nào như vậy.

Nhưng Nguyên Anh thuấn di thì không thể nào mang thân thể theo, hơn nữa khoảng cách còn hơi ngắn một chút.

Y há miệng phun ra, một cây đinh màu vàng đất sắp bay ra.

Nhưng một khắc sau, trong tay Phương Tịch chợt lóe một đạo ma quang đã đánh trúng cây đinh này, thuận tay bắt lại, hắn gõ trán của Hoàng lão quỷ một cái: "Phục chưa?"

"Phục... Phục."

Mồ hôi lạnh trên trán của Hoàng lão quỷ chảy ròng ròng, vội vàng gật đầu.

"Đã như vậy thì cũng không cần ở lại dây dưa, ngươi đi đi... Xem trên mặt mũi của Hoàng Sa Phái, bản tọa lưu mạng nhỏ của ngươi lại."

Phương Tịch khoát tay nói.

Sắc mặt của Hoàng lão quỷ lúc trắng lúc xanh, lại lúng ta lúng túng không cách nào mở miệng.

Xà phu nhân thấy vậy thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.

Cô ta vốn chỉ muốn tìm tu sĩ có thể kiềm chế được Hoàng lão quỷ, lại không ngờ rằng đối phương làm còn tốt hơn trong tưởng tượng của mình: 'Không uổng công ta trả giá nhiều như vậy...'.

Phương Tịch trở lại bên cạnh Xà phu nhân, đang định nói gì đó thì sắc mặt chợt biến.

"Nói như vậy... Lão phu còn phải cảm tạ ngươi hạ thủ lưu tình rồi."

Một tiếng nói khàn khàn truyền đến, toàn thân Hoàng lão quỷ càng giật mình: "Hắc Sa lão tổ? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận