Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 794: Tha Hóa Vạn Vật (1)

"Tiểu Trùng nhìn gì vậy?"
"Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bây giờ không giống lúc trước, ít ra ngoài sẽ ít nguy hiểm!"
Sau lưng tiểu nam hài khỏe mạnh kháo khỉnh có một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ pháp bào màu đỏ, bộ ngực vô cùng khủng bố bước ra.
Cô ta véo tai của tiểu Trùng, mắng mấy câu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Tịch trên dốc núi.
Chờ sau khi cô ta thấy thanh phi kiếm màu đen to như cánh cửa thì sắc mặt chợt biến, vội kéo tiểu Trùng vào nhà, tiếng đánh đòn vang lên to rõ.
"Nương, sao người lại đánh con?"
Tiểu Trùng sờ cái mông đỏ rực, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ủy khuất.
"Bây giờ con đã bắt đầu luyện khí, sắp trở thành một vị tu sĩ rồi, ánh mắt không sáng hơn một tí thì e là sẽ không sống nổi..."
Mỹ phụ nhân có dáng người nở nang thở dài: "Không thấy phi kiếm của người kia sao? Màu sắc của nó đen nhánh, trong như thủy tinh lại rất sắc bén, e là đã dùng Hắc Diệu Tinh luyện chế, dù dùng vật này luyện chế pháp bảo cấp thấp cũng miễn cưỡng hợp cách... Có thể sử dụng Hắc Diệu Tinh luyện chế linh khí phi kiếm thì chắc chắn là kẻ hung ác trong tu sĩ Trúc Cơ! Trong phường thị bây giờ trừ Lôi Hỏa Đường và Phạm Thiên Bang ra thì không ai dám trêu chọc hắn..."
"Nương, con cũng phải giống người đó, trở thành tu sĩ không ai dám chọc!"
Ánh mắt của tiểu Trùng sáng lên.
Ba!
Trả lời nó là một phát măng xào thịt, mỹ phụ nhân tức giận đến mức chửi ầm lên: "Tên oắt con ngươi, tuổi còn nhỏ không học điều tốt, loại người liếm máu trên lưỡi đao là ngươi nên học sao?"
"Nhưng mà... Tu sĩ như chúng ta đều phải đấu pháp, không như vậy thì sẽ bị người khác ức hiếp."
Tiếng tiểu Trùng trầm thấp.
Mỹ phụ nhân nghe vậy thì không khỏi giật mình, hốc mắt cũng đỏ lên ôm tiểu Trùng khóc lớn: "Mệnh của chúng ta sao cứ khổ như vậy chứ..."
Phương Tịch vừa thu thần thức lại, cảm thấy cô nhi quả mẫu này cũng thật sự đáng thương.
Vốn dĩ ở Viêm Hỏa Vực rất tốt, chẳng biết tại sao lại bị bắt đến đây khai hoang.
Khai hoang thì cũng thôi đi, khai đến biến thành một nửa hoang đảo, còn phải thường xuyên tao ngộ nguy cơ sinh tử.
Đây cũng chính là tu sĩ nếu đổi thành người bình thường thì e là đã chết hoặc điên từ lâu rồi...
Nhưng mà bây giờ chuyện của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Hắn ngồi xếp bằng, yên lặng nhớ lại thần thông và bí thuật trong Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công thiên Phản Hư.
Mặc dù môn ma công này hậu hoạn vô cùng nhưng uy lực thật sự không kém, bắt đầu còn rất đơn giản.
Bí thuật Tha Hóa Vạn Vật thao túng thiên địa nguyên khí hóa thành hoang thú trước đó rất thực dụng.
Sau khi yên lặng suy nghĩ bí thuật và thần thông sắp tu luyện xong thì Phương Tịch lại vỗ túi trữ vật, lấy mấy thứ ra.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả nội đan Hỗn Lạc Xà và một xấp Vạn Dân Chỉ cùng bút mực, nghiên mực...
"Nội đan của Thiên Trảo Thú bị bản thể lấy đi, về phần phù chỉ? Trong Địa Tiên Linh Cảnh có sản xuất Xác Kim Thiền ổn định e là còn tốt hơn cả Vạn Dân Chỉ..."
Phương Tịch thưởng thức nội đan một phen, hắn vẫn chưa nghĩ xem phải tế luyện thế nào nên thu lại rồi bắt đầu cắt Vạn Dân Chỉ.
Hắn dựa theo quy cách của phù chỉ mà cắt từng tấm ra, sau đó sẽ có thể chế phù lục.
Hắn uống một chén linh trà trước rồi mới bắt đầu bình tâm tĩnh khí mài mực, sau đó nhất bút lên...
Sáng sớm.
Phương Tịch nhìn tấm Vạn Dân Chỉ đang bốc cháy trước mặt, có phần than thở: "Quả nhiên Vạn Dân Chỉ cũng không thể gánh nổi Long Chương Văn sao?"
"Tài liệu phải ẩn chứa lực lượng thời gian mới gánh nổi Long Chương Văn... Đây thật sự rất hiếm."
"Số phù chỉ đỉnh cấp này chỉ có thể dùng để chế phù lục Phượng Triện Văn thôi."
Ngay khi hắn đang suy tư thì chợt nhướng mày.
Bên ngoài truyền vào một tràng tiếng gõ cửa.
Hắn bước ra, mở cửa nhà thì thấy một tu sĩ phúc hậu.
Tu vi của y khoảng Trúc Cơ, thần thức đảo qua theo thói quen nhưng cũng không thể nào phát hiện được chút dị thường nào trong động phủ, còn bị tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Phương Tịch khiến giật mình, y chắp tay nói: "Chào đạo hữu, tại hạ là quản sự của Thiên Phạm Bang, ta đến để nói cho đạo hữu biết, mấy đường hoa ở thành đông, ngoài ra còn có chỗ ở lại đều là địa bàn của Thiên Phạm Bang chúng ta..."
'Thì ra đến thu phí bảo kê sao?'.
Phương Tịch nhịn không được mà cười thầm trong lòng rồi trừng mắt: "Thì sao?"
Quản sự lui lại mấy bước, sắc mặt hơi tái đi: "Tại hạ đến đây chỉ để báo với đạo hữu một tiếng, xin tuân thủ quy củ của Thiên Phạm Bang... Về phần tiền thuê nhà thì Thiên Phạm Bang chúng ta sẽ không thu."
"Thì ra là vậy..."
Phương Tịch gật gật đầu: "Bản nhân biết rồi..."
"Vậy là tốt rồi."
Tên quản sự này lùi lại mấy bước rồi đến cửa nhà của quả phụ kia, y hung hăng đạp một cái: "Lương quả phụ, tháng này phải nộp phí bảo vệ!"
'Được rồi, thì ra không phải tiền thuê nhà mà là phí bảo kê...'.
'Bang phái chính là lấn yếu sợ mạnh như vậy sao? Hay là do không mò ra được lai lịch bối cảnh của ta nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ?'.
Phương Tịch tựa vào cạnh cửa nhìn quản sự thu phí bảo kê mỗi nhà một khối linh thạch trung phẩm.
Thú vị là chỗ Nguyên Anh đang dưỡng thương kia thì tên quản sự này cũng chỉ tùy ý mượn cớ nói mấy câu rồi cáo từ.
Mà vị Nguyên Anh kia lộ ra tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ, còn là một vị Luyện Đan Sư!
Thảo nào cũng được ưu đãi.
'Hoặc có thể đánh, hoặc thành thạo một nghề nếu không... Dựa vào cái gì để bao dung ngươi?'.
Phương Tịch thầm phỉ nhổ rồi bắt nồi lên, bắt đầu nếu canh rắn.
Hắn cắt không ít thịt của Hỗn Lạc Xà còn chọn những khối thịt ngon.
Lúc này hắn dùng đạo linh trù, phối hợp với các loại gia vị rồi bỏ thịt rắn đã rửa sạch, cắt khúc vào, châm lửa nấu chín.
Mấy canh giờ sau, nước canh trắng tinh, một mùi thơm nồng chậm rãi tỏa ra.
Phương Tịch cầm thìa khuấy một chút, nếm thử, không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.
Lúc này khóe mắt của liếc nhìn thoáng qua thì thấy một thân ảnh nho nhỏ từ căn nhà gỗ ở bờ sông chạy ra, trốn ở ngoài mà thèm nhỏ dãi.
"Ngươi là... Tiểu Trùng đúng không?"
Phương Tịch nhìn tiểu tử khỏe mạnh kháu khỉnh này, không khỏi cười hỏi: "Nương của ngươi đâu?"
Tướng mạo của Lương quả phụ chỉ có thể nói là cân đối, chỉ có bộ ngực khá to, khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
"Ừng ực..."
Tiểu Trùng nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được nói: "Mẫu thân... Ra ngoài kiếm thức ăn rồi... Đại thúc, thúc đang nấu canh gì vậy? Thơm quá..."
"Là canh rắn... Ngươi vẫn chưa ăn được, sẽ bị chảy máu mũi."
Phương Tịch cười ha ha rồi tự múc cho mình một chén.
Thịt hoang thú trong thành trải qua Luyện Đan Sư hoặc Linh trù sư bào chế nên mới làm tác dụng của nó yếu đi nhiều để tu sĩ cấp thấp có thể miễn cưỡng ăn được.
Nhưng thịt rắn này lại thật sự đại bổ, cho tiểu quỷ khó khăn lắm mới luyện khí nhập thể ăn thì e là nó sẽ lập tức bạo thể mà chết!
Đối với chuyện Lương quả phụ ra ngoài kiếm linh thạch thì Phương Tịch cũng chỉ cảm khái nhân tính.
Với số lượng chỉ khoảng ngàn người ở thành này thì dù thịt của một con hoang thú cũng đã đủ ăn rồi.
Đáng tiếc Phương Tịch biết, bây giờ đa phần thịt hoang thú và linh mễ đều nằm trong tay của Thiên Phạm Bang và Lôi Hỏa Đường.
Hai thế lực này cũng không có ý định cứu tế nạn dân gì cả mà con hung hăng trữ hàng đầu cơ tích trữ khiến giá lương thực trên thị trường tăng cao không giảm.
Nhắc đến cũng buồn cười!
Từ sau khi Phường Thị Hắc Nham bị phá thì dã ngoại đã trở nên rất nguy hiểm, không còn ai dám khai hoang làm ruộng nữa.
Đối với những tu tiên giả cấp thấp này ăn no mặc ấm cũng trở thành vấn đề rất lớn.
Mà theo thời gian trôi qua, vấn đề này e là chỉ càng ngày càng gay gắt hơn.
Đến lúc đó, e là các loại vật tư, linh thạch, pháp quyết sẽ không ngừng tập trung vào cao tầng của hai bang phái.
'Cũng là một cách bốc lột...'.
Phương Tịch cầm một đôi đũa ngọc, gắp thịt rắn lên.
Thì thấy thịt rắn đã trắng tinh, lúc này đã được hầm nhừ, cảm giác thơm ngon mềm rục, phối hợp với nước canh đậm đà nên mùi vị rất ngon.
"À, lần sau có thể làm thịt khô..."
Hắn uống hết canh rắn lại múc cho mình một chén nữa, chờ khi hắn ngẩng đầu lên thì tiểu Trùng vẫn còn đừng ngoài hàng rào không dám vào trong.
Phương Tịch cũng lười quản tên tiểu quỷ này, hắn uống hết một nồi canh rắn xong thì bắt đầu nhìn ra ngoài ngẩn người.
Nhưng thật ra là hắn đang âm thầm tu luyện một môn thần thông bí thuật.
'Tha Hóa Tự Tại, Tha Hóa Vạn Vật...'.
Tinh thần hắn sâu xa thăm thẳm, dường như đã rơi vào trạng thái tu luyện sâu.
Hôm sau.
Phương Tịch lại bắt đầu nấu thịt rắn, sau đó chọn một khối để nướng.
Lúc đó tiểu Trùng lại đến, nó nhìn thấy Phương Tịch không có ý định mời khác nên chỉ có thể đứng bên ngoài chảy nước miếng.
Một tiếng cọt kẹt.
Động phủ cách xa đó mở ra, tu sĩ Nguyên Anh bị trọng thương bước ra ngoài.
Y cũng không phải thủ hạ của Phương Tịch nhưng Phương Tịch cũng đã gặp mặt một lần, hình như là Nguyên Anh trong đội của Bồ tiên tử.
Chẳng biết tại sao mà sau đêm đó y lại trở về thành này.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì mặc dù dã ngoại nguy hiểm nhưng đánh cược một lần cũng không phải không có cơ hội đến thành Thiên Phạm.
Đa phần tu sĩ ở Phường Thị Hắc Nham nếu sau khi trận bị phá trốn thoát một mạng thì tỉ lệ lớn là đều trốn đến phường thị gần đây hoặc đi thẳng đến thành Thiên Phạm.
"Đạo hữu, đến đây đi."
Phương Tịch vừa nướng thịt rắn, vừa mỉm cười mời.
Tu sĩ Nguyên Anh kia sững sờ rồi chợt bước đến.
Gương mặt của y già nua, mặc một bộ cát bào, trên người còn mang theo mùi thuốc, ngũ quan gầy gò, thoạt nhìn chỉ là một Luyện Đan Sư Trúc Cơ bình thường.
"Bản nhân Phương Nguyên, gần đây mới đến nơi này mở động phủ, mong sau này sẽ qua lại nhiều hơn..."
Phương Tịch cười nói.
"Chu Quân, Luyện Đan Sư cấp hai!"
Chu Quân trả lời không mặn không nhạt, mặc dù giọng điệu rất khách khí nhưng lại mang theo ý xa cách.
Chuyện này cũng bình thường, tu sĩ nào cũng sẽ không tùy tiện thổ lộ tâm tình với người khác.
"Chu gia gia..."
Tiểu Trùng thì ngược lại, nó thấy Chu Quân thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng mà nhào đến.
"Thì ra là tiểu Trùng, ngươi lại không nghe lời của nương ngươi là lén ra ngoài rồi... Xem ra lần trước lão phu không nên cho ngươi Nặc Trận Phù."
Chu Quân xoa đầu tiểu Trùng rồi thở dài.
Mỗi khi Lương quả phụ ra ngoài đều sẽ dùng trận phù bảo vệ nhà gỗ, tiện thể nhốt tiểu Trùng ở trong nhà.
Trận phù có thể tính là trận pháp dùng một lần, mang lực lượng của trận pháp khắc vào trong phù lục, mặc dù chỉ có thể thi triển một lần, uy lực cũng chắc chắn không bằng trận bàn và trận kỳ nhưng hơn ở chỗ đơn giản nhanh chóng.
Ở trong Địa Tiên giới những trận pháp cấp một, cấp hai thường được chế tác thành trận phù, lượng tiêu thụ cũng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận