Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 329: Thiên Cơ Hạp

Du Xung ác đấu với tam đại Trúc Cơ hậu kỳ, thỉnh thoảng còn phải bị ba Trúc Cơ Chung Hồng Ngọc du tẩu ở bên ngoài quấy rối, đã sớm rơi vào khốn cảnh.

Hưu!

Một đạo sóng âm bay đến, bị hộ thể kiếm khí của y đánh tan.

Nhưng một khắc sau, chóp mũi Du Xung dường như ngửi được mùi thơm tươi mát của cỏ cây, khiến người không tự giác say mê muốt hít thêm mấy cái.

Sắc mặt y lập tức biến đổi, vội lấy một viên linh đan giải độc trong túi trữ vật ra, không thèm nhìn đã vội nhét vào trong miệng.

Nhưng không lâu sau, trên mặt của y đã xuất hiện một tầng màu xanh lục ảm đạm: "Độc? Không đúng... Sao linh đan giải độc của ta lại vô dụng?"

Y nhìn qua Lưu Tam Thất, trong giọng nói đầy kiêng kị.

Lưu Tam Thất cười ha hả nói: "Chỉ là mùi thơm này phối hợp với mấy vị tuốc trong linh đan giải độc của Di Lăng Cốc sẽ sinh ra một loại kỳ độc, ăn mòn linh lực mà thôi... Các đạo hữu, pháp lực của tên này đã không đủ, cố gắng tiêu hao thêm mấy phần của hắn."

Trong lúc nói chuyện Lưu Tam Thất mạnh mẽ thúc giục Bích Ngọc Dược Sư, không chút thương tiếc linh khí hao tổn mà liều mạng với Tử Vân Kiếm mấy lần.

Viên Phi Hồng thét dài, phi đao đen nhánh chợt phát ra sương mù đen như mực.

Từ trong sương mù xuất hiện một quỷ vật mặt xanh nanh vàng, nó há cái miệng như chậu máu ra vậy mà nó lại cắn chặc kiếm ảnh.

Nguyễn Tinh Linh thấy vậy, linh địch mạnh mẽ vang lên một đạo âm phù.

Sóng âm vô hình lướt qua hộ thể kiếm mang của Du Xung, khó khăn lắm mới lưu lại một vết máu trên ngực của y.

Mặc dù Du Xung là đệ tử hạch tâm của tông môn Kim Đan nhưng ba người vây công y cũng không yếu.

Lưu Tam Thất thân mang linh thể, từ tầng dưới chót một mạch leo lên cao, kinh nghiệm đấu pháp rất phong phú.

Viên Phi Hồng xuất từ Bạch Trạch Tiên Thành, cũng là đích truyền của thế lực Kim Đan.

Nguyễn Tinh Linh tu luyện Huyền Âm Công cũng là một công pháp thượng thừa.

Nếu ba người này xuất toàn lực thì e là Du Xung đã sớm thua.

Lúc này thấy đối phương khốn thủ, sợ khiến chó cùng rứt giậu, bởi vậy họ chỉ chầm chậm mưu toan mà thôi.

Dù vậy, Du Xung cũng đã từ từ triển lộ dấu hiệu thất bại.

"A! Đây là các ngươi bức ta!"

Tử khí chợt lóe trên tay của Du Xung, che vết thương, cấp tốc cầm máu, ngay cả da thịt hai bên cũng nhanh chóng khép lại.

Y nổi giận gầm lên, trảo lên ngục một cái, mười mất viên Lôi Châu đen nhánh lập tức tản ra bốn phía.

"Là Tử Mẫu Liên Hoàn Âm Lôi!"

Lưu Tam Thất biến sắc: "Người này muốn đồng quy vu tận với chúng ta sao?"

Mấy vị Trúc Cơ đều rót pháp lực vào trong phòng ngự tráo, chờ đợi kinh đào hải lãng đến.

Kết quả... Lại là cái gì cũng không có!

Tử Mẫu Liên Hoàn Âm Lôi kia vậy là biến mất không còn tăm hơi, dường như nó đã bị na di đến không gian khác.

"Đây là... Lực lượng trận pháp?"

"Cuối cùng đảo chủ đã xuất thủ."

Ngôn Đông Thanh lau mồ hôi lạnh trên mặt.

Với tu vi của y nếu rơi vào trong Tử Mẫu Liên Hoàn Âm Lôi e là sẽ thân tử đạo tiêu.

"Đảo chủ đâu?"

Chung Hồng Ngọc dùng thần thức đảo qua, lại chỉ thấy Thanh Giác Ngư Long, Triển Đồ và Tư Đồ Thanh Thanh mắt lớn trừng mắt nhỏ, Phương Tịch đứng trên đầu Thanh Giác Ngư Long đã không thấy đâu nữa.

"Đây là... Đâu?"

Du Xung dán trên người một tấm phù lục rất cường đại, quanh người hình thành một tầng kim quang phòng hộ, lôi bạo trong dự liệu lại không đến khiến y vô cùng kinh ngạc.

Dường như chỉ trong nháy mắt nó đã đi đến chỗ khác.

"Loại lực lượng na di hư không này..."

Y giật mình, cảm thấy trận pháp chuẩn cấp ba của Long Ngư Đảo này, sao lại hơi giống với cấm đoạn đại trận đến từ Nguyên Anh đại phái Hỗn Nguyên Tông mà Di Lăng Cốc của mình bố trí vậy?

Cùng lúc đó, Du Xung cảm thấy hư không bốn phía không đúng, dường như bản thân đã bị na di đến một không gian xích hồng.

Loại khí tức lành lạnh và huyết nhục, khiến thần sắc y đại biến: "Ma trận? !"

Sàn sạt!

Có gió thổi qua, khiến thần sắc của Du Xung khẽ biến nhìn về giữa không gian.

Chợt, hắn đã thấy... Một cây yêu ma đại thụ che khuất bầu trời, trên thân cây đen nhánh có đường vân huyết sắc, tán cây to lớn như thiên khung, từng sợ rễ phụ rũ xuống, treo yêu thú cấp hai trở lên, thậm chí là... Người!

Ô ô!

Một ma tu già nua xoay người, y nhìn rõ gương mặt của lão thì thần sắc không khỏi mãnh biến: "Lăng lão ma? !"

Lần trước y sai người thông tri cho người này xuất thủ, lại không nhận được tin tức gì, còn tưởng rằng Lăng lão ma thất thủ ở Phỉ Thúy Đảo.

Lại không ngờ, là bị Long Ngư đảo chủ giết chết, còn làm thành thây khô treo trên cây.

"Long Ngư đảo chủ... Phương Tịch!"

"Ngươi ẩn tàng thật tốt!"

Trong mắt Du Xung đầy thù hận.

"Nói nhảm nhiều quá!"

Phương Tịch vung vẩy một cây tiểu kỳ màu đen trong tay, một cột sáng đen nhánh thô to đánh thẳng xuống, bao phủ Du Xung vào trong, vô số quang mang đen nhánh như ngàn vạn châm nhỏ rậm rạp, dày đặc bắn ra hàng loạt!

Đinh đinh đang đang!

Lồng ánh sáng màu vàng trên người của Du Xung lưu chuyển quang mang, mơ hồ có phật âm thiện xướng phát ra, ngăn cản từng cây châm đen bên ngoài.

"Không tệ... Vậy mà lại là phù lục phòng ngự cấp ba! Xem ra ngươi ở Di Lăng Cốc đúng là rất được sủng ái!"

Phương Tịch thấy vậy, trên mặt lại không có biểu lộ gì: "Đây chính là át chủ bài của ngươi sao? Muốn sống... Vẫn còn thiếu rất nhiều đó!"

Hắn khẽ cười, tiếp tục vung vẩy tiểu kỳ.

Từng ngọn lửa đen nhánh từ hư không xuất hiện, không ngừng thiêu đối lồng ánh sáng màu vàng.

Du Xung nhìn lồng ánh sáng màu vàng đang không ngừng mỏng đi thì đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mặc dù phù lục cấp ba cường đại nhưng làm sao có thể chống lại lực lượng của trận pháp cấp ba?

Chờ sau khi pháp lực trong phù lục hao hết thì chính là lúc y bỏ mạng!

Lập tức Du Xung nhận thua: "Chỉ cần ngươi bỏ qua cho bản nhân thì chuyện gì cũng có thể thương lượng..."

"Không thú vị!"

Mặt của Phương Tịch không đổi sắc, nhìn ngọn lửa đen nhánh đốt xuyên lồng ánh sáng màu vàng, rơi lên Tử Vân Kiếm của Du Xung, khiến thanh kiếm này phát ra âm thanh như rên rỉ.

"Không, ngươi không thể giết ta, ta là huyết duệ dòng chính của Thái Thượng trưởng lão... Ta biết rất nhiều bí ẩn của bản tông..."

Du Xung thấy vậy thì sắc mặt không khỏi vô cùng dữ tợn.

Tương lai y còn muốn kết thành Kim Đan, trở thành nhất đại kiếm tiên, sao có thể chết ở đây?

"Không cần, ta sẽ tự xem!"

Cuối cùng Phương Tịch vung tiểu kỳ lên, một ngọn lửa đen nhánh thiêu đốt Tử Vân Kiếm thành sắt vụn.

Bản mạng linh kiếm bị hao tổn lập tức khiến Du Xung thổ huyết từng ngụm, thậm chí pháp lực còn phản phệ, hộ thể kiếm khí cũng bất ổn.

Xuy xuy!

Mà cũng ngay lúc đó, từng đạo xiềng xích đen nhánh từ trong hư không xuất hiện, xuyên thấu qua đan điền và tứ chi của người này!

Phương Tịch thản nhiên đến trước mặt Du Xung, nhét một hạt cây vào trong miệng của y.

"A!"

Du Xung lập tức hét thảm lên, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng nổ nhưng vô dụng...

Một con mắt của Phương Tịch bộc phát ra quang mang khô héo, một con mắt thì mang theo màu xanh ngọc bích, bắt lấy đầu của Du Xung, vận chuyển bí thuật sưu hồn ghi lại trong Khô Vinh Quyết.

"Trận pháp này... Thật sự là chuẩn cấp ba sao?"

Đám người Triển Đồ và Chung Hồng Ngọc chào hỏi, âm thầm nói với Tư Đồ Thanh Thanh.

"Sao thiếp thân biết được?"

Tư Đồ Thanh Thanh trợn mắt: "Nhưng có thể dễ dàng na di hư không như vậy... Chỉ sợ..."

"Đây là..."

Nàng theo bản năng nhận lấy rồi mở ra, lập tức thấy một cái đầu dữ tợn trong đó.

"Du Xung..."

Triển Đồ ở bên cạnh cúi đầu thở dài.

Danh khí của vị thiên chi kiêu tử Di Lăng Cốc này còn lớn hơn Huyền Thiên Thất Tử như hắn mấy lần.

Được vinh dự hạt giống Kết Đan, kiếm tiên tương lai, nhưng kiếm tiên chết thì cũng chẳng là cái gì.

Phương Tịch cũng không luyện chế Du Xung thành mộc khôi lỗi, dù sao cũng phải lấy đầu người này đi, để lấy sự tín nhiệm của Huyền Thiên Tông.

Bây giờ hắn đã giết chân truyền của Di Lăng Cốc, xem như đã đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Nhưng thật ra những chuyện này đều không quan trọng.

"Mang thứ này về, chắc đã đủ cho các ngươi báo cáo kết quả rồi chứ?"

Phương Tịch cười tủm tỉm nói.

Nụ cười của hắn trong mắt của Triển Đồ lại vô cùng kinh khủng.

Lúc này y cung kính dị thường hành lễ, lấy một cái hộp ngọc có cấu tạo kì dị giao cho Phương Tịch: "Đây là hứa hẹn của chúng ta..."

Phương Tịch tiếp nhận thì thấy được cấu tạo của hộp này không phải vàng không phải ngọc, bên ngoài còn có một cái khóa vàng cấu tạo kỳ dị, trên đó dường như có mấy đạo cấm chế, cùng tạo thành một mê tỏa có kết cấu phức tạp.

"Đây... Hình như là Thiên Cơ Hạp trong truyền thuyết sao?"

Nguyễn Tinh Linh quan sát một chút, hiếu kỳ nói: "Nghe đồn rằng, Luyện Khí Sư có thể chế tạo được cái hộp này ở ba nước cũng không có, không ngờ quý tông lại xuất ra vật trân quý như vậy... Nếu cưỡng ép mở Thiên Cơ Hạp này ra thì lập tức hộp sẽ bị hủy, đồng thời hủy lên vật trong hộp... Cũng xem như một món bảo vật hiếm thấy."

"Luyện Khí Sư có thể chế tạo Thiên Cơ Hạp, đúng là bản môn không có nhưng đúng lúc lại có một cái Thiên Cơ Hạp trống ở trong khố phòng..."

Triển Đồ giải thích: "Bây giờ đảo chủ đã giết Du Xung, chắc chắn Huyền Huyền Tử chưởng môn sẽ hết sức cao hứng, nhanh chóng gửi ngọc giản giải mã đến..."

"Nếu như vậy, hai người các ngươi cứ đi đi..."

Phương Tịch phẩy tay áo, nháy mắt hai người này đã biến mất khỏi trận pháp.

Hắn lại liếc qua Nguyễn Tinh Linh dường như muốn đuổi theo, nhàn nhạt mở miệng: "Nguyễn tiên tử hãy ở lại... Đúng lúc ta có một số chuyện muốn linh giáo đạo hữu một chút..."

"Hử?"

Nguyễn Tinh Linh nhìn lên trời, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà họ đã đến trước Trường Thanh Các, không khỏi xem trọng đạo trận pháp của Phương Tịch cao hơn một tầng.

Đặc biệt là Viên Phi Hồng và Lưu Tam Thất, trên trán đều đổ mồ hôi lạnh: 'Thì ra trận pháp mà trước đó chúng ta đại đại liệt liệt, tùy ý ra vào... Lại giấu hung hiểm như vậy, nếu Long Ngư đảo chủ có ác ý thì có thể tùy thời đưa chúng ta vào chỗ chết...'.

'Có đại trận như thế, khó trách đảo chủ dám trung lập, còn mưu cầu linh vật Kết Đan...'.

'Không biết từ khi nào đảo chủ bố trí đại trận chuẩn cấp ba... Linh thạch dự trữ lại còn sung túc như vậy?'.

Mọi người tâm tư dị biệt, Nguyễn Tinh Linh thì cùng đi dạo với Phương Tịch ở bên ngoài, đi vào một rừng hoa đào.

Rừng hoa đào này ở kế bên Trường Thanh Các, là Phương Tịch sai người nhổ trồng, trong đó thậm chí còn có một cây Linh Đào Thụ cấp hai, chính là bảo vật trấn tộc của một tiểu tộc tu tiên khác, sau khi toàn tộc di chuyển đến Long Ngư Đảo đã hiến cho hắn.

"Đạo hữu có chuyện gì?"

Nguyễn Tinh Linh bình tĩnh hỏi.

"Ngươi... Che giấu tu vi đúng không? Bây giờ cũng là Trúc Cơ viên mãn..."

Phương Tịch thở dài: "Khi nào định đánh cược một lần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận