Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 819: Đấu pháp (2)

Một lát sau.
Trên tường thành Thiên Phạm.
Y yên lặng nhìn chăm chú lên bầu trời phương xa, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ: "Quả nhiên... Người này trước đó có thể phá giải được Mặc Văn Tiêu Ký của ta nhưng trên Cửu Biến Điệp Lan này ta cũng không động tay chân gì... Chỉ nuôi dưỡng một đàn Phác Mê Điệp có thể truy theo hương thơm của hoa này trong vòng trăm vạn dặm mà thôi..."
"Khụ khụ... Ngọc đạo hữu, người xác định muốn xuất thủ sao?"
Đúng lúc này có một tiếng ho khan vang lên.
Nương theo tiếng ho khan, bên cạnh ngọc bút nho sinh có thể một lão ẩu tóc bạc da mồi.
Lão ẩu này vóc người thấp bé, tay chống một cây quải trượng bằng hắc mộc, bước đi tập tễnh.
Nhìn ra được, bà ta cũng là loại tu sĩ đã không còn nhiều thời gian.
"Chuyện này đương nhiên... Chẳng lẽ Ninh đạo hữu không muốn tích lũy thêm cho gia tộc một chút nội tình sao?"
Ngọc bút nho sinh mỉm cười nói.
"Khụ khụ... Lão thân cũng không quan tâm mấy khối tiên ngọc, chỉ cần Ngọc đạo hữu có thể giữ lời hứa, giúp hậu duệ của lão thân năm trăm năm là được."
Lão ẩu họ Ninh tằng hắng một cái rồi nói.
"Chuyện này là đương nhiên, dù sao cũng đã ký kết Tiên Linh Văn Thư rồi nên đương nhiên bản nhân sẽ không đổi ý..."
Ngọc bút nho sinh nói tiếp: "Đồng thời, lần này ngoại trừ Ninh đạo hữu ra bản nhân còn mời Cấp lão ma... Ba người chúng ta liên thủ nhất định có thể vạn vô nhất thất."
"Vạn vô nhất thất, ha ha... Cùng là Phản Hư, nếu đối phương am hiểu chạy trối chết thì lão phu cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần."
Chẳng biết từ lúc nào đã có một cái bóng đen bước đến bên cạnh hai người, một tiếng nói già nua vang lên: "Đồng thời... Trong khai hoang, cấm nội đấu... Nếu để người kia chạy trốn thì ngươi và ta đều sẽ gặp phiền phức."
"Bởi vậy đừng để người kia chạy thoát là được rồi sao?" Trong tay ngọc bút nho sinh hiện ra một cánh cửa nhỏ màu đỏ như máu: "Mời hai vị xem..."
"Vậy mà là vật này sao?"
Ánh mắt của Cấp lão ma và Ninh lão ẩu đều sáng lên: "Như vậy cũng thật sự vạn vô nhất thất."
"Đến rồi!"
Thanh niên mày kiếm do Phương Tịch hóa thành bay một mạch, thần thức cường đại đảo qua đã có thể cảm nhận được một chút khác thường.
Chỗ cách mình mấy trăm dặm đang có mấy con yêu thú loài bướm kìa dị đang truy tìm theo quỹ tích đặc biệt ở giữa không trung.
'Là túi trữ vật kia... Xem ra không phải thịt hoang thú mà chính là gốc linh thực kia, rõ ràng ta cũng không phát hiện được có gì khác thường.'.
'Ở tu tiên giới có vô số kỳ công bí pháp, quả nhiên vẫn phải ôm lòng kính sợ, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể sập bàn.'.
Cũng may lần này Phương Tịch vốn muốn câu cá nên hắn cũng không quan tâm hơn thua.
Đến cuối cùng, thậm chí hắn còn chủ động dừng độn quang lại rồi nhìn về phía sau.
Không bao lâu sau, có một đám linh điệp bay múa, vây xung quanh hắn, dường như muốn chui vào túi trữ vật nào đó.
"Xem ra, chắc là Cửu Biến Điệp Lan rồi!"
"Nghe nói hương thơm của nó rất kỳ lạ, vậy mà còn có thể để lại dấu vết trong hư không dù đã cách túi trữ vật, lại đúng lúc bị loài linh điệp này truy tung."
Phương Tịch búng ngón tay.
Từng con linh điệp trong hư không lập tức bắt lửa rồi nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận có ba đạo thần thức đã khóa chặt mình.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ba đạo độn quang cùng nhau bay đến, đi đầu chính là một nho sinh tay cầm ngọc bút.
"Rốt cuộc các hạ là ai?"
Y nhìn thanh niên mày kiếm cấp Hóa Thần thì phát hiện vẫn không thể nào nhìn thấu.
"Ba người các ngươi... Quang minh chính đại giết người đoạt bảo, không sợ bản nhân báo với La tiền bối sao?"
Phương Tịch hừ lạnh.
"Khụ khụ... Hôm nay ngươi có thể chạy thoát đi đã rồi tính sau."
Ninh lão ẩu cười lạnh, quải trượng hắc mộc trong tay bà ta chợt lấp lóe quang mang, biến to như ngọn núi nhỏ, thả ra từng cơn quái phong đen nhánh.
Phương Tịch kết quyết, sau lưng mơ hồ hiện ra hư ảnh một thần ma khủng bố.
Thiên địa nguyên khí khuấy động, Chân Ma Khí nồng đậm ngưng tụ lại hóa thành một tấm thuẫn mặt quỷ dữ tợn.
Quái phong kia cuốn cát bay đá chạy, đập lên tấm thuẫn mặt quỷ, phát ra âm thanh trầm nặng.
"Chân Ma Khí... Tu sĩ ma đạo Phản Hư sơ kỳ?"
Ánh mắt của ngọc bút nho sinh sáng lên.
Lúc trước hắn đã mơ hồ đoán ra được thân phận của người này, bây giờ nhìn thấy người này thật sự là ma tu thì đã nắm chắc hơn mấy thành!
'Nếu là người kia, tu sĩ phi thăng cũng không có bối cảnh gì...'.
'Nhưng khả năng chạy trối chết rất lợi hại, may mà gần đây ta mới cố ý lấy được bảo vật này!'.
Ngọc bút nho sinh đại định trong lòng rồi tế ra một món bảo vật kỳ lạ.
Đó là một cánh cửa loại nhỏ, sau khi y rót Tiên Nguyên Khí vào thì nó không ngừng to lên, trên cánh cửa cổ xưa đầy các loại triện văn, nó ầm ầm mở ra!
"Nhờ hai vị đạo hữu lược trận giúp ta!"
Ngọc bút nho sinh cười ha ha rồi chủ động tiến vào trong cánh cửa.
Sau đó Phương Tịch đã cảm nhận được có một cỗ lực lượng hư không bao phủ mình lại.
Chờ sau khi hắn lấy lại tinh thần thì đất trời đã thay đổi!
"Dị bảo Sinh Tử Môn... Nó sẽ tạo ra một không gian kỳ dị, không được chủ nhân như ta cho phép thì không ai có thể đi được... Phương Tịch Phương đạo hữu, ngươi cảm thấy nơi táng xương của ngươi thế nào?"
Đôi mắt ngọc bút nho sinh khẽ nhúc nhích, nhìn qua Phương Tịch.
"Ai... Quả nhiên tu sĩ cấp cao ở trong thành Thiên Phạm vẫn quá ít, chỉ cần loại trừ từng người một sẽ rất dễ bị lộ tẩy."
Trên thân Phương Tịch chợt lóe lên ma quang, chân thân của hắn hiện ra: "Nhưng mà ngươi cũng chỉ suy đoán mà thôi, sau khi giết ngươi diệt khẩu rồi thì manh mối sẽ bị cắt đứt..."
"A, khẩu khí lớn thật."
Ngọc bút trong tay ngọc bút nho sinh lấp lóe quang mang, từng hoa văn kỳ dị trên đó tỏa ra linh quang kinh người.
Y dùng pháp bảo ngọc bút này nổi danh nhưng thật ra bản mạng pháp bảo thật sự lợi hại của y lại là một bảo vật loại sách mà y luôn giấu: Câu Hồn Sách!
Từ trước đến nay những tu sĩ không biết được bí mật này đã ăn rất nhiều thua thiệt trong tay y.
Thật ra đối với Phương Tịch thì những thứ này cũng không đáng kể.
Dù sao hắn chỉ muốn tìm người thử chút uy năng của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến mà thôi.
Ngọc thư sinh này có tu vi Phản Hư trung kỳ đỉnh phong chính là một đối tượng thí nghiệm rất tốt.
Về phần hư không Sinh Tử Môn, hắn thấy đây chỉ là chuyện cười!
Dù không cần Chư Thiên Bảo Giám mà chỉ với tạo nghệ hư không của mình, thi triển bảo vật hư không như phù lục hư không hoặc Tỏa Yêu Tháp thì hắn cũng có thể dễ dàng phá được.
Đương nhiên lúc này hắn vẫn còn lựa chọn càng đơn giản hơn.
Trong tay Phương Tịch lóe lên quang mang, một cây quạt lông bảy màu hiện ra.
Quạt lông bộc phát linh áp cường hoành, từng triện văn xuất hiện, tạo thành các loại ấn phù, mang theo tiếng hót của bách điểu triều phượng.
"Ngươi..."
Sắc mặt ngọc bút nho sinh đại biến, y cảm nhận được uy hiếp to lớn nên không chút chần chừ tay cầm bút ngọc đã vẽ ra, khiến một quyển sách đen nhanh cản ở trước người mình.
Trong bàn tay của y lại hiện ra một khối ngọc phù.
Ngọc phù này nhanh chóng bốc cháy, sau đó mở ra hai tấm thuẫn óng ánh ở xung quanh ngọc bút nho sinh.
Dù trong nháy mắt đã bố trí nhiều thủ đoạn phòng ngự như vậy nhưng cảm giác như đại họa lâm đầu của ngọc bút nho sinh lại không giảm đi chút nào!
'Rốt cuộc nó là bảo vật bực nào? !'.
Trong ánh mắt y nhìn quạt lông trên tay của Phương Tịch đầy vẻ hoảng sợ.
Mà lúc này, Phương Tịch cũng đưa Chân Ma Khí vào rồi quạt về phía ngọc bút nho sinh một cái.
Thu thu!
Trong hư không, tiếng ngàn điểu cùng hót vang lên!
Một cỗ khí tức to lớn tràn ngập xung quanh khiến hư không liên tục ba động.
Dòng lũ bảy màu xuất hiện, vô số hào quang bay múa, ngàn đạo kim quang loạn xạ, từng hư ảnh các loại linh cầm Thiên Phượng, Côn Bằng, Bạch Hạc xuất hiện, thần uy cuồn cuộn trấn áp vạn cổ cuốn về phía ngọc bút nho sinh!
...
Bên ngoài Sinh Tử Môn.
"Xem ra Ngọc đạo hữu đã đoán được thân phận của người kia rồi nếu không thì cũng không đến mức trực tiếp động thủ, để chúng ta lược trận cho hắn."
Ninh lão ẩu tằng hắng một cái, chống quải trượng hắc mộc nói.
"Hắc hắc... Ngọc đạo hữu rất yêu mạng, Sinh Tử Môn này chỉ hạn chế địch nhân chứ không hạn chế hắn, nếu không làm gì được... Thì hắn vẫn có thể nhanh chóng chạy ra."
Cấp lão ma cười quái dị: "Điều mà lão phu lo là sau đó Ngọc đạo hữu sẽ lấy cớ hắn xuất lực nhiều nhất mà gọt bớt phần của hai người chúng ta..."
Ninh lão ẩu lập tức biến sắc: "Chuyện này thật sự rất đáng lo, xem ra lão bà tử và ngươi sẽ phải liên thủ một lần."
"Lão phu đang có ý này..."
Ngay khi hai tu sĩ Phản Hư đang muốn trao đổi hiệp nghị kỹ càng thì dị biến chợt phát sinh!
Trên cánh cửa huyết sắc to lớn kia chợt hiện ra từng vết nứt, có quang huy bạc trắng từ trong vết nứt lan ra...
"Không ổn rồi, Sinh Tử Môn có biến!"
Cấp lão ma và Ninh lão ẩu liếc nhau định đánh pháp lực ra dẫn động biến hóa của Sinh Tử Môn.
Đúng lúc này, cách đó không xa lóe lên ánh bạc, một thiếu niên mặc thanh bào hiện ra.
Khí chất của hắn ôn nhuận như ngọc, trên thân mang theo cảm giác thăng trầm, tuế nguyệt tang thương, trong tay có một tiểu ấn bay lên trời.
Vô số Long Chương Văn tử sắc lấp lóe lượn quanh người này.
'Lại có một vị Phản Hư nữa sao?'.
Cấp lão ma còn định nói gì đó thì đã thấy trên mộc ấn đen nhánh kia hiện lên hư ảnh một cây cổ thụ to lớn.
Một đạo huyền quan kỳ diệu từ tên tán cây quét ra, mang theo từng Long Chương Văn.
Vù!
Huyền quang hiện lên, thần thái trong đôi mắt của Cấp lão ma và Ninh lão ẩu dần dần biến mất rồi hóa thành hai thi thể từ giữa không trung rơi xuống.
Xoẹt xẹt!
Hư không vỡ vụn, hư ảnh Địa Tiên Linh Cảnh hiện ra rồi mở ra một vết nứt tiếp nhận hai thi thể này vào.
"Linh Vực... Mở!"
Phương Tịch chắp tay trước ngực, một triện văn xanh lục cổ xưa xuất hiện, quang huy xanh sẫm không ngừng khuếch trương, bao phủ cả Sinh Tử Môn vào trong.
Phanh!
Mấy hơi thở sau, Sinh Tử Môn ầm ầm mở ra, một thân ảnh chật vật chạy trốn.
Nhìn kỹ lại mới có thể phát hiện đó lại là ngọc bút nho sinh!
Chỉ là lúc này tóc của đối phương hơi xoăn lại như bị đốt cháy, bút ngọc trong tay cũng gãy làm hai, nhìn rất chật vật.
Răng rắc, răng rắc!
Những vết nứt trên Sinh Tử Môn ở sau lưng y không ngừng to lên, lan ra đến toàn bộ cánh cửa.
Cuối cùng... Ầm ầm nổ tung hóa thành vô số mảnh vỡ.
"Phương Tịch, ngươi không thể giết ta, ta là tu sĩ trong biên chế của Thiên Phạm Quân, nếu ngươi giết ta chính là khiêu khích Thiên Phạm Quân!"
Ngọc bút nho sinh tóc tai bù xù, đã mất đi dụng khí làm địch của Phương Tịch từ lâu, chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh, trên mặt y đã hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Bởi vì một tần thanh quang mơ hồ đã vắt ngang thiên địa, ngăn cản đường đi của hắn.
Không những vậy, trong hư không còn có từng sợi xiềng xích màu xanh, sắp chui vào cơ thể của y.
Nhìn kỹ lại mới có thể phát hiện xiềng xích kia rõ ràng là do vô số cô triện văn màu xanh nhạt hư ảo tạo thành!
Đây chính là lực lượng áp chế giới vực của Địa Tiên Linh Cảnh!
Càng khiến ngọc bút nho sinh run rợ hơn là liên hệ của y và thiên địa nguyên khí hình cũng bị ảo ảnh Địa Tiên Linh Cảnh cắt đứt!
"Ngươi chết rồi sẽ không còn ai biết..."
Ngoại Đạo Hóa Thân cầm Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, cười nhạo: "Vẫn đang âm thầm đưa tin sao? Vô dụng thôi, ở trong giới này, bất kể ngươi gửi tin gì cũng sẽ bị chặn lại..."
Bên ngoài linh cảnh, bản tôn Phương Tịch hợp hai tay lại, đã kẹp lấy một con cá mực nhỏ.
Nó du tẩu hư không, vảy như tạo thành từ vô số chữ viết,
Nhưng lúc này nó lại không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Phương Tịch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận