Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 830: Một mảnh Kinh Ma (1)

Trên linh chu.
Vù vù.
Cương phong rất mãnh liệt nhưng đều bị một khí tráo cản lại.
Phương Tịch phát hiện ở trên linh chu còn khắc một trận pháp, giảm hết mức ba động pháp lực của linh chu, đồng thời bổ sung tác dụng ẩn giấu độn quang.
Nhìn ra được ba tu sĩ Phản Hư của Yêu Nguyệt Tiên Thành đều rất cẩn thận.
"Rời khỏi thành lũy của nhân tộc thì bên ngoài chính là chiến trường của ba tộc, mặc dù bây giờ là lúc ngừng chiến nhưng vẫn thường xuyên có các lộ trinh sát lui tới chiến trường, tiến hành thâm nhập và ám sát..."
Chu đại chưởng sự đến bên cạnh Phương Tịch rồi yếu ớt thở dài: "Cũng may yêu tộc và ma tộc cấp Hợp Thể sẽ không dễ dàng xuất hiện, nếu không thì sẽ lập tức nổ lên chiến tranh..."
'Đối với ta thì đây hình như là chuyện rất tốt!'.
Phương Tịch nghe vậy thì đôi mắt lại sáng lên: 'Trong Phản Hư, ta còn sợ ai? Nếu thi triển thuật thay mặt đánh... Mặc cho Phản Hư nghịch thiên thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chết!'.
Chu đại quản sự đầy phấn khởi, lúc đi ngang qua một vùng núi bị cắt còn kể lại lịch sử thời cổ đại: "Đoạn Ma Phong này chính là năm đó Kiếm Tử đã dùng một kiếm trảm... Năm đó nhân tộc ta đang đứng ở thời kỳ thịnh vượng, liên tục xuất hiện mấy vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, dùng lực một tộc đánh hai tộc yêu ma, ép hai tộc này không ngừng co đầu rụt cổ lui lại, duy trì đến mấy vạn năm..."
"Nghe nói Kiếm Tử cầm một thanh tàn kiếm cấp Tiên Phủ Kỳ Trân của Kiếm Tông, uy năng quả nhiên kinh thiên động địa..."
Phương Tịch cũng cảm khái.
Nhưng mà hắn càng hứng thú với lịch sử của ba tộc hơn.
Theo sử sách ghi chép, nếu nhân tộc quá hưng thịnh, đạt đến tình trạng nghiền ép hai tộc yêu ma thì hai tộc này sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà liên thủ, lần nhân tộc hưng thịnh trước đó, hai tộc yêu ma đã liên thủ, lui giữ tổ địa, dựa vào một trận pháp của tiên giới, khó khăn lắm mới ngăn cản được tu sĩ Đại Thừa của nhân tộc vây công.
Sau đó chèo chống đến khi một vị Đại Thừa Tán Tiên nào đó của nhân tộc độ kiếp thất bại, tan thành mây khói mới xoay chuyển thế cục từng chút một.
'Kết cấu tam giác là ổn định nhất... Hết lần này tới lần khác Địa Tiên giới lại là ba tộc nhân, yêu, ma tranh bá... Này lên kia xuống, khó có được kết cục chân chính...'.
'Theo sử sách ghi chép, nhân tộc không liên ma kháng yêu thì chính là liên yêu kháng ma, hoặc dị cả hai tộc yêu ma cùng hành hung, hay là hanh hung cả hai tộc yêu ma...'.
'Ba tộc hỗn hỗn loạn loạn, cứ cách mỗi mấy ngàn năm đến hơn vạn năm sẽ bộc phát đại chiến một lần, thật sự là sinh linh đồ thán...'.
Phương Tịch đang thầm nghĩ thì thần sắc chợt biến.
Sau đó sắc mặt của Đại sư Đông Thu Tử cũng khẽ động, lấy từ trong tay áo ra một con khôi lỗi kỳ lạ: "Thu Phong Thiền truyền tin đến, phía trước có ma tộc Phản Hư!"
"Cái gì?"
Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm đều giật mình: "Chúng ta bại lộ rồi sao?"
Sưu!
Độn quang của tu sĩ Phản Hư nhanh cỡ nào?
Ngay sau khi Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm đã chuẩn bị sẵn sàng thì chân trời đã xuất hiện một đạo độn quang hai màu trắng đen.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên dị sắc, hắn nhìn thấy một con ma giao hai đầu.
Đầu của con ma giao này một đen một trắng, khí tức khoảng cấp sáu hạ phẩm tương đương với một tu sĩ Phản Hư sơ kỳ.
Càng khiến người ta hoảng sợ hơn là một tên ma tộc huyết đồng dữ tợn đứng trên đầu nó, Chân Ma Khí trên người gã tản ra bốn phía, phải đến cảnh giới Phản Hư hậu kỳ!
"Tu sĩ nhân tộc, có thể chết trong tay Mặc Huyền ta là vinh hạnh của các ngươi."
Mặc Huyền cười ha ha rồi há miệng phun ra.
Mấy đạo ô quang xen lẫn phong lôi đánh về phía linh chu.
Nhìn thấy cảnh này, trong tay của Chu đại chưởng sự xuất hiện một tấm thuẫn hắc thiết, nó chợt hóa thành hai rồi hai thành bốn... Tấm thuẫn đen nhánh đầy trời ngăn cản ô quang phong lôi.
Đương đương!
Trong tia lửa tung tóe có mấy móng tay đen nhánh rất dài từ giữa không trung rơi xuống.
Y phẩy tay áo một cái, đã thu hồi linh chu lại.
Linh chu này phi độn rất nhanh, có tác dụng che giấu độn quang nhưng phòng ngự lại không mạnh bao nhiêu.
Trong chiến đấu giữa Phản Hư thì nó chỉ vướng víu mà thôi.
"May mà chỉ có một tên địch nhân, chúng ta cùng nhau động thủ đi!"
Chu đại chưởng sự cắn răng.
Nếu hành tung đã bị bại lộ rồi thì đương nhiên phải dùng thế sét đánh giết địch nhân, sau đó lại đi tìm Long Huyết Phượng Tủy Hoa!
"Tên ma tộc này... Cứ để lão phu đối phó."
Đúng lúc này, Đại sư Đông Thu Tử đứng dậy: "Đúng lúc lão phu có thể thử nghiệm uy lực của Tam Hùng Kỳ Bàn một phen..."
Hắn hóa thành một đạo độn quang, cản trước người Mặc Huyền, một thân ba động pháp lực Phản Hư hậu kỳ khiến thần sắc của Mặc Huyền không khỏi ngưng trọng hơn.
Mặc dù gã cuồng vọng lỗ mãng nhưng nếu đối đầu với tu sĩ cùng cấp mà vẫn như vậy thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"Đi!"
Đông Thu Tử cầm Tam Hùng Kỳ Bàn trong tay rồi ném đi.
Rầm rầm!
Trong các loại quang hoa, mấy chục con khôi lỗi hình dạng khác nhau đã đứng thẳng ở giữa hư không, không ngừng to lên.
Trong bọn chú có khôi lỗi như phi cầm tẩu thú yêu tộc, cũng có ma tộc tướng mạo dữ tợn, đều mang cung tiễn, trường thương như kim giáp thiên binh của nhân tộc...
Lúc này ba động pháp lực trên mỗi khôi lỗi đều tiếp cận đến cấp năm.
"Trận linh hư ảo, nhất niệm thành trận!"
Đông Thu Tử vẫn tiếp tục hạ cờ xuống bàn cờ.
Ba!
Theo tiếng hạ cờ trong trẻo vang lên thì đôi mắt của những khôi lỗi kia chợt sáng lên, trên thân hiện ra các loại linh văn khác nhau, bắt đầu dẫn động thiên địa linh lực, thật sự bước vào cấp năm.
Thậm chí khí tức còn liên kết với nhau, tạo thành một khối, hóa thành đại trận cấp sáu!
Trong lúc lão bày trận thì Phương Tịch, Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm đương nhiên ở xung quanh bảo vệ Đại sư Đông Thu Tử, đề phòng tên ma tộc đối diện tập kích.
Mặc Huyền thấy vậy thì chỉ cười lạnh, trong tay gã hiện ra một thanh ma nhận đen nhánh có hình dạng kỳ dị, gã cũng không quan tâm.
"Đa tạ chư vị đạo hữu đã hộ pháp, đi!"
Đông Thu Tử hét lên, từng kim giáp thiên binh bắt đầu động thủ.
Bọn chúng kéo trường cung hoặc giơ trường mâu lên, mỗi khôi lỗi đều tự hội tụ thiên địa linh lực khủng bố.
Tranh!
Tiếng dây cung như sấm sét!
Từng mũi tên hóa thành lưu quang bắn về phía Mặc Huyền.
Mặc Huyền tùy ý vung vảy ma nhận đen nhánh trong tay thì đã thấy từng đạo lưu quang đen nhánh lấp lóe, cắt đứt tất cả những mũi tên và trường mâu do thiên địa linh lực biến thành.
Nhưng một khắc sau, gã đã nhíu mày, phát hiện xung quanh đã rơi vào trong một mảnh sương mù xám xịt.
Thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét của yêu thú và ma tộc.
"Trận pháp cấp sáu?"
Trong đôi mắt đỏ tươi của Mặc Huyền hiện lên vẻ ngưng trọng.
Ầm ầm!
Một tia chớp màu xám không biết từng đâu bay đến hóa thành lôi võng đầy trời, ầm ầm rơi xuống.
Cách đó không xa có mấy con khôi lỗi hình dạng yêu ma hiện lên, chúng mở cái miệng dữ tợn ra, có các loại quang trụ đánh tới!
Mặc Huyền nhảy khỏi ma giao hai đầu, gầm lên một tiếng, thân thể thần ma cao to như núi hiện ra.
Lôi đình cự võng kia lại bị gã dùng hai tay chụp lấy rồi xé rách!
Mà các quang trụ đánh lên ma giác tự động ngưng tụ trên người gã thì trong nháy mắt đã tiêu tán, không tạo thành chút ảnh hưởng nào!
Nhưng vào lúc này, Mặc Huyền lại phát ra tiếng gầm kinh sợ.
Bởi vì tọa kỵ của hắn đã biến mất!
"Na di hư không!"
Phương Tịch thấy ma giao hai đầu xuất hiện trong một vùng không gian khác thì không khỏi khen.
"Đạo trận pháp, vốn là lấy yếu thắng mạnh, chia ra để trị..."
Đông Thu Tử vuốt chòm râu dài: "Mặc dù tên ma tộc Phản Hư hậu kỳ kia có ma công sắc bén nhưng lão phu có nắm chắc chặn được, trước tiên các ngươi có thể đi giết con ma giao hai đầu kia... Độn tốc của con Giao Long này rất nhanh nếu giết hoặc là khiến nó trọng thương rồi chúng ta hợp lực thôi động linh chu thì tên ma tộc Phản Hư hậu kỳ chưa chắc có thể đuổi kịp..."
Đây chính là rừng càng già càng cay.
Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm đều rất tán thành.
Dù sao bọn họ đến đây là để vơ vét linh dược chứ không phải đến để diệt ma tộc giúp nhân tộc.
Ở đây đánh sống đánh chết với một tên ma tộc Phản Hư hậu kỳ thì cũng không được chút lợi ích nào.
Chừ đừng nói chi nếu đối phương bị dồn vào tuyệt lộ, nói không chừng sẽ có tu sĩ ở đây bị kéo làm đệm lưng!
Dù sao ngoại trừ Đông Thu Tử ra thì những tu sĩ ở đây đều chỉ là Phản Hư sơ trung kỳ mà thôi...
Nói đúng ra là Phương Tịch và Quảng Thiên Kiếm có thể bị kéo làm đệm lưng, dù sao bọn họ cũng chỉ là Phản Hư sơ kỳ...
"Biến dị tăng thêm ma hóa, con ma giao này cũng khó đối phó."
Chu đại chưởng sự Phản Hư trung kỳ thì thào, mặc dù con ma giao này đứng hàng cấp sáu hạ phẩm nhưng thật sự hơi phiền phức, loại yêu thú sau khi biến dị và ma hóa như này thì cũng không biết nó sẽ thức tỉnh loại thần thông quỷ dị nào.
"Ba người chúng ta cùng xuất thủ đã đủ rồi."
Quảng Thiên Kiếm hừ lạnh rồi bay vào không gian đang vây khốn con ma giao hai đầu kia, y há mồm phun một cái.
Hưu!
Một đạo lưu quang bay ra, trong đó hình như là một thanh phi đao.
Trên sống của thanh phi đao này có hai cánh, trên thân đao có đầy các loại ấn phù và triện văn, nó vừa xuất hiện đã dẫn động thiên địa nguyên khí hóa thành một con bạch long mọc nhục dực, xông thẳng đến chỗ ma giao hai đầu.
"Thanh Ứng Long Nhận của Quảng đạo hữu có thối luyện vào một tia long khí cấp bảy nên có uy hiếp rất lớn với các loại Giao Long!"
Chu đại chưởng sự giới thiệu cho Phương Tịch.
Phương Tịch nhìn thanh Ứng Long Nhận này, vẻ mặt lại hơi kỳ lạ.
Vị Quảng Thiên Kiếm Quảng đại tu sĩ này mặc dù ngoài miệng nói muốn báo thù nhưng bên trong lại rất thật thà...
Hai cái đầu một đen, một trắng của Giao Long mở ra, một đầu phun ra vô số phong nhận, đầu còn lại phun ra lôi quang.
Phong lôi hợp nhất hóa thành kỳ quang màu xanh tím dây dưa với Ứng Long Nhận.
Bạch long gầm lên, vậy mà như nó bị kỳ quang do phong lôi kết hợp trực tiếp đánh bị thương, ăn chút thiệt thòi.
Quảng Thiên Kiếm hừ lạnh, vẻ mặt rất khó coi.
Dù sao y chỉ mới Phản Hư sơ kỳ, trước đó là kiếm tu nhưng phi kiếm đã bị gãy, xem như đã trọng thương nguyên khí.
Dù mất mấy trăm năm đã chữa khỏi, lại tế luyện một thanh Ứng Long Nhận nhưng dù sao cũng chỉ mới luyện thành gần đây, thời gian bồi dưỡng không được bao lâu nên không thể nào so sánh với phi kiếm lúc trước.
Nếu thanh kiếm mà y mang trước kia vẫn còn thì chắc chắn sẽ không rơi xuống hạ phong.
Cũng may Quảng Thiên Kiếm cũng không phải một mình.
Chu đại chưởng sự thấy vậy thì vội vỗ ót, thiên linh lóe lên quang mang, một bảo tháp màu tím hiện ra.
Bảo tháp này tỏa sáng óng ánh, tám góc xéo xuống, bề ngoài có khắc vô số mật chú Phạn văn.
Một đám hào quang vàng óng xuất hiện trên bảo tháp, những nơi nó đi qua, tất cả phong lôi đều tiêu tán.
Dù sao Chu đại chưởng sự cũng là tu sĩ Phản Hư trung kỳ, tu vi thâm hậu, vừa ra tay đã khiến con ma giao hai đầu kia cảm nhận được áp lực rất lớn.
"Đúng vậy, trước tiên giết tọa kỵ này đi, tránh chậm lại sinh biến!"
Phương Tịch thì thào rồi cũng xuất thủ.
Nhưng mà hắn vẫn nhớ thân phận của mình là Phù sư, hắn chỉ tiện tay vung ra đã ném ra ngoài mấy chục tấm phù lục cấp năm.
Mặc dù mỗi một tấm cũng chỉ tương đương với một kích của tu sĩ Hóa Thần nhưng ném một hơi ra ngoài nhiều như vậy cũng khiến con ma giao kia giật nảy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận