Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 119: Hung danh (1)

"Tốt!"

Trong khi cả sảnh đường đang kinh ngạc thì Phương Tịch dẫn đầu vỗ tay bảo hay.

"A Ngốc này, quả thật là thiên phú dị bẩm, ngay cả bí kỹ trong Hỗn Nguyên Chân Công của ta cũng luyện thành."

Trong lòng Phương Tịch mừng rỡ.

Có thể thi triển bí kỹ, đại biểu sau này A Ngốc ngưng tụ Chân kình cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Môn Hỗn Nguyên Chân Công của mình này, một lần nữa tra thiếu bổ lậu một lần, đã thành một môn võ công bất phá!

Ngược lại Triệu quán chủ ở bên cạnh không hiểu Phương Tịch vui sướng trong lòng, cái mông không tự chủ được xê dịch ra xa một chút, lão muốn giữ khoảng cách với người này.

Về phần cái gì mà cầu hôn trước đó sao? Đó là lão phát bệnh điên, hồ ngôn loạn ngữ!

Sư đồ Hữu Gian Võ Quán này đều là tên điên, vẫn nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn.

"Lớn mật, dám giết Chung nhi của ta sao? Nộp mạng đi!"

Trong căn bao sương, Tây Môn Hợp vốn dĩ đang cười tủm tỉm xem đấu lôi đài, gã nhìn thấy sau lưng nhi tử của mình nổ tung, ngụ tạng đều xuất hiện thảm thương, vẻ mặt đầu tiên là rất khó tin, sau đó chính là cuồng nộ.

Gã nổi giận gầm lên, thân hình đánh vỡ cửa sổ, từ trên trời giáng xuống, đánh ra một chưởng.

Hai tay Thanh Mộc giơ lên trời, dùng một chiêu cùng loại với chiêu thức Bá Vương Cử Đỉnh để đón đỡ.

Ầm!

Thanh Mộc lập tức lui lại bảy bước, mỗi bước chân đạp xuống lôi đài đều để lại dấu chân sâu, bất gương mặt Thanh Mộc đỏ lên, phun ra một ngụm máu: "Chân kình?"

"Dám giết con ta, để mạng lại đền, không chỉ mình ngươi mà người nhà ngươi, sư trưởng ngươi... Đều phải chết!"

Tây Môn Hợp giận như phát cuồng, cảnh giới của gã đã là Võ Sư từ lâu, nhưng một chưởng lại không bắt được Thanh Mộc, càng như đổ dầu vào lửa.

Lúc này, gã nổi giận gầm lên, song chưởng tề phát, Chân kình tuôn ra như kinh đào hải lãng.

Ba!

Sau một khắc, bóng người lóe lên.

Phương Tịch đã bước đến bên cạnh Thanh Mộc, tay phải của hắn đã bắt lấy cổ tay của Tây Môn Hợp: "Ngươi muốn giết ta sao? Câu nói này ta cũng không thể xem như không nghe thấy!"

"Hả?"

Tây Môn Hợp khó tin nhìn Phương Tịch, gã chỉ cảm thấy Chân kình mà mình khổ luyện nhiều năm như gặp phải một bức tường đồng vách sắt, vô luận như thế nào đều không thể đột phá.

"Võ Sư? Chuyện này sao có thể?"

Võ quán bình thường đều chỉ truyền thụ võ học tam lưu, Chân Lực Võ Giả đã là cực hạn.

Chỉ có Đại võ quán như Liệt Phong võ quán mới truyền thụ võ học nhị lưu, có thể làm cho Võ Giả đột phá Võ Sư, luyện thành Chân kình.

Nhưng Hữu Gian Võ Quán không phải là một võ quán phế phẩm hay sao?

Làm sao lại?

Gã còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Tịch dần dần trở nên lạnh.

Tạp sát!

Phương Tịch dùng sức bàn tay, trực tiếp bóp nát xương cổ tay của Tây Môn Hợp.

Tiếp theo, hắn bay lên đá một cước, đá thẳng vào ngực của Tây Môn Hợp.

"Phốc!"

Ngực Tây Môn Hợp bị lom vào, trong miệng gã không ngừng phun ra hỗn hợp nội tạng và máu tươi, thi thể của gã bay xuống lôi đài, ngã vào bên cạnh nhi tử của gã.

"Hợp nhi?"

Một tiếng gào thét từ trong bức tường vỡ vụn truyền ra.

Tây Môn lão thái gia nhìn nhi tử, tôn tử đã chết... Bàn tay lão trực tiếp bóp gãy tẩu thuốc, ánh mắt của lão như muốn ăn thịt người.

"Không xong!"

Lúc này, những Võ quán chủ ngồi dưới đài nhìn hai thi thể xếp hàng, trên trán của họ đều chảy ra mồi hôi lạnh.

"Này sao lại thế này? Sao lại bất chợt biến thành thế này rồi?"

Trương Minh Định hơi sững sờ.

"Trước hết là Tây Môn Chung hạ tử thủ, sau đó bị giết ngược... Tây Môn Hợp nổi giận lấy lớn hiếp nhỏ, lại bị đánh chết tươi... Thật sự là... Gặp phải cọng rơm cứng."

Mộ Thương Long chậm rãi thở ra một hơi dài: "Nhưng có đôi khi... Không, đa phần thời điểm, Liệt Phong võ quán chưa chắc phân rõ phải trái."

"Người trẻ tuổi này, vậy mà đã tu luyện đến Võ Sư, Hữu Gian Võ Quán lại có truyền thừa tuyệt học Võ Sư!?"

"Hỏng bét, năm đó Tây Môn lão thái gia là đệ nhất cao thủ của Võ Minh, một thân Chân kình đã đạt đến cấp độ cương cân thiết cốt từ lâu..."

"Ha ha, có trò hay để xem rồi."

Thần sắc của những Võ quán chủ ở dưới đài khác nhau.

"Tây Môn lão nhi, kêu la cái gì?"

Phương Tịch đối mặt với ánh mắt muốn ăn thịt người của Tây Môn lão thái gia thì hắn móc móc lỗ tai: "Lên lôi đài, ký giấy sinh tử, bị đánh chết chẳng trách người khác, con của ngươi lại lấy lớn hiếp nhỏ, phá hư quy củ trước, bị ta đánh chết là đã nhẹ, ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ mà."

"Hừ!"

Tây Môn Lão thái gia nắm chặt nắm đấm, tựa hồ chỉ sau một khắc sẽ xuất thủ.

Nhưng từ đầu đến cuối lão vẫn chưa nhảy lên lôi đài.

Quyền sợ trai trẻ!

Lão đã già, hơn nữa nhãn lực của lão cũng rất độc.

Mặt dù lão là Võ Sư ba bước cương cân thiết cốt, nhưng tên Võ Sư trẻ tuổi này có thể tùy tiện đánh chết con của lão thì ít nhất hắn cũng có cảnh giới hai bước.

Sinh tử chiến, lão cũng không có nắm chắc quá lớn.

Mặc dù Võ Sư có thể khóa lại Khí huyết, bảo trì cơ năng của thân thể, thế nhưng... Tâm của lão đã tuổi xế chiều.

Đây chính là sơ hở lớn nhất.

Huống chi trong lòng Tây Môn Lão thái gia càng có một tầng lo lắng.

Vạn nhất... Vạn nhất người lão đối đầu hôm nay là Võ Sư ba bước tuyệt đỉnh cao thủ tuyệt đỉnh cao thủ, vậy thì hôm nay tuyệt đối lão không thể động thủ.

Nếu không toàn bộ Liệt Phong võ quán đều phải bồi theo.

Cũng may lão người già thành tinh, sớm đã chuẩn bị chu đáo từ lâu.

"Mời Tiền công tử nhìn xem... Một đôi hung đồ này khi dễ lão hủ già yếu, cường hoành bá đạo như vậy, giết chết nhi tử và tôn tử của lão hủ..."

Lão đảo mắt đã gạt ra hai giọt nước mắt, khom xuống bên cạnh: "Xin thay lão hủ chủ trì công đạo."

Ở bên cạnh Tây Môn Lão thái gia chẳng biết lúc nào đã có một người trẻ tuổi mặc hoa phục.

Trên đầu của y đội ngọc quan, mặc một bộ cảm bào, bên cạnh thêu một vòng đồng tiền màu vàng kim, nụ cười ôn hòa, đôi mắt thâm thúy, mang theo một loại khí chất thế gia cao cao tại thượng.

Một vòng đồng tiền màu vàng kim kia khiến thần sắc của từng Võ quán chủ đều thay đổi: "Là Tiền gia!"

"Tiền gia là một trong tứ đại thế gia, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn nhúng tay vào giới võ quán sao?"

"Hữu Gian Võ Quán này, sắp hỏng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận