Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 665: Dòng chảy ngầm

Độn quang chợt lóe, một côn tử mặc cẩm bào đã bước vào Hắc Thủy Các.

Tướng mạo tu sĩ Nguyên Anh này rất trẻ, dáng người hơi thấp, đôi mắt loạn chuyển, khiến người ta cảm thấy trong vẻ khôn khéo mang theo sự âm lãnh.

Y đội kim quan, chẳng biết tại sao lại khiến Phương Tịch cảm thấy như vượn đội mũ người.

"Lưu đạo hữu, ta lại đến chiếu cố sinh ý của ngươi đây, Thanh Hòa Tử đạo hữu cũng ở đây sao?"

Vị tu sĩ này cười chắp tay rồi vỗ túi trữ vật, thi thể một con Đại Nghê dài mấy trượng nằm trên mặt đất.

Đầu con Đại Nghê này mọc sừng, vuốt sắc bén, tựa như một con Giao Long nhưng lại bị phong ấn trong một khối hàn băng óng ánh.

"Ồ?"

Trong mắt của Lưu quản sự lập tức đại phóng tinh quang, y cẩn thận kiểm tra: "Con long nghê này ít nhất cũng có tu vi chín trăm năm... Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ thiếu một trăm năm nữa là có thể thật sự hóa rồng rồi."

"Nếu nó thật sự hóa rồng thì ta cũng không bắt được."

Tu sĩ trẻ tuổi cười đắc ý nói.

"Vương Kiều đạo hữu khiêm tốn rồi, với thần thông Hóa Vật Quyết của ngươi, dù đại yêu hóa hình cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Lưu quản sự cười ha hả nói.

Vị Vương Kiều này đến từ một gia tộc tu tiên ở gần đây - Vương gia!

Ngàn năm trước Vương gia đã di chuyển toàn tộc đến Huyền Minh Uyên, không biết đã có bao nhiêu đệ tử táng thân trong Huyền Minh Trọng Thủy.

Liên tục nhiều đời, người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên như vậy, cuối cùng số mệnh bộc phát, lão tổ tông Vương gia đời này tấn thăng cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, dẫn dắt Vương gia trở thành thế lực số một, số hai dưới Hắc Thủy Tông ở xung quanh Huyền Minh Uyên, tu sĩ Nguyên Anh không dưới mười người.

Vương Kiều này cũng sinh ra ở Vương gia, hơn hai trăm tuổi đã ngưng kết Nguyên Anh thành công, được khen là nhân tài mới nổi có thiên phú và lực lượng ngang với lão tổ Vương gia, ở Huyền Minh Uyên cũng có chút danh tiếng.

Phương Tịch ở bên cạnh, nhìn hai tu sĩ cò kè mặc cả, cuối cùng vẻ mặt Lưu quản sự đau lòng mà thu con long nghê này vào kho.

"Chúc mừng Vương đạo hữu, đã làm xong cuộc làm ăn này, e là sẽ có thể mua thêm không ít linh vật tăng tiến tu vi, có lẽ sẽ có thể tiến cấp Nguyên Anh trung kỳ rất nhanh..."

Hắn nhìn Vương Kiều cười chắp tay.

"Đa tạ!"

Vương Kiều rời khỏi Hắc Thủy Các rồi hóa thành một đạo độn quang lam bay đi.

Phương Tịch hàn huyên với Lưu quản sự mấy câu nữa rồi cũng rời khỏi.

Một lát sau.

Trong Thiên Tiên Tửu Gia ở Phường Thị Không Tang.

Tửu gia này trả tiền công cao thuê mấy vị linh trù, họ không chỉ tạo ra mỹ vị mà hiệu quả còn có thể so với linh đan, còn không có chút đan độc nào.

Nếu không phải giá thức ăn vượt xa linh đan diệu dược, hơn nữa cũng không thể dự trữ lâu thì e là những Luyện Đan Sư ở Địa Tiên giới đều sẽ cân nhắc đổi nghề.

Phương Tịch tùy tùy tiện tiện bước vào trong, dáng vẻ như khách quen.

"Hóa ra là Thanh Hòa Tử tiền bối, phòng bao vẫn luôn giữ cho ngài đó."

Tiểu nhị nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức cười rạng rỡ.

Ở trong phường thị có rất ít tu sĩ Nguyên Anh nên Phương Tịch thật sự là khách hàng lớn của tửu lâu.

Hơn nữa vị tu sĩ Nguyên Anh này còn rất thích ăn uống, trong mắt của Thiên Tiên Tửu Lâu thì hắn là tồn tại như kim chủ vậy nên giữ cho hắn một căn phòng bao lâu dài cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Trong phòng bao.

Phương Tịch cầm đũa ngọc lên, ăn mỹ thực như gió cuốn, thỉnh thoảng còn uốn mấy ngụm linh tửu.

Cộc cộc!

Ngay khi hắn hạ đũa với từng còn tiểu long ngũ sắc đang bơi lội trong tô canh thì tiếng đập cửa chợt vang lên.

"Mời vào!"

Phương Tịch phất tay một cái, cấm chế trên cửa lập tức tiêu tán cho một người bước vào, lại chính là Vương Kiều.

"Thanh Hòa Tử đạo hữu thật sự rất có nhã hứng, hương thơm của tô Cửu Long Đoạt Châu Thang này thật sự tỏa ra mười dặm đó..."

Vương Kiều vừa ăn vừa nói.

"Vương đạo hữu..."

Phương Tịch rót cho Vương Kiều một chén rượu, cười hỏi: "Chuyện trước đó, đạo hữu đã tính sao rồi?"

"Chuyện này..."

Sắc mặt Vương Kiều hiện ra vẻ khó xử: "Huyền Thủy Minh Tâm Đan là bí truyền của gia tộc ta, đan dược này đối với đột phá bình cảnh Nguyên Anh cũng có hiệu quả, nếu phối hợp với Hóa Anh Đan, Ngưng Anh Đan thì có thể khiến dược hiệu của chúng tốt hơn một, hai thành..."

"Đạo hữu xem vật này trước rồi hãy nói."

Phương Tịch mỉm cười, hắn biết Vương Kiều đã động tâm, bây giờ chẳng qua chỉ là muốn tăng giá, lúc này hắn ném qua một cái Không Thanh Bình.

Vương Kiều mở ra xem, con mắt lập tức trợn to: "Đây hình như là... Phượng Nguyên Đan?"

Mặc dù những Phượng Nguyên Đan mà hắn trân tàng trước đó đã tiêu hao hầu như không còn nhưng Phương Tịch lấy được đan phương ở chỗ Thanh trưởng lão, lại có Tiểu Thanh tương trợ công với khoa học kỹ thuật của Cửu Châu giới, với thuật luyện đan của hắn muốn tái hiện Phượng Nguyên Đan đương nhiên không có vấn đề gì.

"Đạo hữu lại biết loại đan dược của yêu tộc này sao?"

Phương Tịch hơi giật mình.

"Trong một bản đan thư mà tại hạ từng xem có ghi chép đan này có thể phụ trợ đột phá bình cảnh trung kỳ, kèm theo hiệu quả kéo dài tuổi thọ..."

Thần sắc Vương Kiều si mê, y lấy một cái bình thuốc ra: "Tại hạ sẽ tự quyết chuyện này."

"Đa tạ."

Phương Tịch cũng nghiệm chứng Huyền Thủy Minh Tâm Đan thật giả một phen, không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng...

Đêm đến.

Tang Thanh Phong.

Một bóng người lén lén lút lút đi đến canh trận pháp rồi lấy một tấm Truyền Âm Phù ra.

Không lâu sau, trận pháp mở ra một khe hở, cho người này vào bên trong.

"Mạnh Chu Tử bái kiến tiền bối!"

Người đến rõ ràng là đại ca của năm tu sĩ kết nghĩa kim lan kia - Mạnh Chu Tử.

"Ừm... Trong phương thị gần đây có tin tức gì không?"

Năm đó Phương Tịch đã cứu bọn họ, năm người này đến động phủ cảm ơn, một đến hai đi cũng xem như có quan hệ.

Năm người này cần một tấm da hổ mà Phương Tịch cũng cần một số nhân thủ làm chân chạy và tìm hiểu tin tức, có thể nói song phương đều ăn khớp với nhau.

"Đội thuyền Bạch Hạc Môn ra biển mấy năm mà một tin tức cũng không truyền về, đã cơ bản xác nhận toàn quân bị diệt..."

"Vương gia cố ý kết thân với Linh Kiều Trần gia..."

Vẻ mặt Mạnh Chu Tử nghiêm túc, báo từng tin tức ra: "Còn có một tán tu họ Trần, tìm được một gốc Cửu Chuyển Hóa Long Thảo ở trong Huyền Minh Uyên, bây giờ người này đã mất tích..."

Cửu Chuyển Hóa Long Thảo là linh dược cao cấp rất quý hiếm nên tán tu bình thường không thể giữ được, mất tích cũng chỉ là chuyện bình thường.

Thần sắc Phương Tịch không thay đổi: "Chỉ có những chuyện này thôi sao?"

Trán của Mạnh Chu Tử lập tức đổ mồ hôi lạnh, y biết vị tiền bối này có chút bất mãn.

Y nhìn cấm chế và trận pháp nghiêm mật ở xung quanh một chút rồi cắn răng nói ra một tin tức lập lờ nước đôi: "Còn có một tin đồn... Đại trưởng lão của Hắc Thủy Tông đã không còn nhiều thọ nguyên."

Trong mắt Phương Tịch dường như có tinh mang lóe lên rồi lập tức biến mất: "Ồ? Tin tức này từ đâu truyền đến?"

Dám thăm dò thọ nguyên của lão tổ một phái, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Nói không khách khí thì dòng chảy ngầm ẩn nấp tùy thời đều có thể lật tung Phường Thị Không Tang!

"Không biết..."

Mạnh Chu Tử vội vàng lắc đầu: "Gân đây tin tức này chợt truyền ra từ các nơi, chúng ta cũng cảm thấy kỳ quái..."

"Như vậy sao..."

Phương Tịch nghĩ đến tình huống của cao tần Hắc Thủy Tông, có một số chuyện sau khi ở lâu thì cũng không phải là bí mật nữa.

Tỉ như hắn biết tổng cộng Hắc Thủy Tông có ba vị lão tổ Hóa Thần, trong đó tu vi của đại trưởng lão cao thâm nhất, khoảng Hóa Thần trung kỳ, hại người còn lại đều là Hóa Thần sơ kỳ.

Mà thọ nguyên của tu sĩ nhân tộc Hóa Thần sơ kỳ khoảng bốn ngàn tuổi, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ lại dùng linh đan kéo dài tuổi thọ hoặc nhờ một số bí thuật thì cực hạn thọ nguyên có thể đạt đến năm ngàn tuổi.

'Có thế lực lén lúc truyền bá chuyện này, chẳng lẽ là thăm dò?'.

Trong lòng Phương Tịch khẽ động, hắn nhìn Mạnh Chu Tử rồi nghiêm túc nói: "Gần đây bất cứ lúc này đại biến cũng có thể phát sinh, năm người các ngươi phải thận trọng từ lời nói đến hành vì mới tốt, đặc biệt là những thế lực hay tổ chức chợt xuất hiện, tốt nhất là không được tham dự bất kỳ thế lực hay tổ chức nào..."

"Dạ, chúng ta biết rõ lợi hại."

Mạnh Chu Tử vội vàng cam đoan, y quyết tâm sau khi trở về sẽ lập tức ước thúc các đệ, muội kết nghĩa của mình.

Vốn dĩ y đã cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, không ngờ vị tu sĩ cấp cao như Thanh Hòa Tử cũng xem trọng như vậy, rõ ràng sóng gió sau đó rất lớn, không cẩn thận sẽ bao phủ cả bọn họ.

"Ừm..."

Phương Tịch lấy một cái bình ngọc ra, tiện tay ném cho y: "Ngươi đêm tối đến truyền lại tin tức cũng vất vả, bình đan dược này tạm thời xem như là thù lao của ngươi đi."

Mạnh Chu Tử mở nắp bình ra, thần sắc của y chợt trở nên kích động: "Đây là... Tịnh Thủy Đan?"

"Không sai, chính là Tịnh Thủy Đan."

Phương Tịch mỉm cười.

Tịnh Thủy Đan này có thể khử độc của Huyền Minh Trọng Thủy, chính là sản phẩm mũi nhọn của Phường Thị Không Tang, sau khi hắn mua một viên về, đương nhiên hắn đã thử phân tích thành phần, đẩy ngược đan phương.

Vốn dĩ đây không phải chuyện dễ nhưng ai bảo sau lưng của hắn có một Cửu Châu giới chứ?

Sau khi phân tích hoàn toàn đan phương, Phương Tịch mới phát hiện Tịnh Thủy Đan này là món lợi kếch sù cỡ nào!

Dù sao nó cũng chỉ là đan phương cấp thấp, linh dược sử dụng đều bình thường, chỉ có mấy loại là đặc sản của Huyền Minh Uyên nhưng giá bán đủ khiến tu sĩ Kết Đan cũng phải thấy đau lòng.

'Đây chính là đồng tiền mạnh, tự luyện chế mấy bình tặng người khác thì được, một khi bán quy mô thì chính là đang đập nồi của Hắc Thủy Tông...'.

'Bây giờ là thời khắc mẫn cảm, không cần phải kích thích Hắc Thủy Tông.'.

Phương Tịch bình chân như vại suy nghĩ.

Về phần bây giờ phong vân biến hóa kỳ lạ, thật ra hắn cũng không để trong mắt.

Thời gian chính là đạo diễn vĩ đại nhất, chỉ cần tiếp tục nhìn, qua mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm... Âm mưu và hắc thủ sau màn gì đó sẽ tự nhiên nổi lên mặt nước, chỉ cần nhìn xem tương lai Hắc Thủy Tông diệt nhà nào hoặc là nhà nào diệt Hắc Thủy Tông thì sẽ hiểu rõ, dù có phần lầm lẫn nhưng chỉ cần đẩy ngược một chút, xem ai mà người hưởng lợi thứ hai, thứ ba thì sẽ chạy không thoát...

Bây giờ chuyện hắn muốn cân nhắc là vấn đề của mình.

'Thật ra Phường Thị Không Tang vẫn do Hắc Thủy Tông ở sau màn khống chế, lần này Hắc Thủy Tông bấp bênh, có nên ra ngoài tránh một chút hay không?'.

'Chỉ cần chạy vào trong Huyền Minh Uyên thì sẽ không còn ai nhớ đến ta...'.

'Nhưng mà cơ hội này hiếm có, có nên mưu đồ linh mạch cấp năm một phen không?'.

Phương Tịch đã muốn trồng cây ở Địa Tiên giới rất lâu rồi chỉ là hắn luôn không có cơ hội thích hợp.

Lần này bất kể ai dấy sóng gió lên thì cũng là một bậc thang không tệ.

Vừa nghĩ đến đây, lệnh bài lập tức xuất hiện trong tay hắn, sau khi xem xét cấm chế, trận pháp khắp nơi, xác nhận hoàn chỉnh.

Lúc này ngân quang chợt lóe lên hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhân Gian giới.

Ma Thụ Lĩnh.

Một đạo độn quang màu đỏ bay vào phạm vi bao phủ của Yêu Ma Thụ, Chung Hồng Ngọc nhìn đại thu to lớn hơn, như che phủ bầu trời có chút xuất thần.

"Hồng Ngọc, ngươi đến rồi sao?"

Trên bụi cỏ dưới đại thụ, có bày một cái bàn đơn giản, Phương Tịch cầm một cây phù bút, đang múa bút thành văn.

Hắn thấy Chung Hồng Ngọc đến cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận