Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 319 Thiên Thi Châu

Sưu! Sưu!

Từng đạo độn quan truy đuổi trên Long Ngư Đảo, cuối cùng đi đến một nơi vắng vẻ.

"Đây là..."

Chung Hồng Ngọc cũng khống chế Hồng Lăng, quay quanh người bay lên giữa không trung, nhìn Phương Tịch đang giằng co với Huống Thiên Hình, mặt không khỏi đầy kinh ngạc.

Mấy Trúc Cơ Ngôn Trường Không lại mơ hồ nhìn nàng như kẻ thù, chỉ chờ Chấp pháp trưởng lão ra lệnh một tiếng, nói không chừng sẽ tàn sát toàn bộ tu sĩ trên đảo.

"Long Ngư đảo chủ... Bản trưởng lão cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi muốn chống lại lệnh của thượng tông phải không?"

Linh quang quanh thân Huống Thiên Hình cuồng thiểm, gương mặt lão mơ hồ, trong nháy mắt đã biến thành mặt xanh nanh vàng, dọa người phải nhảy dựng.

"Tu sĩ Luyện Thể? !"

Phương Tịch thầm cảm khái: "Thật sự là tài liệu thượng hạng để tế luyện mộc khôi lỗi... Đáng tiếc..."

Hắn cười nhạo trả lời: "Không sai, ngươi có thể làm gì ta?"

Lời vừa nói ra, dù Ngôn Trường Không đều chảy mồ hôi lạnh thay Phương Tịch.

Tu sĩ lần trước dám khiêu khích Chấp pháp trưởng lão như vậy dường như đã bị đưa đến dược điền của tông môn là dược nhân?

Làm Chấp pháp trưởng lão, Huống Thiên Hình đương nhiên rất hiểu rõ các loại hình phạt.

Trong đó có mấy loại rất tàn nhẫn, ngay cả ma tu nghe thấy cũng phải sợ mất mật.

"Tốt, rất tốt... Lão phu cũng phải lĩnh giáo một phen, xem thử pháp thuật của ngươi có cứng như miệng hay không?"

Hai tay Huống Thiên Hình kháp quyết, trong hai mắt bắn ra hai đạo tà quang đen như mực.

Ở trong nháy mắt này, Phương Tịch đối mặt với đối phượng lại cảm thấy tâm thần ngơ ngẩn, vậy mà lại là loại bí thuật công kích thần thức hiếm thấy nào đó.

Cũng may thông qua không ngừng câu thông Thế Giới Mảnh Vỡ rèn luyện mà thần thức của Phương Tịch bây giờ còn muốn vượt qua Trúc Cơ viên mãn bình thường.

Tâm thần hắn chỉ hơi ngơ ngẩn, trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, thân hình thoắt một cái.

Phốc!

Một cái lợi trảo có vảy đen nhánh chợt xuyên qua ngực của Phương Tịch.

Phương Tịch cúi đầu, mặt hiện ra thần sắc khó tin.

Một khắc sau, toàn thân hắn chuyển thành xanh biếc như người giả dùng dây leo bện thành.

Những dây leo này quấn quanh cánh tay có vảy đen nhánh, không ngừng quấn về phía sau...

Đây cũng là một trong những bí thuật bổ sung của Khô Vinh Quyết, được Phương Tịch gọi là Mộc Khôi Lỗi Thế Thân Thuật!

"Hả? Người giả?"

Huống Thiên Hình động thủ đánh lén thấy dây leo quấn đến, hai tay dùng sức lại không thể nào thoát khỏi, thần sắc hơi biến.

lão mặt xanh nanh vàng mở rộng miệng phun ra một ngọn lửa màu trắng xám chính là bản mạng thi hỏa của lão.

Đây là linh diễm khi tu luyện Hóa Cương Quyết có được, khác rất xa Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ bình thường, uy lực của nó còn rất đáng sợ.

Xoẹt xẹt!

Ngọn lửa màu xám trắng rơi lên dây leo như liệt hỏa gặp phải dầu, lập tức cháy hừng hực.

Bản mạng thi hỏa của người này không những uy lực ở trên Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ mà còn rất ác độc, dù tu sĩ Trúc Cơ viên mãn cũng không muốn dính đến nó chút nào.

Chờ sau khi đốt cháy dây leo hầu như không còn, Huống Thiên Hình mới nhìn thấy Phương Tịch ở cách đó không xa.

Đối phương dù bận vẫn ung dung chắp tay sau lưng, quanh thân có một lục sắc quang tráo, dường như đang khí định thần nhàn xem lão biểu diễn.

"Hừ!"

Huống Thiên Hình hừ lạnh, vỗ túi trữ vật, từ trong đó bay ra một hạt châu màu xám trắng.

Châu này vừa xuất đã xoay tròn không ngừng phóng ra từng đạo hào quang trắng, trong đó có rất nhiều phù văn lấp lóe tản ra ba động pháp lực mạnh mẽ.

"Linh khí cực phẩm - Thiên Thi Châu!"

Ánh mắt Ngôn Trường Không sáng lên, hô ra tên bảo vật thành danh của Huống Thiên Hình.

Đối mặt tình thế nguy hiểm hào quang màu trắng mãnh liệt đánh đến thì Phương Tịch lại khẽ cười, khí tức pháp lực mạnh mẽ ba động nhộn nhạo lên, bất ngờ đã đến đẳng cấp Trúc Cơ hậu kỳ.

Xuy xuy!

Hắn phất ống tay áo, mười hai đạo lưu quang màu xanh bay ra hóa thành từng thanh Ất Mộc Thần Kiếm thanh sắc vô cùng, từ trên thân kiếm Ất Mộc Thần Lôi không ngừng nhộn nhạo đánh lên hào quang màu trắng do Thiên Thi Châu bộc phát.

Xoẹt xẹt!

Thần lôi này và hào quang sương mù màu trắng thật sự như tương sinh tương khắc, đụng vào nhau tựa như Thiên Lôi dẫn ra Địa hỏa, nhanh chóng nổ tung tiêu hao...

Nghiêm khắc mà nói, Ất Mộc Thần Lôi tràn ngập sinh cơ và thần thông thi khí của Huống Thiên Hình đúng là thật sự khắc chế lẫn nhau.

"Quả nhiên... Ngươi đã tiến cấp đến Trúc Cơ hậu kỳ!"

Huống Thiên Hình thấy vậy thì thần sắc khẽ biến, tiếp theo lại chuyển thành cười lạnh: "Nếu chỉ như vậy đã cho ra có thể nghịch lại thượng tông thì ngươi rất sai rồi!"

Hai tay của lão kháp quyết, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ thê lương.

Trong tiếng chú ngữ chói tai, Thiên Thi Châu màu trắng đại phóng quang hoa, hung hăng đánh qua những thanh Ất Mộc Thần Kiếm kia.

"Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận, lên!"

Hai tay Phương Tịch như gảy dây đàn, dưới thần thức khống chế, từng thanh Ất Mộc Thần Kiếm hóa thành từng cột sáng phóng lên trời, mơ hồ tạo thành một trận pháp, vây Thiên Thi Châu vào bên trong.

Xoẹt xẹt!

Một đạo thanh sắc lôi đình to hơn trước đó mười lần chợt hung hăng đánh lên Thiên Thi Châu, vậy mà nó có thể đánh tán đi hơn phân nửa hào quang màu trắng do viên châu này phát ra, dáng vẻ của viên châu như lung lay sắp đổ.

Thấy vậy Ngôn Trường Không và đám tu sĩ Trúc Cơ đều khiếp sợ không gì sánh nổi.

Nếu người trở mặt với Phương Tịch là y thì nhất định y sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.

So vánh với Ngôn Trường Không thì Chung Hồng Ngọc vốn xiết chặt nắm đấm lại thả lỏng một chút.

Thấy linh khí cực phẩm của bản thân cũng bị áp chế, thần sắc của Huống Thiên Hình cũng khẽ biến.

tiếng chú ngữ của lão càng thê lương hơn, bất chợt sau lưng lão có gì đó nhô lên, xé rách áo, hiện ra một đôi cánh thịt màu tím đỏ...

Soạt!

Hai cánh khẽ vỗ, tốc độ bay của lão nhanh hơn trước khoảng ba thành, hóa thành một đạo lưu quang, dường như lão muốn vọt đến trước mặt Phương Tịch, dùng thủ đoạn cận chiến để quyết thắng bại!

Lão rất tự tin với Hóa Cương Chi Thể của mình.

Hóa Cương Chi Thể này thật sự hơn xa luyện thi bình thường, dù linh khí của tu sĩ Trúc Cơ cũng rất khó tổn thương được.

Hơn nữa còn được bổ sung bản mạng thi hỏa, thi độc các loại thần thông âm độc!

Trong nháy mắt, Huống Thiên Hình đã bay đến trước mặt Phương Tịch, móng vuốt đen nhánh hung hăng rơi xuống.

Tạp sát!

Ất Mộc Thần Quang Tráo phát ra âm thanh rên rỉ không chịu nổi, bị một trảo cào ra từng vết rách.

Ngay lúc Huống Thiên Hình đại hỉ muốn tiếp tục thì Phương Tịch lại liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Ất Mộc Thần Quang rơi vào hộ tráo.

Ất Mộc Thần Quang Tráo lập tức lưu chuyển không ngừng, mặt ngoài hiện ra từng dây leo và hoa văn đồ án, mang theo hoa văn của gỗ lại có thể ngăn trở các loại thần thông ở Huống Thiên Hình ở bên ngoài.

"Sao có thể?"

Huống Thiên Hình trừng mắt, khó tin nhìn Ất Mộc Thần Quang Tráo trước mặt không ngừng khôi phục, lần đầu tiên lão cảm thấy địch nhân này khó giải quyết.

"Xem thanh thần thủ của ta!"

Phương Tịch lười nói nhảm với người này, làm bộ hô to một tiếng, một đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành một bàn tay to lớn, hung hắng tóm lấy Huống Thiên Hình, đánh thẳng xuống mặt đất.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động, chợt hiện ra một hố to, vô số bụi đất tung bay.

Huống Thiên Hình thì nằm dưới đáy hố to, thân thể cương thi của người này đúng là rất cứng rắn, đổi lại một tu sĩ Trúc Cơ nhục thân bình thường thì e là lần này đã phải đứt gân gãy xương mà chết.

Xoẹt xẹt!

Mà vào lúc này, ở trong Ất Mộc Thần Lôi Kiếm Trận bên kia, Ất Mộc Thần Lôi liên tục đánh xuống, mạnh mẽ bổ tan một tia hào quang hộ thể cuối cùng của Thiên Thi Châu, trực tiếp đánh lên bản thể viên châu này.

Thiên Thi Châu này lập tức rên rỉ, bên ngoài xuất hiện vết nứt.

"A..."

Ngay trong chớp mắt Thiên Thi Châu bị tổn thương, Huống Thiên Hình vốn không có gì đáng ngại mà sắc mặt lại trắng bệch, phun mạnh ra một ngụm tinh huyết, từ cương thi mặt xanh nanh vàng biến trở về hình tượng lão giả: "Dừng tay... Lão phu... Nhận thua..."

Phương Tịch vung tay lên thu mười hai thanh Ất Mộc Thần Kiếm lại rồi tò mò nhìn qua Thiên Thi Châu đang run run rẩy rẩy.

Xem ra viên châu này lại tâm thần tương liên, tính mạng giao tu với Huống Thiên Hình nếu không thì cũng không đến nổi nó vừa bị tổn hại đã khiến Huống Thiên Hình cũng thổ huyết.

Nhưng nếu nó là bản mạng linh khí của lão thì sao lại bỏ trong túi trữ vật mà không thu vào trong đan điền?

Phương Tịch cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao kỳ công tuyệt nghệ ở tu tiên giới rất nhiều.

Hắn cũng không biết được Thiên Thi Châu này Huống Thiên Hình đã phải đau khổ tìm kiếm mấy chục năm, cuối cùng mới trong trận chiến tiêu diệt Tư Đồ gia mà tìm ra từ trọng bụng của con phi cương mạnh nhất kia, lại thêm vào rất nhiều tài liệu quý giá chế tạo thành linh khí cực phẩm.

Nhưng bởi vì thi khí của viên châu này quá mạnh nên lão mới không dám nuốt nó vào trong bụng để ngày đêm bồi dưỡng.

Ngoại trừ lúc thân hóa cương thi ra thì nếu lão mạo muội nuốt viên châu này vào trong bụng thì e là cũng tương tự như muốn ruột xuyên bụng nát mà chết.

Nhưng mà đến lúc đó, lão thăng cấp cũng không phải là Kim Đan Chân Nhân mà là hoàn toàn biến thành cương thi, hóa thành một Thi Vương cấp ba.

Bởi vì vẫn luôn thử tế luyện Thiên Thi Châu này thành bản mạng linh khí nên tâm thần của người này đã có một phần tương liên với Thiên Thi Châu, một khi viên châu này bị tổn hại sẽ lập tức tác động đến bản thân lão.

"Lăn!"

Phương Tịch nhìn qua Huống Thiên Hình lạnh lùng hừ một tiếng.

"Chúng ta đi..."

"Đảo chủ đại nhân... Lần này xem như chúng ta đã hung hăng đắc tội Huyền Thiên Tông."

Chung Hồng Ngọc bay đến gần hắn, trên mặt mang theo mấy phần ưu sầu: "Tiếp theo phải làm sao mới tốt?"

"không cần lo, ta đã thắng người này, vậy kế tiếp trừ phì là Trương lão tổ đích thân xuất thủ, không thì ở Huyền Thiên Tông ai có thể làm gì được ta?"

Phương Tịch cười ha ha: "Mà Long Ngư Đảo ta cũng không phải là Tống gia, không có giả tâm gì, cũng không có lợi ích gì. Trương lão tổ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay với chúng ta!"

Thật ra dù Trương Trúc Thịnh kia đến đây, cũng chỉ rơi vào trong cạm bẫy, nói không chừng sẽ phải thân tử đạo tiêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận