Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 801: Bái phỏng

Thi thể ba con Tam Giác Nguyên Tê được đặt song song nhau, bị rất nhiều khôi lỗi lột da róc xương.
Tiểu Thanh ở bên cạnh chỉ huy, nó hưng phấn đến mức gương mặt đỏ bừng.
Miệng còn đang lẩm bẩm 'Dám truy sát tiểu nương', 'Các ngươi sẽ đẹp mắt' gì đó...
Hai con Nguyên Cổ Hoang Thú này tương đương với yêu tu có tu vi Phản Hư, rất nhiều tài liệu trên thân chú có tác dụng với Tiểu Thanh.
Không nói những cái khác, chỉ với thịt nhiều như vậy đã đủ cho Tiểu Thanh ăn rất lâu.
Đồng thời thường xuyên ăn thịt Nguyên Cổ Hoang Thú thì cũng có lợi cho Tiểu Thanh phát triển.
"Được rồi, cả nhà nó chỉ dọa ngươi giật mình thôi, không cần như vậy..."
Ngoại Đạo Hóa Thân cười trấn an.
Bản tôn đã mang theo những tài liệu quý trên thân cả nhà này quay lại Nhân Gian giới từ lâu.
Tam Giác Nguyên Tê ngoại trừ nội đan và tinh hồn ra thì thứ quan trọng nhất chính là ba cái sừng trên đầu.
Chỉ cần luyện chế một chút thì chúng chính là bảo vật phá trận thượng hạng!
"Dựa theo kỹ thuật của Cửu Châu giới thì chắc sẽ tế luyện thành Phá Trận Trùy... Với cấp bậc Nguyên Cổ Hoang Thú thỉ đối đầu với đại trận cấp sáu thật sự thế như chẻ tre. dù trận pháp cấp bảy, nếu tìm được tiết điểm vận chuyển thì cũng có thể tạo thành tổn thương nhất định... Tỉ như tạm thời mở thông đạo của trận pháp ra, để chạy trốn..."
"Sáu cây Phá Trận Trùy này, ít nhất cũng phải để cho ta mấy cây... Bây giờ bản tôn hưởng phúc ở tại Nhân Gian giới nên ta vẫn dễ gặp nguy hiểm hơn."
Ngoại Đạo Hóa Thân suy nghĩ, sau khi quét dọn chiến trường xong thì hắn lập tức cưỡi Tiểu Thanh, chuẩn bị đi bái phỏng Vân Hi và Liễu Nhứ.
Mấy chục năm nay, nhờ có đối phương gửi tin tức nên mới giúp hắn không đến mức hoàn toàn không biết gì về chuyện ở thành Thiên Phạm.
Về tình về lý thì hắn đều phải đi cảm tạ một phen.
Về phần lễ tạ?
Không phải vừa đúng lúc có nhiều thịt hoang thú như vậy sao?
Đối với tu sĩ Hóa Thần thì thường xuyên ăn thịt Nguyên Cổ Hoang Thú cũng rất có lợi.
Trên một linh mạch cấp năm.
Trong khe núi có một đóa hoa kỳ lạ không biết tên nở ra.
Đóa hoa này to cỡ cái chén lớn, trên mỗi cánh hao đều có thêu từng cung điện tạo hình độc đáo.
Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, cầu nhỏ nước chảy, thác nước giả sơn... Cái gì cũng có.
Mấy chỗ trong đó hình như còn cảnh linh dược dày đặc, tiên hạc vỗ cánh.
Trên một cánh hoa chợt có quang mang lóe lên, từ trong cụng điên có một nữ tử đẹp như tiên nữ bay ra.
Cả người mặc váy áo màu hồng phấn, khí chất dịu dàng, trong nhất cử nhất động dường như đều mà theo mị lực khó tả.
Meo!
Theo nữ tử xuất hiện có một tiếng thú gào to lớn truyền đến.
Một thân ảnh linh động nhanh nhẹn, hình thể lại to như ngọn núi, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt nữ tu.
Nó thi triển thần thông lớn nhỏ như ý, lập tức hóa thành một con yêu thú linh miêu cấp năm toàn thân có vằn như hổ, đuôi chia làm hai rồi nhảy vào trong ngực của nữ tu, đầu của nó còn không ngừng cọ qua cọ lại chỗ nở nang, có vẻ rất thân mật...
"Vất vả cho ngươi rồi..."
Nữ tu cười yêu kiều, vuốt ve đầu của linh miêu.
Linh mạch cấp năm này là do chúng nữ Thiên Mị Tông chiếm lấy, ở trong man hoang cũng hơi nổi bật.
Con linh miêu cấp năm này chính là linh sủng của nữ tu Hóa Thần này, bây giờ nó được để ở bên ngoài để chăm sóc bảo vật động thiên, tiện thể chiếm linh mạch.
Lúc nữ tu đang lấy ra một viên linh đan chuẩn bị cho linh thú ăn thì chợt nhìn lên trời.
Chỉ thấy có hai đạo độn quang cùng nhau bay đến rồi đáp xuống đất, hiện ra thân ảnh của Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ.
"Lạc sư tỷ!"
Vân Hi và Liễu Nhứ thấy nữ tu này thì vội thi lễ.
"Thì ra là hai vị sư muội..."
Lạc sư tỷ ôm linh miêu hai đuôi, thần sắc trở nên hơi lạnh lùng: "Những vật tư mà sư thúc phân phó trước đó đã mua đủ chưa?"
"Phần lớn đã đủ chỉ có Kim Lưu Căn vẫn chưa có tin tức. .. " Trên mặt Liễu Nhứ tiên tử hiện ra vẻ khó khăn.
"Chút ta đã chạy một vòng quanh các điểm tụ cư... Bây giờ đã bị cắt đứt liên lạc với cương vực nhân tộc, vật tư thiếu thốn nên cũng không còn cách nào."
Vân Hi Tiên Tử nhịn không được nói.
"Hai vị sư muội không cần giải thích với ta, chỉ cần nghĩ xem phải nói với Thiên Hoa sư thúc thế nào là được..."
Nữ tu mặc váy áo màu hồng phấn trêu đùa tiểu miêu, dáng vẻ như không để ý tới.
Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ nhìn nhau, không khỏi cười khổ.
Trước đó Đinh sư tỷ kia thương nghị mượn linh thạch thì sau khi các nàng cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn cho mượn.
Dù sao đều là sư tỷ muội đồng môn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.
Chỉ là làm tu sĩ nên các nàng tu luyện hằng ngày cũng cần các loại vật tư, cũng cân nhắc để sau này tấn thăng nên chỉ cho đối phương mượn bốn, năm phần theo đề nghị.
Vốn cho là đã đủ nhưng không ngờ họ vẫn đắc tội Đinh sư tỷ.
Đinh sư tỷ kia ngoài mặt không nói gì nhưng lại lén lút truyền tin đồn ra.
Đại khí là đa phần tu sĩ phi thăng đều rất giàu nhưng đối xử với tỷ muội lại keo kiệt như vậy...
Vân Hi và Liễu Nhứ lập tức cảm thấy bị bài xích, dần dần một số công việc bẩn thỉu mệt nhọc đều đến tay của các nàng.
Tỉ như lần mua vật tư này, hoàn toàn chỉ là chuyện tốn công mà không có kết quả.
Thái độ của Lạc sư tỷ này đã không tệ, ít nhất là chỉ không đếm xỉa đến mà không bỏ đá xuống giếng.
Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ nhìn nhau đều hơi hối hận.
Thế nhưng bây giờ các nàng vẫn còn cần tu sĩ Phản Hư che chở mà hai người cũng không muốn đến thành Thiên Phạm đẻ bị bắt tráng dinh nên chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.
Lúc hai người đang định vào trong bảo vật động thiên có hình dáng như đóa kỳ hoa kia.
Bỗng nhiên!
Từng tiếng phượng minh véo von vang lên.
"Tiếng này... Hình như là... Tiểu Thanh?"
Trên mặt Vân Hi Tiên Tử hiện lên vẻ vui mừng.
"A? Hảo hữu của hai sư muội lại gửi thư đến sao? Thanh Điểu thường xuyên ghé thăm... Cũng là cách trò chuyện tốt đó nha."
Lạc sư tỷ sáng mắt lên: "Hai vị sư muội nhớ nói với vị đạo hữu kia một tiếng, sau này nếu Thanh Hỏa Loan đẻ trứng nhở để lại cho sư tỷ một quả..."
Đúng lúc này, chân trời chợt xuất hiện một ngọn lửa xanh.
Nó gom lại thành một đoàn như một đạo lưu tinh xanh rồi chợt dừng trên không của khe núi, một con Thanh Hỏa Loan thần tuấn hiện ra.
Trên lưng của nó còn có một tu sĩ mặc hắc bào đứng đó.
"Phương đạo hữu..."
Liễu Nhứ và Vân Hi Tiên Tử thấy vậy thì lập tức mừng rỡ la lên.
"Đã lâu không gặp, hai vị đạo hữu dạo này có khỏe không?"
Phương Tịch thu liễm khí tức, bây giờ chỉ ở Hóa Thần viên mãn, nhìn thấy Vân Hi và Liễu Nhứ đều ở đây thì mỉm cười nói.
"Mời đạo hữu dời bước vào trong rồi nói chuyện..."
Vân Hi và Liễu Nhứ nhìn nhau rồi trả lời.
Câu này lập tức khiến Phương Tịch nhíu mày, xem ra cuộc sống của hai nàng ở trong cứ điểm tạm thời của Thiên Mị Tông cũng không tốt bao nhiêu.
Lúc này.
Trong bảo vật động thiên có hình dạng kỳ hoa.
Trong một lầu các tinh xảo có bách hoa vây quanh.
Một nữ tứ tướng mạo rất đẹp, dáng người cao gầy đang ngồi xếp bằng.
Gương mặt của nữ tử này đẹp như thiên tiên, lại có một đôi mày xếch nhìn có mấy phần khắc nghiệt và chanh chua.
"Đinh sư tỷ..."
Lúc này có mấy vị oanh oanh yến yến tiến đến, thi lễ trước.
Tu vi của Đinh sư tỷ này thâm hậu nhất trong đám đệ tử Hóa Thần ở Phạm Thiên Vực, lại đã hoàn thành tu luyện công pháp ngũ hành, bất cứ lúc này cũng có thể trùng kích đại bình cảnh Phản Hư, bởi vậy mơ hồ có danh xưng Đại sư tỷ.
Đứng đầu một đám đệ tử Hóa Thần.
"Có chuyện gì?"
Đinh sư tỷ mở mắt ra, đôi mày xếch càng lạnh lùng hơn.
"Vân Hi và Liễu Nhứ kia đã trở về, bây giờ đang ở ngoài động phủ nói chuyện với một nam nhân..."
Một nữ tu mặt tròn cười tủm tỉm nói.
Chiếc gương trong tay của cô ta đang chính chuyện ở bên ngoài.
"Hừ, lại là tu sĩ phi thăng!"
Đinh sư tỷ khinh thường: "Ta vốn đã bất mãn khi trong tông nhận tu sĩ phi thăng, loại người phi thăng như vậy, một thân ngạo khí, không thể không rèn luyện một phen mới sử dụng được."
"Đúng vậy, trước đó sư tỷ mượn linh thạch của hai ả mà hai ả còn nhăn nhăn nhó nhó, chuyện nhỏ đã như vậy thì khi gặp chuyện lớn sẽ thế nào?"
Quần thư hèn nhát, xém chút đã xem Vân Hi và Liễu Nhứ là phản đồ của tông môn.
Đương nhiên những nữ tu này biết, Đinh sư tỷ 'mượn linh thạch mua linh vật Phản Hư' chỉ là mượn danh, chuyển khảo thí độ phục tùng của những sư muội các nàng.
Sau khi có kết quả, hai người có biểu hiện kém nhất đương nhiên phải hung hăng xử lý.
Về phần trùng kích bình cảnh Phản Hư?
Đại sự như vậy, Đinh sư tỷ vẫn chưa năm chắc bao nhiều, ít nhất cũng phải chờ khi trở về cương vực nhân tộc, lại tiềm tu mấy trăm năm mới có long tin trùng kích một lần...
"Vân Hi và Liễu Nhứ tự ý gặp gỡ nam nhân bên ngoài, có tình nghi tiết lộ bí mật của tông môn."
Đinh sư tỷ đứng dậy: "Các người cùng đi theo ta, thẩm vấn kỹ một phen."
"Dạ!"
Lạc sư tỷ đang trêu đùa linh miêu hai đuôi thì thấy món bảo vật động thiên tỏa sáng hào quang.
Từng đạo lưu quang bay ra hóa thành từ nữ tu Hóa Thần.
"Lạc sư muội, Vân Hi, Liễu Nhứ... Còn người kia nữa, đâu rồi?"
Quanh thân Đinh sư tỷ có hoa đào bay lượn rất đẹp mắt, nhưng sắc mặt của cô ta lúc này lại lạnh như hàn băng.
'Hỏng rồi, Đinh sư tỷ đây là muốn công báo tư thù sao?'.
Lạc sư muội trong lòng hơi động, lại uyển chuyển cười một tiếng: "Tiểu muội cũng không gặp, có lẽ là đã cùng với vị hảo hữu kia đi đâu đó..."
"Hừ, đệ tử bản môn phải thủ trọng giới luật, không được qua lại thân mật với nam nhân bên ngoài... Huống chi, không biết thân gia của người kia có trong sạch hay không, chớ nên uổng công tiết lộ bí mật của bản môn."
Đinh sư tỷ hừ lạnh nói.
'Hiệu úy Thiên Phạm Quân, còn là tu sĩ phi thăng, thân gia đương nhiên trong sạch...'.
Trong đầu của Lạc sư muội hiện ra câu này nhưng vẫn nhịn lại.
Chỉ thấy một nữ tu mặt tròn ở bên cạnh Đinh sư tỷ ôm một bảo kính, trên mặt chợt vui mừng: "Tìm được rồi..."
Một đám nữ tu lập tức hóa thành các loại lưu quang sắc thái lộng lẫy bây về hướng nào đó.
Lạc sư muội chợt thở dài bỏ linh sủng xuống rồi hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong kỳ hoa...
"Thì ra là vậy, xem ra hi người các ngươi đã bị nhắm vào rồi..."
Phương Tịch nghe Vân Hi và Liễu Nhứ nói không khỏi không biết nên khóc hay cười: "Thăng gạo ân, đấu gạo thù, chẳng phải vậy sao?"
Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ cũng không trả là mà chỉ có thần sắc tức giận.
Hiển nhiên họ cũng không ngờ tình hình lại chuyển biến nhanh như vậy.
Đúng lúc này, Phương Tịch đảo thần thức qua thì đã nhìn thấy rất nhiều lưu quang bay đến, không khỏi cười một tiếng: "Sư tỷ muội của các ngươi cũng đến nghênh đón ta, đúng là quá nhiệt tình."
Lời này vừa ra thì Vân Hi và Liễu Nhứ biến sắc: "Đạo hữu đi nhanh đi, Đinh sư tỷ đến tìm chúng ta gây phiền phức, không thể để đạo hữu liên lụy được..."
"Không cần!"
Phương Tịch đứng chắp tay, nhìn những độn quang và nữ tu trong đó đang bay đến, lộ ra vẻ trêu tức, hắn chợt thả sự che giấu của Quy Tức Thuật ra.
Ầm ầm!
Thiên địa nguyên khí chấn động, khiến những độn quang đang bay đến đây liểng xiểng...
Hoa đào đầy trời rơi xuống, Đinh sư tỷ cầm đầu càng chật vật hơn, cái miệng anh đào nhỏ nhắc còn truyền ra tiếng kinh hô: "Đại năng Phản Hư? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận