Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 396: Huyền Băng

Tu tiên giới Nam Hoang.

Một đạo quang hoa xanh biếc hóa thành trường hồng phi độn, trong độn quang, rõ ràn là một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mặc bạch y, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm.

"Không tệ không tệ... Thẩm mỹ của thân ngoại hóa thân vẫn rất tốt!"

Trong độn quang, Phương Tịch sờ gò má, tự lẩm bẩm.

Từ sau khi vạch kế hoạch xong, đương nhiên hắn vừa triệu hóa thân ngoại hóa thân, lệnh nó luyện chế pháp khí ẩn giấu dung mạo, vừa tìm kiếm linh vật Vạn Niên Huyền Băng ở trong Nguyên Quốc.

Sau khi nghe ngóng trong phường thị một phen, đúng là hắn đã có manh mối.

Ở phía đông bắc của Nguyên Quốc có một tông môn Kết Đan, tọa lạc ở trong băng thiên tuyết địa, còn dùng công pháp hệ Băng để nổi danh, nên trong môn có cất giữ Vạn Niên Huyền Băng.

"Huyền Băng Cung..."

Phương Tịch lặng lẽ đọc tên của tông môn này.

"Tông môn này xếp hạng bét trong các tông môn Kết Đan ở Nguyên Quốc... Chỉ có một tu sĩ Giả Đan giữ thể diện... Chỉ sộ một tên Kim Kiếm Môn Lệ Hải Phong cũng có thể dễ dàng đánh bại Thái Thượng trưởng lão của nó..."

"Chờ một chút... Ta đến để giao dịch công bằng, sao lại so sánh chiến lực?"

Phương Tịch hơi cạn lời.

Sau ba ngày hắn biến thành thanh hồng, đã tiến vào một vùng băng thiên tuyết địa.

Gió bấc như đao, tuyết bay đầy trời!

Lọt vào trong tầm mắt của hắn là một vùng bị bao phủ trong làn áo bác, nhiệt độ chợt hạ thấp, ngay cả thành trì của phàm nhân cũng rất hiếm.

Nhưng mà đối với tu sĩ Kết Đan thì chút thay đổi này cũng như không có.

Phương Tịch hét dài, trong thanh quang đầy trời, vô số bông tuyết lượn vòng như bị một cỗ lực lượng đẩy ra hai bên, hiện ra một con đường.

Huyền Băng Cung.

Cung này sừng sững trên một hồ kết tinh lớn, tường cung như dùng ngọc thạch tạo thành, tản ra huyền quang ba màu.

Đa phần tu sĩ trong cung này dùng linh căn hai hệ Thủy, Băng làm chủ, đồng thời nữ đệ tử chiếm đa số.

Ngày hôm nay.

Một đám nữ đệ tử bạch y tung bay, thân hình thước tha, oanh oanh yến yến vui đùa trên mặt băng.

"Khương sư tỷ... Hàn Băng Giáp của tỷ thật lợi hại, có thể dạy sư muội một chút hay không?"

"Ta nghe nói hôm qua Trương sư muội phát hiện một cây Băng Tâm Thảo trong Hàn Băng Động, có thể luyện chế được một lò Băng Nguyên Đan, có lợi rất lớn với Luyện Khí đó..."

"Mấy ngày nay có yêu thú băng tuyết qua lại ở gần đây... Nếu mấy người chúng ta đã Trúc Cơ rồi thì có thể cầm kiếm hành hiệp, đánh giết yêu thú, bảo vệ một phương yên bình..."

Đám nữ đệ tử líu ríu, lộ ra vẻ rất hoạt bát.

Thần sắc của sư tỷ họ Khương ôn nhu, tóc dài rủ xuống hông, trong đôi mắt lại mang theo vài phần xanh thẳm của biến cả, tướng mạo cực đẹp, nghe vậy thì chỉ mỉm cười: "Pháp thuật Hàn Băng Giáp dễ học khó tinh... Lúc tu luyện thuật này, tốt nhất phải mua sẵn mấy tấm phù lục Hàn Băng Giáp, tự thi triển lên người để cảm nhận linh lực vận chuyển..."

Tu vi của nữ tu này cũng cao nhất trong đám nữ đệ tử này, mơ hồ đã đến Luyện Khí viên mãn.

Ngay lúc chúng nữ đang thảo luận thì ở chân trời chợt lóe thanh quang.

Sau đó là tiếng hét dài từ xa truyền đến, vậy mà khiến khí huyết của những tu tiên giả này đều sôi trào, có cảm giác như pháp lực tán loạn.

"Không tốt... Là Kết Đan lão tổ!"

Một đám nữ tu ngã trái ngã phải, chỉ có Khương sư tỷ vẫn có thể miễn cưỡng đứng nhưng sắc mặt của cô ta cũng trở nên rất khó coi.

Ầm ầm!

Ngoài tường của Huyền Băng Cung ở cách đó không xa liên tục lóe lên từng phù văn màu trắng chói mắt.

Vù vù!

Băng phong bắt đầu nổi lên, trong đó xem lẫn rất nhiều băng tinh và bông tuyết nhưng một cơn gió lốc, thủ hộ Huyền Băng Cung ở bên trong.

Đây là đại trận trấn phái của Huyền Băng Cung - Băng Phong Trận!

Cấp độ chính là cấp ba trung phẩm, mượn địa lợi càng mơ hồ có uy lực của trận pháp cấp ba thượng phẩm!

"Chào hỏi thôi mà... Mở trận pháp hộ, hơi quá rồi chứ?"

Phương Tịch dừng ở không trung, tử quang nhấp nháy trong mắt, chờ sau khi hắn nhìn rõ tình hình thì không khỏi cạn lời.

"Nhưng mà chỗ này cũng không tệ... Trận pháp này mượn Hàn Khí Chi Nhãn, uy lực của nó mơ hồ có tăng phúc... Hơn nữa linh mạch cũng không tệ, đến cấp ba thượng phẩm."

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì một đạo bạch quang từ trong Băng Phong Trận bắn ra, một vị nữ tu mặc cung trang trắng, thần sắc lạnh lẽo, mặt trắng bệch như không có máu hiện ra.

Nữ tu này nhìn như chỉ ha, ba mươi tuổi nhưng thân thể lại có một cỗ khí tức mục nát truyền ra, rõ ràng tuổi tác đã không còn nhỏ.

Tu vi của nữ tu này thì đã đến Giả Đan, chắc là Thái Thượng trưởng lão duy nhất của Huyền Băng Cung.

"Thiếp thân Mộc Vũ... Không biết các hạ là?"

Quanh người Mộc Vũ có một thanh phi đao lượn quanh, chính là bản mạng pháp bảo của nàng, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Phương Tịch.

Không có cách nào, dù tu vi của người đến chỉ có cảnh giới Kết Đan sơ kỳ nhưng nàng chỉ là tu sĩ Giả Đan, dù có thể có thọ nguyên dài như tu sĩ Kết Đan nhưng pháp lực của nàng lại vĩnh viễn không thể nào tiến thêm, so với tu sĩ vừa tấn thăng Kết Đan sơ kỳ còn kém hơn một bậc.

"Thì ra là Mộc đạo hữu, tại hạ Thanh Ngọc Tử, muốn làm một vụ giao dịch với đạo hữu..."

Phương Tịch dù bận vẫn ung dung trả lời.

"Thanh Ngọc Tử? Trong Nguyên Quốc hình như không có tu sĩ Kết Đan nào có tên như vậy..."

Thần sắc Mộc Vũ lạnh lẽo.

"Chuyện này là đương nhiên... Bởi vì tại hạ là tán tu ở Khương Quốc, vừa may mắn Kết Đan thành công."

Phương Tịch mỉm cười: "Bây giờ tại hạ cần một khối Vạn Niên Huyền Băng, xin Mộc đạo hữu bỏ thứ yêu thích... Về phần vật trao đổi thì dễ nói, bất kể linh thạch, đan dược hay là pháp bảo... Đều có thể thương lượng."

"Tán tu Khương Quốc?"

Mộc Vũ phóng thần thức ra, nhìn Phương Tịch không chút sơ hở nào: "Người đến là khách, mời đạo hữu theo ta hồi cung."

Nàng khống chế Băng Phách Đao, hóa thành một đạo bạch quang, rồi hạ xuống trong Băng Phong Trận.

Không lâu sau, vô số gió tuyết mở ra, tự động hình thành một thông đạo.

Phương Tịch mỉm cười, thân hóa lưu quang, thoải mái tiến vào trong trận pháp.

Trận pháp này chỉ là cấp ba, không nói hắn là Trận Pháp Sư cấp ba, chỉ cần dựa vào Hám Địa Bảo Phù thì cũng có thể hủy dễ dàng, đương nhiên không sợ.

Hắn cũng không biết, trong nháy mắt khi hắn tiến vào trận pháp, trong tay Mộc Vũ lập tức hiện ra một băng kính.

Trong kính, rõ ràng là hình tượng của Phương Tịch, chỉ là tướng mạo của hắn vẫn là Thanh Ngọc Tử.

Rất rõ ràng, thủ đoạn dò xét của Huyền Băng Cung đã bị hắn qua mặt.

Băng Phách Điện.

"Đạo hữu đường xa đến đây, xin mời thưởng thức Băng Diệp Trà này... Cây trà này chỉ có thể sinh trưởng trên Thiên Niên Hàn Băng, cũng là có phong vị khác."

Mộc Vũ ngồi trên chủ vị, nở nụ cười xinh đẹp, thái độ của nàng dường như tốt hơn trước đó rất nhiều.

"Đa tạ!"

Phương Tịch dùng linh nhãn quét qua, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới hớp nhẹ một hớp, quả nhiên hắn cảm nhận được một cỗ linh lực băng hàn theo yết hầu đi xuống, sau cực hàn lại có một dòng nước ấm dâng lên: "Phong vị này quả nhiên kỳ lạ..."

"Đạo hữu thích là được..." Dường như Mộc Vũ rất vui.

"Chỉ là không biết... Vạn Niên Huyền Băng này. . " Phương Tịch trò chuyện vài câu rồi vẫn nói đến chính sự.

"Vạn Niên Huyền Băng này liên quan trọng đại, mấy môn công pháp thần thông lợi hại của bản cung đều phải dùng vật này phụ trợ mới có thể tu luyện đại thành..." Trên mặt Mộc Vũ hiện ra vẻ khó xử.

"Xin đạo hữu bỏ thứ yêu thích, vật này với tại hạ cũng tương đối quan trọng." Phương Tịch thành khẩn nói.

"Ai... Nếu đạo hữu đã nhờ vả, vậy thì thiếp thân chỉ có thể lấy từng phân ngạch của bản thân chia cho đạo hữu một khối..."

Dường như Mộc Vũ trải qua một phen đấu tranh mới bất đắc dĩ đáp ứng.

"Đa tạ đạo hữu, không biết đạo hữu cần vật gì trao đổi? Thân gia của tại hạ cũng không ít..." Phương Tịch mỉm cười hài lòng.

"Thiếp thân cũng không cần linh thạch hay linh vật, chỉ muốn nhờ đạo hữu giúp một chuyện." Mộc Vũ chợt nghiêm mặt nói.

"Ồ? Không biết chuyện gì?" Ánh mắt Phương Tịch hơi híp lại, trở thành mặt không biểu tình.

Nếu nàng này cho rằng nắm chắc được sự uy hiếp với hắn thì cũng đừng trách hắn sẽ tìm cách khác.

"Thật không giấu gì... Trước đó bản cung đang phải đối mặt với một đại địch, bởi vậy khi thấy đạo hữu đến đây mới quá khẩn trương..." Trên mặt Mộc Vũ hiện ra sự thù hằn: "Tất cả những chuyện này phải nói từ mấy tháng trước... Phụ cận bản cung còn có một tông môn Kim Đan tên là Băng Sát Tông, Thiếu tông chủ của tông này trước đó đã cướp đi một nữ đệ tử của bản cung, muốn dùng để thải bổ, hành vi này thiếp thân luôn hận nhất, nên đã xuất thủ đánh Thiếu tông chủ kia trọng thương..."

"Huyền Băng thượng nhân tông chủ Băng Sát Tông, không từ bỏ ý đồ, đã truyền tin đến, nói muốn đến đây gặp mặt thiếp thân... Thiếp thân chỉ là Giả Đan mà người này đã tiến cấp Kết Đan sơ kỳ nhiều năm, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, đến lúc đó còn xin đạo hữu áp trận... Chỉ cần đạo hữu ra mặt, sau khi chuyện này thành công, sẽ hai tay dâng lên Vạn Niên Huyền Băng cho đạo hữu!"

Phương Tịch nghe vậy thì trầm mặc.

Đi kèm với ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn thì bầu không khí trong phòng dường như cũng trở nên nặng nề hơn.

"Mộc đạo hữu... Tại hạ đến đây chỉ muốn mua một khối Vạn Niên Huyền Băng thôi, cũng sẽ không vì vật này mà liều mạng với tồn tại cùng cấp... Huống chi, Vạn Niên Huyền Băng cũng không phải chỉ mình các ngươi có..."

Phương Tịch chân thành nói.

Mặc dù hắn không quan tâm Huyền Băng thượng nhân gì đó nhưng thiết lập nhân vật Thanh Ngọc Tử Kết Đan sơ kỳ thì vẫn phải duy trì tốt.

"Chuyện này là đương nhiên... Nhưng thiếp thân có thể cam đoan, chỉ cần đạo hữu ra mặt, cũng không cần đấu pháp..."

Mộc Vũ hơi trầm ngâm rồi chợt cười nói tiếp: "Hơn nữa... Nếu đạo hữu chịu giúp chuyện này, thiếp thân có thể làm chủ cho đạo hữu tùy ý chọng một bí pháp trong Tàng Thư các của bản cung, Huyền Băng Cung ta dùng pháp thuật hàn băng nổi danh, đạo hữu cần Vạn Niên Huyền Băng thì có lẽ cũng cần bí thuật liên quan đúng không?"

"Chuyện này... Bản nhân phải suy nghĩ thật kỹ..."

Phương Tịch đang định nói thêm gì nữa thì thần thức chợt có cảm ứng, lại thở dài: "Thôi... Đã vậy rồi thì ta sẽ đáp ứng ngươi."

"Tốt quá!"

Trên mặt Mộc Vũ vừa lộ ra vẻ vui mùng thì chợt có một tiếng nói to lớn truyền đến: "Mộc Vũ ở đâu? Cút ra đây cho bản tọa..."

Trên không Huyền Băng Cung, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một bóng người.

Người này râu bạc tóc trắng, gương mặt cổ phác vuông vắn, mặc một bộ trường bào bông tuyết, chính là Huyền Băng thượng nhân!

'Quả nhiên... Trước đó Huyền Băng Cung đã nhận lầm người..."

'Nhưng mà... Nếu không phải ta cảm ứng được người này đến thì ta cũng sẽ không lập tức đáp ứng... Dù sao cũng trốn không thoát mà.'.

Phương Tịch thầm thở dài, trên mặt lại mỉm cười: "Đã như vậy... Mộc đạo hữu không ngại cùng ta đi nghênh đón vị Huyền Băng đạo hữu này chứ..."

"Đúng là nên làm vậy."

Mặc dù Mộc Vũ cảm thấy Phương Tịch đáp ứng hơi kỳ lạ nhưng bây giờ đã không rãnh quan tâm chuyện khác, hai người hóa độn quang, vào trong đại trận bên trong băng tuyết giằng co với Huyền Băng thượng nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận