Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 208: Thủ tiêu tang vật

Thời gian thoáng cái đã qua hai tháng.

Phương Tịch cũng xem như đã an cư ở Bạch Trạch Tiên Thành, hơn nữa hắn cũng quen mặt với hàn xóm ở ngõ Yên Liễu.

Hàng xóm của hắn ngoài vợ chồng Tô Liệt ra còn có một người nữa là Đằng La tiên tử tu vi Luyện Khí tầng bảy, là một vị Phù sư cấp một thượng phẩm.

Cư ngụ ở Bạch Trạch, rất khó!

Vợ chồng Tô Liệt dựa vào Tô Liệt có tu vi cao thâm, thường xuyên vào Vạn Thú Sơn Mạch săn yêu thú.

Mà Đằng La tiên tử thì mua phù chỉ, phù mực để chế tác linh phù, vất vả kiếm tiền.

Tiền thuê nhà ở Bạch Trạch Tiên Thành rất đắt, tán tu có thể ở lâu dài đều có tay nghề nhất định.

Nếu tu tiên bách nghệ ở cấp một trung hạ phẩm mà tu vị lại chưa đến Luyện Khí hậu kỳ vậy thì muốn đi Vạn Thú Sơn Mạch liều mạng săn yêu cũng không ai nguyện ý dẫn theo.

May mà Phương Tịch không cần làm vậy.

Hắn chỉ lộ ra thuật Luyện Đan cao minh đã khiến Đằng La tiên tử và Tô Liệt tình nguyện làm bằng hữu với hắn.

Dù sao vị trí của Luyện Đan sư cũng cao hơn Phù sư nhiều.

Mà Phương Tịch lại thường xuyên mua nguyên vật liệu đan dược rồi luyện đan để bán, dùng chuyện này để chi tiêu bên ngoài.

Tiện thể còn có thể thu thập tài liệu liên quan đến Trúc Cơ Đan.

"Bạch Trạch Tiên Thành này có Kết Đan lão tổ tọa trấn, trong thành cấm đấu pháp... Lại là nơi hội tụ tài nguyên của ba nước, quả thật là một nơi tu luyện tốt..."

Trong Luyện đan thất Phương Tịch nhìn Tử Ngọc Lô trước mặt, trong mắt lóe lên tiếu ý.

Một khắc sau hắn vỗ nhẹ.

Nắp đan lô mở ra, vài viên đan hoàn bay ra rơi vào trong tay hắn.

Ba!

Một viên đan hoàn nổ tung hóa thành tro bụi.

Còn có một viên đan hoàn bên ngoài xuất hiện một đường ngấn màu tro, chính là một viên liệt đan.

"Hóa này đứng hàng cấp một thượng phẩm dùng trong đan dược cùng cấp cũng là loại rất khó luyện, đan sư bình thường, một lò có thể luyện thành hai, ba viên thành đan đã xem như có tay nghề cao."

"Mà ta ra tay, một lò bốn viên thành đan chính phẩm, chỉ kém một viên nữa thì tày nghề có thể xem là cấp một đỉnh phong, chỉ thiếu đan phương cấp hai để luyện tập..."

Phương Tịch nhìn những viên Hóa còn lại mà mỉm cười.

Đan phương Long Đan này thu được từ Long Ngư Chung gia.

Trong đó chủ tài là một gốc Hóa Long Tham năm mươi năm, đúng lúc trong dược điền cũng có, bị cướp tu nhổ tận gốc, bỏ vào trong hộp cao ngọc phong lại.

Lúc Phương Tịch thấy đầu tiên còn chửi đối phương phung phí của trời, nếu là mấy trăm năm thì phụ tài Trúc Cơ Đan của hắn đã thu được một loại.

"Chung gia này có thể nuôi ra tiểu Thanh Long, dựa vào chính là Hóa Long Đan."

Hắn cầm đan dược, bước ra hồ nước trong sân.

Soạt!

Dường như Đại Thanh Ngư ngửi được mùi gì đó, kích động nổi lên mặt nước.

"Làm cái gì cũng không được chỉ biết ăn!"

Phương Tịch trừng mắt, nhưng vẫn ném một viên Hóa Long Đan vào trong miệng của Đại Thanh Ngư: "Bản lão gia lại cho ngươi năm mươi năm nếu không thể đột phá cấp hai vậy thì sẽ chết!"

Con Đại Thanh Ngư này rất bại hoại, Phương Tịch hoài nghi có phải nó cố ý mỗi lần đều kéo đến đại nạn mới chịu đột phá hay không.

Nhưng mà không thể không nói, đây mới là đạo bảo toàn của gỗ mục vô dụng.

Nếu con cá ương này đột phá cấp hai, với thiên phú đã kích phát một tia huyết mạch Giao Long của nó, nói không chừng thật sự có khả năng dựng dục ra được một viên nội đan...

Sau đó sẽ không còn sau đó nữa...

Phương Tịch muốn luyện chế Trúc Cơ Đan, đang cần yêu đan để luyện tay mà.

Sau khi răn dạy linh sủng xong, Phương Tịch ngồi trên ụ đá ở trong đình viện, rót cho mình một ly linh trà: "Mười lăm loại phụ tài của Trúc Cơ Đan, còn lại mười ba loại nhanh chóng gom đủ, sau đó chỉ thiếu Hóa Long Tham và Bích Linh Dịch!"

Trong dược điền của Chung gia có lẽ không có Hóa Long Tham hai trăm năm trở lên, bằng không thì đã sớm mang đến Bạch Trạch Tiên Thành hợp tác với người khác để luyện Trúc Cơ Đan khiến gia tộc tái xuất một vị tu sĩ Trúc Cơ.

Phương Tịch cũng đã đến cửa hàng bốn phía, nghe ngóng ở hàng xóm nên biết được tu sĩ Luyện Khí viên mãn âm thầm gom tài liệu Trúc Cơ Đan cũng rất nhiều.

Muốn gom đủ phụ tài thì ngoại trừ chú ý đến hội đấu giá và hội trao đổi của Đại thương hành ra thì chỉ có thể đặt hy vọng và hội đấu giá lớn mười năm một lần của Bạch Trạch Tiên Thành.

Mặc dù Hóa Long Tham hai trăm năm và Bích Linh Dịch hiếm thấy nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong hội trao đổi, đấu giá của Đại thương hào.

Trong hội đấu giá lớn mười năm một lần ngay cả Trúc Cơ Đan cũng thỉnh thoảng xuất hiện, hai loại linh dược này càng chắc chắn sẽ xuất hiện.

"Hội đấu giá lớn tiếp theo là ba năm sau, lão phu cũng năm mươi sáu..."

"Thôi, chỉ ba năm thôi mà, lão phu chờ được!"

"Trong lúc này, dạo chơi những thương hội khác nhiều hơn, nói không chừng lại có thể tìm được."

Phương Tịch quyết định đích thân luyện chế Trúc Cơ Đan nên số lượng phụ tài cần cũng không giống với người khác.

Vì lý do thận trọng nên phải chuẩn bị từ mười phần trở lên.

Đương nhiên có loại phụ tài cũng không cần nguyên một phần, tỉ như Bích Linh Dịch, trong một lò chỉ cần nhỏ vào mấy giọt, dùng để hòa hợp dược tính, bởi vậy chỉ cần một bình nhỏ đã đủ dùng...

...

"Bây giờ cũng đã đến lúc rồi?"

Phương Tịch âm thầm bay khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, đến khi trở lại hắn đã biến thành một đạo nhân râu dài mặc thanh y.

"Lệ phí vào thành một khối linh thạch, xin hỏi vị đạo hữu này họ gì?"

Bởi vì Phương Tịch không đưa tín phù thuê dài hạn ra nên thủ vệ cũng làm theo thông lệ.

Thậm chí còn nhìn đạo nhân này nhiều hơn.

Dù sao Luyện Khí viên mãn ở trong Bạch Trạch Tiên Thành cũng tính là một nhân vật.

"Tại hạ... Mộc đạo nhân!"

Hai tay Phương Tịch khép lại trong tay áo, lãnh đạm báo danh tính.

Sau đó đã cầm lệnh bài thân phận thứ hai vào Bạch Trạch Tiên Thành.

Sau khi hắn dịch dung, lại thay hình đổi dạng vào thành là để tạo một thân phận khác.

Nắm trong tay thân thể Võ Thần chỉ cần không gặp phải tu sĩ Trúc Cơ thì vấn đề cũng không lớn.

Mà hắn mở bí danh Mộc đạo nhân này cũng để thu tiêu tang vật.

Thậm chí tương lai cạnh tranh trong hội đấu giá thì tốt nhất vẫn dùng bí danh.

Phương Tịch tiến vào ngoại thành, xe nhẹ đường quen, đi đến một cửa hàng pháp khí.

Hắn đã thâm dò từ lâu, sau lưng cửa hàng pháp khí này là một Trúc Cơ gia tộc của Mộc Quốc không có giao tình gì với tu sĩ Việt Quốc.

Thứ mà hắn muốn xuất ra đương nhiên đều là tang vật.

Tỉ như hơn ba mươi năm trước, trong khoảng thời gian là ngân giáp nhân giết người đoạt bảo kia, còn có lần này cướp được từ trong Chung gia ra những tài nguyên không dùng đến.

À, gần đây có tin tức liên minh Tam Thập Lục Đảo đại thắng, hủy diệt Long Ngư Chung gia truyền đến.

Viện binh của Long Ngư Chung gia nửa đường rút lui, xem như đã thừa nhận quyền thống trị của liên minh Tam Thập Lục Đảo ở Hồ Vạn Đảo.

Qua chiến dịch này, ba nhà trên cũng tổn thất nặng nề, chỉ có thể âm thầm ngủ đông, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Bởi vậy Hồ Vạn Đảo đã tiến vào thời kỳ yên bình.

Nhưng Phương Tịch rất rõ, chuyện này không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu.

Toàn bộ tài nguyên của Hồ Vạn Đảo có lẽ đều rời vào tay của ma tu, hắc thủ sau lưng chuyện này chính là Tư Đồ gia.

'Loại chuyện lén lút tố cáo này, ta cũng không có chỗ tốt gì... Lại dễ bị phát hiện...'.

'Hay là chờ sau khi Trúc Cơ xong, thủ đoạn cao minh hơn rồi lại tính...'.

Nghĩ đến đây, Phương Tịch bước vào cửa hàng, trước mặt lập tức có một lễ tân đến nghênh đón: "Vị khách nhân này, cần loại pháp khí gì?"

"Không biết quý cửa hàng có thu mua pháp khí hay không?"

Đạo nhân Phương Tịch gầy gò nở nụ cười, như cây khô gặp mùa xuân, nhìn khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Chuyện này đương nhiên là có."

Nụ cười của lễ tân không tắt.

"Số lượng của ta hơi lớn, ngươi đi gọi chưởng quỹ đi..."

Lần đầu tiên Phương Tịch chuẩn bị ra hàng đã dồn hơn ba mươi năm, hơn nữa gần đây Chung gia hủy diệt, thật sự gặp ánh sáng, tương đối an toàn.

Nhưng với ly do phải cẩn thận vẫn nên thủ tiêu tang vật cho thỏa đáng.

Hắn rất có kiên nhẫn, có thể bỏ thời gian mấy năm ra để âm thầm thủ tiêu tang vật.

Nửa canh giờ sau, chưởng quỹ của cửa hàng pháp khí cười rạng rỡ tiễn Phương Tịch rời khỏi cửa hàng.

"Phương đạo hữu về rồi!"

Phương Tịch trở lại ngõ Yên Liễu đã gặp được một mỹ nhân có khí chất nho nhã mặc nhu quần màu xanh lá.

Tướng mạo của nàng khoảng ba mươi tuổi, mặt trái xoan, có khí chất dịu dàng của đại gia khuê tú.

"Đằng La tiên tử!"

Hắn gật đầu: "Đúng vậy... Ra ngoài mua thêm mốt sô tài liệu luyện đan."

"Ai, thiếp thân thật sự hâm mộ đạo hữu, có thể luyện được Thuật Luyện Đan... Không như thiếp thân, mỗi ngày chỉ có thể vẽ phù để duy trì sinh kế... Một cây phù bút cũng dùng đến trọc lông... Lại không kiếm được mấy khối linh thạch, ngay cả tiền thuê nhà cũng sắp không trả nổi."

Đằng La tiên tử hơi ai oán nói.

"Chuyện này..."

Trong nhất thời Phương Tịch cũng không biết nói sao.

Chẳng lẽ muốn mình mua cho phù chỉ và phù bút sao? Hay là thay mặt trả tiền thuê nhà, hoặc là... Ở cùng nhau?

'Quên đi, tu tiên giả không ít kỳ công bí thuật, tuyệt đối cẩn thận không để mắc lừa. .'.

Hắn nhìn lướt qua dáng vẻ có lồi có lõm của đối phương, cười cười rồi trở lại viện tử của mình, đóng của lại.

"Phi... Lại là một tên có tặc tâm không có tặc đảm."

Đằng La tiên tử trở lại động phủ, thầm mắng.

Năm đó nàng tu luyện mị công để lập nghiệp, nam nhân này suy nghĩ gì nàng đều rõ ràng, chỉ là sau đó kết xuống cừu gia lợi hại, mới bất đắc dĩ chạy trốn tới Bạch Trạch Tiên Thành tị nạn, vẽ phù để kiếm sống, trong bóng tối cũng kiêm chức làm chút chuyện khác.

Vốn nàng nhìn Phương Tịch này tướng mạo không tệ, muốn phát triển khách hàng lại không ngờ tên này lại nhát gan như vậy.

Hôm sau.

Phương Tịch mang theo một bình đan dược tiện tay luyện được đế nhà bái phỏng vợ chồng Tô Liệt.

Sau khi trò chuyện vài câu đã bắt đầu nghe ngóng quá khứ của Đằng La tiên tử.

"Cô ta không phải nữ tu đứng đắn, đạo hữu nhất thiết phải cẩn thận, nghe nói không ít nam tu ở ngoại thành vì nàng mà ăn giấm, còn hiện ra ngoài thành đấu pháp."

Kim Linh được linh đan nên tươi cười vui vẻ nhưng nhắc đến Đằng La tiên tử thì thần sắc lại trở nên lạnh lùng.

"Thì ra là thế, ta biết rồi..."

Phương Tịch lại thầm tiếc, dường như không có nhiều vấn đề, cũng không phải hắn mua không nổi một cây phù bút...

Thủ tiêu tang vật đến bây giờ, linh thạch trong túi trữ vật của hắn đã qua con số năm ngàn, quả thật có thể thử cạnh tranh Trúc Cơ Đan.

Nhưng lúc này cũng không tiện nói tiếp, hắn đành nói chút chuyện về phong cảnh trong Vạn Thú Sơn Mạch.

"Trong Vạn Thú Sơn, kiếm ăn không dễ... Nhìn như đàn yêu thú cấp một phổ phổ thông thông nhưng phía sau có khả năng ẩn giấu đi Thú Vương cấp hai..."

Tô Liệt nói đến đây cũng vô cùng cảm khái: "Nghe nói năm ngoái có một tu sĩ Trúc Cơ, đang đuổi bắt một con yêu thú nghi là có nội đan, đi nhầm vào lãnh địa của ha con Lôi Giác Mãng tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, bị đánh trọng thương mà về, ráng chống đỡ đến khi giao phó hậu sự xong thì tọa hóa... Ai, đại tu Trúc Cơ mà còn như vậy, tán tu như chúng ta muốn có được nội đan cấp hai, khó khăn biết bao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận