Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 579: Hoàng Tuyền

Sưu!

Sưu!

Linh khí hệ Hỏa hội tụ dày đặc trên bầu trời, ngưng luyện thành từng đạo linh lực hành Hỏa như từng áng mây chiều bay về phía bí cảnh Cốc Thần.

"Dẫn động thiên địa linh lực... Có tu sĩ Hóa Thần đến."

Thấy vậy thì Phương Tịch không khỏi than thở.

Tu sĩ Hóa Thần có thể dẫn động thiên địa linh lực tạo thành thiên tượng phạm vi lớn.

Xem ra chắc là dị biến ở bí cảnh Cốc Thần cuối cùng đã khiến tu sĩ Hóa Thần chú ý.

"Như vậy cũng tốt, cục diện rối rắm cũng phải có người thu thập... Nhưng mà dẫn động linh lực hành Hỏa của thiên địa sao? Xem ra phải là một Hóa Thần Tôn Giả chủ tu công pháp hệ Hỏa... Xác suất liên quan với Thánh Hỏa Giáo rất lớn. Giáo này quả nhiên có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, không thể trêu vào, không thể trêu vào... Lượn thôi lượn thôi."

Phương Tịch thu khôi lỗi và cổ trùng lại rồi hóa thành một đạo độn quang vô cùng mỏng manh, gần như chỉ có thể thấy như một sợi chỉ nhỏ, điệu thấp rời khỏi vùng sa mạc này.

Ngay khi Phương Tịch xách quần bỏ chạy.

Bên ngoài bí cảnh Cốc Thần.

Linh hạm to lớn của Thánh Hỏa Giáo đã ghim vào cồn cát, chỉ còn một nửa lộ ra bên ngoài, vẫn đang cháy hừng hực.

"Cốc Thần!"

"Cốc Thần!"

Từng đệ tử Thánh Hỏa Giáo mặc bạch bào, phía sau có hoa văn hình ngọn lửa cuồng nhiệt la lên, trên thân họ đều mọc lân phiến, lợi trảo, lông vũ...

Bất ngờ họ đều bị yêu hóa.

Mà sau khi tu sĩ yêu hóa thì không những pháp lực tăng vọt mà còn lục thân không nhận, gặp người sẽ giết, mang đến hỗn loạn rất lớn cho Thánh Hỏa Giáo.

Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thánh Hỏa Giáo tay cầm một cây mộc trượng xích hồng, ngăn ở trước lối vào bí cảnh, mồ hôi to cỡ hạt đậu cuồn cuộn đổ xuống.

Trong thiên trụ hiện ra một gương mặt xanh, không ngừng hô lên Cốc Thần.

Ở xung quanh gương mặt khổng lồ có vô số yêu khí xanh thẫm như Giao Long, đang muốn thoát khỏi bí cảnh nhưng lại bị vị đại tu sĩ này dùng cấm chế phong bế lại.

Dù như vậy áp lực của y cũng rất to lớn, thỉnh thoảng sẽ có một tia yêu khí tràn ra, đệ tử Thánh Hỏa Giáo bị yêu hóa thì điên cuồng công kích những tu sĩ xung quanh...

"Thiên Đô Liệt Hỏa Trận, lên!"

Trên mặt đất, những đệ tử Thánh Hỏa Giáo còn lại cầm một cây kỳ phiên xích hồng, bố trí một đại trận, phối hợp với đại tu sĩ cũng phong ấn lối vào bí cảnh này.

Trong lòng không ít tu sĩ còn đang chửi rủa những tán tu tiến vào bí cảnh, chắc chắn là bọn họ vô tri không sợ nên đã thả Hóa Thần Yêu Tôn ra.

"Cốc Thần bất tử, là Huyền Tẫn!"

Gương mặt to lớn kia phát ra tiếng gào.

Một gợn sóng vô hình tản ra.

Thiên Đô Liệt Hỏa Trận run lên bần bật, sau đó vô số hỏa quang sụp đổ, rất nhiều đệ tử đều hộc máu.

Vị đại tu sĩ kia càng hoảng sợ hơn khi phát hiện trên mộc trượng của mình chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một vết nứt.

"Ai... Đệ tử đời này không tốt mà."

Một tiếng than thở già nua vang lên, giữa thiên địa có vô số quang hà xích hồng mãnh liệt bay đến hóa thành từng đạo thần quang hệ Hỏa bao quanh, phong bế lối vào bí cảnh.

Đại tu sĩ của Thánh Hỏa Giáo thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy một tiểu lão đầu bình thường không có gì lạ đang đạp không bay đến thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng: "Hỏa lão tổ... Cuối cùng lão nhân gia ngài cũng đến rồi!"

"Lúc trước bí cảnh Cốc Thần này phong ấn một Tôn Giả yêu tộc Hóa Thần trung kỳ, tên là Cốc Thần..."

Hỏa lão tổ gật gù đắc ý nói: "Cốc Thần Yêu Tôn này cũng không biết là loại yêu thú nào, dù sao thọ nguyên của hắn rất dài, hơn nữa còn thức tỉnh thiên phú thân thông Thân Thể Bất Diệt, khó mà giết chết được nên đã bị tu sĩ thượng cổ phong ấn ở đây..."

"Vậy phải làm sao cho tốt?"

Đại tu sĩ Thánh Hỏa Giáo không có chút phách lối, bá đạo này trước mặt Hỏa lão tổ mà cung kính đến mức như một đệ tử vừa bước vào tu tiên giới.

"Hắc hắc... Thủ đoạn của tu sĩ thượng cổ sao ngươi có thể hiểu được? Bí cảnh Cốc Thần này có càn khôn khác, có thể không ngừng rút tinh khí của Cốc Thần Yêu Tôn ra diễn hóa thành các loại kỳ cổ... Chuyện này giống như lấy dao cùn cắt thịt, lại âm thầm dùng trận pháp ma diệt đi nguyên thần của nó, cứ như vậy mà tiếp diễn trên vạn năm, thần trí của yêu tu này đã lẩm cẩm, tu vi cũng rơi xuống Hóa Thần sơ kỳ... Lại bị Nhân Gian giới áp chế nên bất kỳ một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ nhân tộc nào chỉ cần trả chút đại giới thì đều có thể chém giết nó..."

Hỏa lão tổ chậm rãi nói.

"Thì ra là vậy... Hôm nay lão tổ sẽ đại phát thần uy, chém giết yêu tu này rồi." Đại tu sĩ Thánh Hỏa Giáo mừng rỡ nói, ngay sau đó trán y bị đánh một cái.

"Bản lão tổ không còn nhiều thọ nguyên, mỗi lần xuất thủ đều bị linh lực phản phệ, sao có thể lãng phí nguyên khí ở đây được?"

Hỏa lão tổ dựng râu trừng mắt nói, lão lại ném ra một quyển trục: "Trong này có một bộ trận pháp cấp năm, ngươi trở về triệu tập Trận Pháp Sư, ngoài ra thông tri cho các đại môn phái khác, xuất người xuất lực, bố trí bộ Tuyệt Thiên Trận này ở bên ngoài bí cảnh, ít nhất có thể phong ấn Cốc Thần Yêu Tôn này hơn ngàn năm nữa!"

Đại tu sĩ Thánh Hỏa Giáo ngẩn ngơ, không khỏi hỏi: "Vậy ngàn năm sau thì thế nào?"

"Đó chính là chuyện của những hậu bối như các ngươi." Hỏa lão tổ trợn mắt: "Nói không chừng qua mấy trăm năm nữa Yêu Tôn này đến đại nạn thọ nguyên thì sao!"

Tam Tiên Sơn.

Phương Tịch khống chế độn quang, khi hắn nhìn thấy ba ngọn núi như giá bút lần nữa lại có chút hưng phấn.

Hắn thét dài, trong tay hiện ra một lệnh bài.

Hộ sơn đại trận của Tam Tiên Tông lập tức mở ra, để hắn bay vào Thanh Hư Phong.

"Lần này ra ngoài thu hoạch tương đối khá, đã có thể chuẩn bị tế luyện Thần Anh Kiếm và Ngoại Đạo Nguyên Anh rồi."

Trên mặt của Phương Tịch hiện ra vẻ hài lòng, hắn trở lại động phủ, đầu tiên đương nhiên là nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Mặc dù ở đây không có thị nữ tri kỷ nhưng mỹ tửu mỹ thực no say, cũng có thể tiêu khiển tạm thời.

Ba tháng sau.

Phương Tịch đang ở dưới gốc Đào hoa thụ uống rượu thì mày chợt giật giật: "Người này lại đích thân đến cửa sao?"

Hắn tiện tay bắt lấy một cây trận kỳ rồi nhẹ nhàng vung lên, trận pháp lập tức mở ra một thông đạo, để cho một đạo độn quang bay vào, đáp xuống trước mặt mình, chính là Vân Châu Chân Quân.

Lúc này nhìn đối phương càng già yếu hơn mấy phần, rõ ràng y đã đến gần đại nạn hơn một bước.

"Vân Châu đạo hữu."

Phương Tịch gật đầu thăm hỏi, lại uống một hớp linh tửu.

"Đạo hữu thật tiêu dao, lão phu cũng phải mặt dày đến xin một chén rượu nhạt để uống."

Vân Châu Chân Quân mỉm cười chắp tay.

"Đạo hữu không cần khách khí, rượu này chính là Thanh Trúc Tửu do ta tự ủ, cũng chỉ cấp ba mà thôi, đối với chúng ta không có công hiệu đặc thù gì."

Phương Tịch tiện tay đưa qua một hồ lô rượu.

Thanh Trúc Tửu Phương là năm đó hắn tự tạo ra, chỉ có cấp một, hay nói đúng hơn là bất nhập lưu.

Sau đó được Nguyễn Tinh Linh cải tiến, xem như bước vào cấp hai.

Từ sau khi Phương Tịch làm Phỉ Thúy Đảo Chủ đã sai một số thuộc hạ nghiên cứu ủ rượu, cuối cùng thăng Thanh Trúc Tửu đến cấp ba, sau đó sản xuất ra một nhóm, hắn để trong nhẫn trữ vật, thỉnh thoảng lại lấy ra uống.

"Chậc chậc..."

Vân Châu Chân Quân mở nút hồ lô ra, uống một hớp Thanh Trúc Tửu thì không khỏi chậc chậc: "Rượu này... Có vị đắng chát đặc biệt, chắc là trong đó có điển cố gì đúng không?"

"Cũng không có gì, rượu này là do ta tự nghĩ ra, vì ghi khắc những cực khố gặp phải lúc tu vi nhỏ yêu nên mang theo chút vị đắng chát mà thôi..."

Phương Tịch mỉm cười, tán gẫu với Vân Châu Chân Quân vài câu rồi dẫn chủ đề đến những đại sự phát sinh trong tu tiên giới gần đây.

Vân Châu Chân Quân không nghi ngờ gì mà chủ động nói ra chuyện bí cảnh Cốc Thần: "... Trong bí cảnh Cốc Thần này lại phong ấn một Hóa Thần Yêu Tôn, thọ nguyên của đại yêu hóa hình đã hơn xa tu sĩ chúng ta, mà Tôn Giả yêu tộc thì lại càng không biết được có bao nhiêu thọ nguyên, thật khiến người khác phải ghen tị..."

Chỉ có già đi mới biết thọ nguyên đáng quý bao nhiêu.

Phương Tịch lại như đang nghĩ đến điều gì đó: "Vậy không biết tình hình sau đó của bí cảnh thế nào?"

"Nghe nói lần bí cảnh Cốc Thần mở ra này thật sự đã vẫn lạc không ít tu sĩ cấp cao... Sau đó vẫn là do lão tổ Hóa Thần của Thánh Hỏa Giáo xuất thủ mới miễn cưỡng phong ấn Hóa Thần Yêu Tôn kia lần nữa, đồng thời cũng yêu cầu chúng ta xuất người xuất lực, bố trí một đại trận ở bên ngoài bí cảnh."

Đâu đều là tin tức công khai nên đương nhiên Vân Châu Chân Quân nói hết, mà năng lực thu thập tin tức của một tông môn Nguyên Anh phải vượt xa một mình Phương Tịch tìm hiểu rất nhiều.

Vân Châu Chân Quân lại uống một ngụm Thanh Trúc Tửu rồi than thở: "Nghe nói trong bí cảnh Cốc Thần lần này ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng có vẫn lạc. Thậm chí ngay cả Thành Thiên Vệ Kim Quang Thiền Sư cũng bị thương không nhẹ, cuối cùng pháp thể bị hủy, chỉ có Nguyên Anh chạy thoát..."

"Vị đại tu sĩ kia sao?"

Đúng là Phương Tịch thật sự kinh ngạc, dù sau hắn cũng chưa từng nhìn thấy mặt của Kim Quang Thiền Sư nên hắn không biết đối phương cũng tiến vào bí cảnh Cốc Thần.

"Đúng vậy, không có đại tu sĩ nào mà không phải là Định Hải Thần Châm một phương, bây giờ Kim Quang Thiền Sư bị tổn hại pháp thể, nhất định phải bế quan tu dưỡng, lại đúng lúc thông đạo hàng giới vững chắc, nói không chừng thế cục Thành Thiên Vệ sẽ có biến hóa..."

Vân Châu Chân Quân thì thào.

'Không, phải chắc chắn có biến hóa, dù sao tên gian tế Bích Ngọc Chân Quân cũng đã bị ta giết... Hắn cũng là Ngũ Hành Lân Tộc, còn tặng kèm linh bảo Tỏa Yêu Tháp, e là con Tử Lôi Kỳ Lân kia đã sắp điên lên rồi!'.

Phương Tịch nói thầm trong lòng, lại nói chuyện trên trời dưới đất với Vân Châu Chân Quân.

Vị Chân Quân này già thành tinh nên rất nhiều chuyện bí ẩn ở Tây Mạc y đều biết, cũng khiến Phương Tịch mở rộng tầm mắt một phen.

Cho đến cuối cùng, Vân Châu Chân Quân mới cười híp mắt mà tiến vào chủ đề chính: "Nghe nói đạo hữu vẫn luôn thu gom ma hỏa lợi hại, lần này đến Thành Thiếu Dương, không biết mọi chuyện có thuận lợi không?"

"Cũng được..."

Phương Tịch thản nhiên trả lời.

"Như vậy thì không biết đạo hữu có cần ma hỏa nữa không?" Vân Châu Chân Quân lại hơi thấp thỏm.

"Đây... Đương nhiên là cần." Ma Hỏa Luyện Anh Đại Pháp đương nhiên là có càng nhiều ma hoa càng tốt, nên đối với chuyện này thái độ của Phương Tịch cũng là càng nhiều càng tốt.

"Vậy là tốt rồi, gần đây lão phu lệnh đệ tử đến Hoàng Tuyền Địa Phùng, nhiều lần vất vả cũng thu được một đạo hỏa chủng, mời đạo hữu xem thử..."

Vân Châu Chân Quân mỉm cười vung tay lên, một chậu xương kỳ dị hiện ra.

Chậu xương này hình như dùng xương đầu của yêu thú nào đó tạo thành, toàn chậu trắng hếu, bên trong lại có một đoàn hỏa diễm vàng óng thiêu đốt.

Mặc dù hỏa diễm này có nhiệt độ rất cao nhưng lại mang theo vài tia khí tức âm lãnh quỷ dị, khiến người khác không rét mà run.

"Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa? !"

Ánh mắt Phương Tịch chợt híp lại, nói ra tên của hỏa diễm này.

"Hỏa diễm này tặng cho đạo hữu."

Vân Châu Chân Quân đưa chậu xương đến trước mặt Phương Tịch, thái độ rất chân thành.

"Hỏa diễm như vậy, những đạo hữu tu luyện công pháp hệ Hỏa cũng phải động tâm, tặng cho tại hạ, không tránh khỏi quá lớn..."

Phương Tịch suy tư một phen rồi lắc đầu nói: "Ta có mấy món linh bảo, đan dược có lợi rất lớn với Nguyên Anh tu luyện..."

Vân Châu Chân Quân lại chậm rãi lắc đầu, nghiêm nghị thi lễ: "Xin đạo hữu nhận lấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận