Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 372: Truyền tống

Trong mật thất.

Phương Tịch dẫn Đại Thanh bước ra từ trong Sơn Hải Châu, trên gương mặt hắn đều là sự vui mừng không kiềm được.

"Lần này thật sự phát... Phát tài rồi!"

"Mập quá rồi!"

"Chỉ với thân gia của Thánh tử này đã khiến ta mở rộng tầm mắt, chớ nói chi là thu hoạch trong bí cảnh."

Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ 'di sản' của Thánh tử vẫn chưa kiểm ke xong, không khỏi cười khổ.

Phương Tịch hít sâu, sờ nhẫn trữ vật, trước người hắn lập tức hiện ra ba cái hộp ngọc có dán phù lục.

Hắn mở hộp ngọc thứ nhất, chỉ thấy trong đó là một món pháp bảo lợi trảo đen nhánh, sát khí âm ỷ, đầu ngón tay rất sắc bén, mơ hồ lóe ra huyết quang, trên đó có hoa văn cổ xưa trải rộng.

"Pháp bảo cấp ba thượng phẩm - Độc Long Trảo!"

Uy năng của pháp bảo này, Phương Tịch đã chứng kiến, chỉ một kích đã hủy Tam Dương Chân Hỏa Tráo và khôi lỗi Du Côn, cũng may cuối cùng hắn cũng nhặt về được Cửu Long Châu.

Hắn cất kỹ Độc Long Trảo để sau này tế luyện sử dụng, lại mở cái hộp khác ra, lấy từ trong đó ra một Bạch Cốt tiểu phiên.

"Vạn Hồn Phiên... Cây cờ này chính là pháp bảo cấp ba cực phẩm... Trong đó còn có mấy vạn quỷ vật và mấy con Quỷ Vương Kết Đan..."

Phương Tịch sưu hồn Thánh tử chỉ lấy được một phần ký ức.

Thật ra Vạn Hồn Phiên của Thánh tử vốn có mấy chục vạn âm hồn và mười mấy con Quỷ Vương Kết Đan, chỉ là đa phần đã bị y phái ra, bây giờ vẫn chưa trở về nên hắn hoàn toàn không biết.

Ngay cả như vậy thì bất kể phẩm chất hay là uy năng của Vạn Hồn Phiên này đều nằm trên Độc Long Trảo rất nhiều, chờ sau khi Thánh tử ngưng kết Nguyên Anh thì cây cờ này chắc chắn có thể tấn thăng trở thành linh bảo cấp bốn!

Hắn hít sâu, mở cái hộp cuối cùng ra.

Ở trong hộp rõ ràng là một cái bàn cờ lớn chừng bàn tay, trên đó có mười chính đường ngang dọc, tạo thành từng ô vuôn tinh xảo, thỉnh thoảng còn tạo ra từng quân cờ đen, trắng, vô cùng huyền diệu.

"Bảo vật giam cầm hư không..."

"Món pháp bảo này hình như còn ở trên Vạn Hồn Phiên."

Phương Tịch lầm bầm, bàn tay vuốt ve Tinh La Kỳ Bàn, thử rót vào một tia pháp lực Khô Vinh Quyết.

Nhưng chuyện phát sinh khiến hắn biến sắc!

Tinh La Kỳ Bàn này chợt phát ra tiếng ong ong, vậy mà mơ hồ truyền ra sự kháng cự, khiến hắn không thể nào luyện hóa.

Chuyện này thật sự khó tin.

Phải biết dù bản mạng pháp bảo như Vạn Hồn Phiên, sau khi mất đi chủ nhân thì cũng bị Phương Tịch luyện hóa, chỉ là tốn thời gian lâu hơi, đồng thời vĩnh viễn tổn thất một phần uy năng mà thôi.

"Món pháp bảo này... Bên trong nó hình như sinh ra một tia linh tính... Vậy mà là linh bảo cấp bốn sao? !"

"Thánh tử này không những là phú hào mà thủ đoạn cũng cao minh... Linh bảo cấp bốn bình thường chỉ có Nguyên Anh lão quái mới có thể luyện hóa chứ?"

"Tinh La Kỳ Bàn này... Bây giờ ta không thể nào luyện hóa, chỉ đành chờ sau khi đến Nguyên Anh rồi xem lại."

Phương Tịch thở dài, cẩn thận bỏ linh bảo này vào trong hộp ngọc, dán thêm mấy tấm phù lục phong ấn.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn thỏa mãn hít vào một hơi.

"Gia sản của Thánh tử... Bây giờ mới xem như đã hoàn toàn kiểm kê xong, quả thật, thật là... Béo tốt nha."

Phương Tịch đã không còn nhớ rõ mình cảm khái như vậy lần thứ mấy rồi.

Sau khi chỉnh đốn tâm trạng một phen, hắn lại tiếp tục sắp xếp thu hoạch trong bí cảnh lần này.

Giá trị cao nhất trong đó, đương nhiên là Cửu Nhãn Bồ Đề rồi!

Thứ này chính là Bảo Vật Ngộ Đạo đứng đầu nhất, ngay cả Thánh tử cũng rất thèm muốn.

Ngoài ra còn có linh vật Kết Đan, các loại tài nguyên tu tiên đỉnh cấp như Huyết Long Quả.

Sau đó, chính là linh thạch, bảo vật mà các đệ tử ma đạo đã cống hiến... Trong đó có mấy món pháp bảo ma đạo.

Những loại như hồn phiên thì không tính, thứ khiến hắn để ý là một viên ngoại đan trắng như tuyết, tản ra vẻ băng lãnh.

Phương Tịch đặt nó cùng chỗ với Cửu Long Châu thì cảm thấy rất tương tự.

"Viên ngoại đan này... Là của nữ tu bạch y kia... Đáng tiếc, có hạn chế về thuộc tính, chỉ thích hợp tu sĩ tu luyện công pháp hệ Băng sử dụng."

"Đồng thời... Dường như trong đó còn bổ sung thần thông cấp ba Băng Phách Hàn Quang..."

"Nhiều bảo vật, tài nguyên như vậy đều rơi vào tay ta, còn liên lụy một tên Thánh tử Kim Đan có hi vọng ngưng kết Nguyên Anh... Ta và Nguyên Thủy Ma Môn, chắc chắn sẽ không chết không thôi."

Phương Tịch cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ giận dữ của các trưởng lão Nguyên Anh trong môn, cũng may đã cách một giới nên hắn không cần phải sợ.

Dù tu sĩ Hóa Thần cũng không thể nào cách giới bắt người.

Huống chi từ trong ký ức tàn phá của Thánh tử, Phương Tịch biết được một khi Oán Hồn Dẫn cách xa nhau trăm vạn dặm thì cũng sẽ bị cắt mất, lại không cần phải nói đến vượt giới.

Sau này chỉ cần chú ý không bị tu sĩ Nguyên Thủy Ma Môn gặp phải thì cũng không có vấn đề gì.

Lấy được nhiều tài nguyên như vậy, dù chỉ bán đi một phần thì cũng đủ hắn tu luyện.

Thậm chí... Có thể dòm ngó một số linh vật có trợ giúp lớn với ngưng kết Nguyên Anh.

Có Ất Mộc Pháp Thân tăng tư chất lên nên Phương Tịch rất có tự tin với tu luyện và đột phá bình cảnh Kết Đan kỳ.

Nhưng ngưng kết Nguyên Anh, dù ở thời đại thượng cổ cũng là một ngưỡng cửa và của ải quan trọng.

Không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan có thiên tư hơn người đều ngã trước bước này nên Phương Tịch không thể không xem trọng.

Mặc dù hắn dựa vào linh thể để cưỡng ép tăng tốc độ tu hành lên nhưng linh căn của bản thân hắn vẫn là Mộc linh căn hạ phẩm.

Mấy tháng sau.

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Phương Tịch đang ở trong thư phòng xem một bản điển tịch trận pháp.

Lúc thì hắn nhíu mày trầm tư, lúc thì bừng tỉnh đại ngộ, rõ ràng hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Một hồi lâu sau, Phương Tịch mới bỏ quyển thư tịch trận pháp xuống, yếu ớt thở dài: "Trận đạo... Quả thật gian nan nhưng không ngờ, tu sĩ giới kia, ngay cả truyền tống trận cũng biết, dù sao Bảo Vật Hư Không cỡ Sơn Hải Châu cũng có thể luyện chế..."

Truyền tống trận!

Loại trận pháp đồ sộ này, Phương Tịch chỉ nghe nói tu sĩ Thượng Cổ từng xây dựng nhưng bản thân chưa từng được chứng kiến.

Nhưng mà xem ra trong Minh Hoàn giới lại như rất thường gặp.

Khi Phương Tịch sắp xếp lại thư phòng của Thánh tử ma môn kia tìm được mấy quyển bí quyết liên quan đến trận pháp 'truyền tống trận' thì thật sự rất vui mừng.

"Truyền tống trận pháp... Liên quan đến lực lượng hư không, ít nhất đều là trận pháp cấp ba... Thích hợp cho ta nghiên cứu bây giờ."

"Tiếc là... Quá khó rồi!"

Phương Tịch thở dài, khép quyển sách lại, lại cầm lên một cái ngọc giản ở bên cạnh.

Trong ngọc giản này, rõ ràng là truyền thừa luyện khí cấp ba!

Chuyện này khiến Phương Tịch không thể không cảm thán, vị Thánh tử ma môn này quả nhiên là tống bảo đồng tử của mình!

"Mạo hiểm xong rồi thì nên khô tủ để tiêu hóa..."

"Chờ sau khi hoàn toàn tiêu hóa những nội tình này, lại tế luyện vài món pháp bảo lợi hại... Dù không sử dụng các loại át chủ bài như Khô Vinh Huyền Quang thì gặp phải tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bình thường cũng có thể chiến một trận chứ? Dù là Kết Đan hậu kỳ của tông môn Nguyên Anh cũng không sợ..."

"Như vậy... Ta có thể thử đến khu vực phồn hoa của tu tiên giới Nam Hoang để tìm tài nguyên tu hành, thậm chí linh vật Ngưng Anh?"

Sau khi sắp xếp lại thư phòng, Phương Tịch lại bước vào phòng luyện khí.

Phòng luyện khí này rất lớn, bây giờ đang có ba thi thể hai người một thú nằm trong đó.

Phương Tịch nhìn Ma Huyết Giao cấp ba trung phẩm kia trước.

Lúc này, con Giao Long này lại ngẩng đầu, trong thất khiếu của nó có rễ của Yêu Ma Thụ thoát ra, nó đã được hắn luyện chế thành mộc khôi lỗi.

"Rút tinh huyết và yêu đan của Giao Long đi... Chỉ còn lại một bộ khôi lỗi chuẩn cấp ba, chỉ có thể dựa vào sự cường hãn của thân thể yêu thú, đối đầu với tu sĩ Giả Đan cũng phải kém hơn không ít, trước hết cứ vậy đi... Mặc dù Giao Long cấp ba khắp người đều là bảo vật nhưng ta cũng không biết luyện khí!"

Phương Tịch nghĩ đến vài bình tinh huyết Giao Long trong nhẫn trữ vật thì mỉm cười.

Nhưng tinh huyết này, hắn ban thưởng một chút cho Thanh Giác Ngư Long ở ngoài động phủ, số còn lại có thể dùng để điều chế linh mực cấp ba, tập luyện Phù đạo.

Về phần nội đan Giao Long cấp ba?

Trước mắt Phương Tịch vẫn chưa tính kỹ, đến tột cùng là nên cho Thanh Giác Ngư Long tiến cấp, hay là thành toàn cho một Trúc Cơ đại viên mãn này để cho mình tăng thêm một thủ hạ giả đan.

Nhưng mà thứ quý giá như vậy, trước hết vẫn bảo tồn lại rồi tính.

Hắn lại nhìn qua thi thể Thánh tử và tu sĩ Luyện Thể Ngưu Ma kia.

Lúc đầu, thể phách của tu sĩ Ngưu Ma này rất cường đại, y đã tu luyện thuật Luyện Thể đến cảnh giới tầng thứ bảy, có thể ngang hàng với tu sĩ Kết Đan, thậm chí thần thông nhục thân mà y thức tỉnh cũng phi thường cường đại khiến Phương Tịch rất hài lòng.

Thế nhưng... So sánh với thân thể Thánh tử ở bên cạnh thì đã thua chị kém em.

Cũng không biết Thánh tử này đã tu luyện thuật Luyện Thể ma đạo nào mà nhục thân cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể tay không đón đỡ pháp bảo oanh kích, thậm chí luyện thành pháp tướng thần thông.

"Luyện... Hai thi thể đều phải luyện!"

Trên tay Phương Tịch hiện ra một cái ngọc giản màu trắng, nghiến răng trèo trẹo.

Trong ngọc giản này có ghi chép một phần phương pháp luyện chế Lục Dục Hỗn Thiên Ma, phối hợp với bí thuật phân liệt thần hồn của Khống Thi Quyết, vẫn có hi vọng chắp vá ra được một bí pháp thân ngoại hóa thân.

Phương Tịch đói với chuyện nữ tu bạch y kia nhờ thân ngoại hóa thần mà gần như nhiều hơn một mạng thì rất là thèm thuồng.

"Về phần tu sĩ Ngưu Ma này... Vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, luyện chế thành Huyền Hỏa Ma Cương nhưng không cần đánh vào thần hồn phân liệt mà xem như luyện thi bình thường, dùng cấm chế thần niệm khống chế, gia tăng chiến lực là được rồi..."

"Nhiệm vụ thăm dò thế giới thứ ba, đương nhiên hải do cỗ thân ngoại hóa thân mạnh hơn này xuất thủ!"

Sau khi có quyết định, Phương Tịch không do dự nữa, lấy từng hộp ngọc trong nhẫn trữ vật ra.

Sau khi mở ra, bên trong đều là từng tài liệu ma đạo.

Đây là những thứ hắn chuẩn bị để luyện chế Huyền Hỏa Ma Cương.

"Bây giờ đúng lúc có thể luyện tập trước, rồi mới thử luyện chế thân ngoại hóa thân!"

Phương Tịch đến bên cạnh thi thể tu sĩ sừng trâu, vung tay áo lên, một đạo Ất Mộc Chân Hỏa rơi xuống, đốt hàn băng phong tồn hóa thành hơi nước bay đi.

Hắn phẩy tay áo, những hơi nước này lập tức vô tung vô ảnh.

Rồi hắn lật bàn tay, một viên ngoại đan đỏ thẫm đã xuất hiện, chính là Cửu Long Châu!

"Bắt đầu thôi..."

Phương Tịch thì thào, hắn kháp quyết, mấy đạo Ất Mộc Thần Quang hóa thành cương châm đâm vào cơ thể tu sĩ sừng trâu.

Một tháng sau.

Bên ngoài động phủ Sơn Hải Châu, Thanh Giác Ngư Long có vảy chuyển thành màu mực xanh, hình thể càng thon dài hơn như Giao Long, phần bụng của nó còn mọc ra bốn cái túi nhỏ, nó đang thoải mái bay lượn.

So với túi linh thú thì đương nhiên hư không động phủ này càng thoải mái dễ chịu hơn.

Nó ở lại trong chuồng thú thì không muốn rời khỏi nữa.

Lúc này, đại mộn động phủ chợt mở, Phương Tịch bước ra.

"Cấp hai thượng phẩm?"

Hắn dùng thần thức quét qua Đại Thanh, không khỏi gật đầu: "Không tệ... Sau này ngươi cứ ở đây trông chừng động phủ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận