Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 256: Vọng Nguyệt Sơn

Mấy tháng sau.

Bạch Trạch Tiên Thành từ từ khôi phục sự náo nhiệt ngày xưa.

Đối với tu sĩ thì tử vong chỉ là trạng thái bình thường, chỉ cần Bạch Trạch Tiên Thành còn sản xuất Trúc Cơ Đan thì không lâu sau sẽ có càng nhiều tán tu từ ba nước vọt đến, hình thành tầng dưới chót của Bạch Trạch Tiên Thành.

Mà Bạch Phong Sơn cũng không lỡ hẹn, sau cuộc chiến bắt đầu trả công lớn, càng khiến mỗi tu sĩ tham chiến may mắn còn sống sót đều rất vui vẻ.

Trong sự vui mừng này chỉ có một chút xíu nhân tố ngoài ý muốn.

Đố chính là đám tu sĩ thấy Bạch Trạch Tiên Thành suy đã vứt bỏ rất nhiều tài sản, sau đó dùng mọi thủ đoạn để chạy trốn.

Đến lúc này, chúng không ngừng kêu khổ, hối hận vô cùng.

Đào Hoa Các.

"Hừ, tên kia quỳ khóc bên ngoài thật là đáng ghét!"

Kim Linh từ ngoài cửa trở về, vẻ mặt đầy sự xui xẻo.

"Là tên Đông Môn Anh kia sao?"

Vi Nhất Tịch cũng lộ ra sự chán ghét.

Lúc trước, tên Đông Môn Anh này đến nhà năn nỉ bán cửa hàng, Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh thật sự bỏ chiến công ra mua.

Sau đó nghe nói người này mượn rất nhiều nợ ở bên ngoài, cuối cùng góp đủ một vạn chiến công để đổi một viên Trúc Cơ Đan.

Thế nhưng chuyện sau đó không đúng.

Bạch Trạch Tiên Thành vẫn sừng sững, cũng không bị thú triều hủy đi!

Ngoài chuyện đó ra Đông Môn Anh dùng Trúc Cơ Đan, bế quan ba tháng vẫn Trúc Cơ thất bại!

Kể từ đó xém chút y đã bị tộc nhân của Đông Môn gia bức tử.

Tên này cùng đường mạt lộ, chỉ có thể đến Đào Hoa Các cầu xin, hi vọng Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh có thể trả cửa hàng lại cho y.

Dù sao lúc mua, Phương Tịch đã sai Đông Môn Anh đến Bạch Phong Sơn sang tên, bây giờ Đan Khí Các thật sự không có quan hệ gì với y.

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch vừa xuất quan, nghe vậy thì cảm thấy thú vị bèn đi ra khỏi Đào Hoa Các.

Chỉ thấy tóc của Đông Môn Anh đã trở thành muối tiêu, quỳ gối ở bên đường.

Y thấy Phương Tịch đi ra, lập tức liên tục dập đầu: "Thượng tu... Xin thượng tu thương hại hãy trả lại tổ nghiệp cho Đông Môn nhất tộc..."

"Ừm, Trúc Cơ thất bại, khí huyết hao tổn, ngay cả tu vi cũng rớt xuống Luyện Khí trung kỳ..."

Trúc Cơ Đan chỉ có thể cam đoan Trúc Cơ thất bại không chết, còn những di chứng như hao tổn nhiều nguyên khí cũng có thể xảy ra.

Tên Đông Môn Anh này, dường như hơi bị nặng.

Phương Tịch điềm tĩnh phê bình một câu, lại nghe thấy lời nói của Đông Môn Anh, lập tức bị chọc cười: "Lúc đó ngươi bán sản nghiệp tổ tiên để lấy chiến công mua Trúc Cơ Đan... Chẳng lẽ là do ta ép ngươi sao?"

"Người tin nhầm lời đồn, hay nói cách khác... Ngươi mượn lời đồn để ép Đông Môn nhất tộc đồng ý từ bỏ sản nghiệp bán lấy tiền, sáu đó thử trùng kích Trúc Cơ... Bất luận sau này Bạch Trạch Tiên Thành suy bại hay là ngươi Trúc Cơ thành công chỉ cần một trong hai thành sự thật thì ngươi đều thắng... Hết lần này tới lần khác hai chuyện đều không có xảy ra, lại đến đây khóc lóc năn nỉ thì có ích lợi gì?"

"Tiền bối..."

Đông Môn Anh còn muốn nói nữa nhưng y chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Phương Tịch: "Còn nữa, mặc dù ngươi quỳ nhưng ta lại cảm thấy ngươi đang dùng thế ép ta, ngươi thật sự nghĩ Trúc Cơ dễ bị nhục sao? Dù tiên thành có quy củ không được đấu pháp trong tiên thành, nhưng ngươi bán sản nghiệp tổ tiên để lấy tiền, ruồng bỏ Bạch Trạch Tiên Thành, dù ngươi có quỳ chết ở đây hay dưới Bạch Phong Sơn thì nhìn xem có ai sẽ xuất thủ cho ngươi không?"

"Nói hay lắm!"

Nương theo lời nói, một con vũ xà sáu cánh từ trên trời hạ xuống.

Theo đó còn có một đại thủ pháp lực xuất hiện.

Ba!

Đông Môn Anh bị đại thủ đánh bay đi, khóe miệng rỉ máu.

Viên Phi Hồng từ trên lưng linh thú nhảy xuống, giận dữ nhìn Đông Môn Anh: "Tiểu nhân như ngươi Phương huynh không thèm xuất thủ, nhưng ta có thể! Ngươi không phải người nội thành, vô cớ không được lưu lại, không nên ép ta giết ngươi!"

Làm nhất mạch Bạch Phong Sơn thì đương nhiên Viên Phi Hồng chính là một thành viên của đội chấp pháp.

Mà Đông Môn Anh nghe Viên Phi Hồng cũng nói như vậy thì mặt xám như tro, chạy đi như chó nhà có tang.

"Sao Viên huynh lại đến đây?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc, tiến lên hành lễ.

"Đương nhiên là đến vì thù lao... Phương huynh lúc trước luyện đan cũng tích lũy được một số công huân, còn có hai con Lôi Giác Mãng sau đó, đây chính là hai con yêu thú cấp hai trung phẩm đó nha."

Viên Phi Hồng cười nói: "Đào Linh tiên tử ở kế bên dùng chiến công đổi lấy một bình đan dược rất có ích khi tu luyện, không biết Phương huynh muốn đổi thứ gì?"

Phương Tịch mời Viên Phi Hồng vào động phủ rồi sai Kim Linh dâng trà.

Hắn nhìn lướt qua bảng chiến công, chợt cười lên: "Vậy thì đổi khối Địa Diễm Tinh kia đi..."

"A?"

Dường như Viên Phi Hồng hơi kinh ngạc nhưng vẫn lấy ra một khối tinh thạch kim quang chói mắt.

"Khối Địa Diễm Tinh này là tài liệu luyện linh khí cực phẩm, xem ra Phương huynh có tình ý với Đào Linh tiên tử nha, ha ha, quả thực là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp nha!"

Viên Phi Hồng lại tán gẫu chút chuyện tu luyện với Phương Tịch, uống vài hớp linh trà rồi mới rời khỏi.

Đến khi y rời khỏi thì như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng vẫn thở dài mà không nói gì.

Bạch Phong Sơn.

Âu Dương Chấn vẫn bộn bề nhiều việc như trước, thậm chí thỉnh thoảng y còn che miệng ho khan mấy tiếng.

Lúc thú triều, y vượt đại cảnh giới thôi động pháp bảo cấp ba sao có thể không trả giá đắt?

Huống chi binh hung chiến nguy, liên tiếp kịch chiến mấy tháng có nhiều vết thương, thậm chí trình trạng còn đến mức hao tổn nguyên khí và căn cơ.

"Sư đệ, đệ đến rồi sao?"

Âu Dương Chấn chợt dừng bút lại, nhìn Viên Phi Hồng.

"Vâng, cơ bản đã hoàn tất thưởng công... Chỉ là rất nhiều tu sĩ đều cự tuyệt lời mời của chúng ta... Trong đó có vị Đào Linh tiên tử kia."

Viên Phi Hồng bẩm báo đầu đuôi gốc ngọn, cuối cùng dường như y nhịn không được mà nói: "Sư huynh, thật ra... Vị Đào Linh tiên tử này có quan hệ rất tốt với Phương Tịch, đồ đệ của cô ấy gần đây cũng đã Trúc Cơ cũng thành công... Nếu họ đồng ý gia nhập Bạch Trạch Tiên Thành ta thì đó chính là một lần gia tăng ba vị Trúc Cơ... Kết quả lại vì chuyện của Phương Tịch mà có cảm nhận không tốt về chúng ta, cũng không có ý định trở thành khách khanh. Lần này một vào một ra, tổn thất quá lớn rồi..."

Gần đây Phương Tịch ở luyện đan nhất đạo đã từ từ có chút danh khí, hơn nữa hắn một kiếm chém giết yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, tức thì bị tán dương rộng rãi, đương nhiên hai sư huynh đệ này cũng biết.

Viên Phi Hồng vẫn nói tiếp: "Nếu lúc trước, chúng ta có thể..."

"Không cần nói nữa."

Âu Dương Chấn khoát tay, sắc mặt rất khó coi.

Mặc dù thú triều đã kết thúc nhưng nhất mạch Bạch Phong Sơn và khách khanh tiên thành tử thương thảm trọng, cần bổ sung gấp.

Không ngờ, vậy mà lại gặp phải tình cảnh này.

Chờ sau khi Viên Phi Hồng rời khỏi, sắc mặt Âu Dương Chấn tím tái, phun mạnh ra một ngụm tinh huyết lớn, khiến tờ giấy trắng trước mặt y bị phủ lên một mảng đỏ tươi, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... Ta thật sự sai rồi sao?"

Trong phòng tu luyện.

Phương Tịch vuốt ve Địa Diễm Tinh trên tay mà im lặng xuất thần.

Hắn chọn tài liệu luyện khí này cũng không phải muốn đi lấy lòng Nguyễn Tinh Linh mà là có tác dụng với bản thân.

"Có Bảo Văn trời sinh không thích hợp khắc trận pháp, tỉ như Tung Địa Kim Quang Bảo Văn này... Một khi di chuyển thì trận pháp lập tức tản đi..."

Trong lúc di chuyển tốc độ cào còn phải giữ vựng vị trí trận kỳ và trận bàn không thay đội, quả thật là gây khó cho người khác.

"Tu vi trận đạo của ta vẫn còn quá nông cạn, chỉ là Trận Pháp sư cấp hai thượng phẩm không phổ biến, nếu là những người chân chính dựa vào thực lực đi lên, thậm chí Trận Pháp sư cấp ba vậy thì vạn vật điều có thể thành trận, tất nhiên họ sẽ có cách giải quyết, ta cứng nhắc như vậy, không nghĩ ra thì không thể nghĩ ra được..."

"Đạo Bảo Văn này vẫn thích hợp luyện chế linh khí loại phi độn hơn... Nhưng mà trong đó còn có một chút nghi vấn khó xử lý."

Phương Tịch tiện tay ném tinh thạch lên, lông mày từ từ nhíu lại:

"Cấp độ của Bảo Văn quá cao, ít nhất cần có linh tài cấp ba mới có thể chịu nổi... Địa Diễm Tinh đã là thứ cao nhất mà ta có thể tiếp xúc, chỉ mới là tài liệu cấp hai thượng phẩm... Kể từ đó, chỉ có thể giảm yêu cầu xuống mà luyện chế loại linh khí có giới hạn số lần sử dụng kia!"

"Dù vậy thì yêu cầu với người luyện chế cũng rất cao, ít nhất phải cần Luyện khí sư cấp hai thượng phẩm!"

Yêu cầu này, Nguyễn Tinh Linh cũng chưa đạt đến.

Thậm chí dù nàng đã đạt đến thì Phương Tịch cũng không dám tìm nàng.

Dù sao thì lần trước cũng chỉ là lạc ấn một Linh Văn, mà lần này lại là lạc ấn Bảo Văn, cả hai hoàn toàn khác nhau.

Với sự thông minh của nàng rất dễ suy đoán ra hắn có giấu giếm.

"Nhưng ta lại thật sự không am hiểu luyện khí... Chẳng lẽ phải nghiên cứu đạo phù lục sao? Ừm, Bảo Văn này cũng rất xứng đôi với phù lục... Tung Địa Kim Quang Phù? Ta cảm thấy rất có triển vọng!"

Đáng tiếc dù hắn nắm giữ truyền thừa phù lục chuẩn cấp ba của Trần Bình cũng chưa từng quan tâm đến.

Tạo nghệ phù lục của bản thân hắn vẫn còn ở cấp một.

Dù sao phải tu luyện, phải luyện đan, phải nghiên cứu trận pháp hay là thỉnh thoảng phải đến Thế Giới Mảnh Vỡ đã khiến Phương Tịch mất quá nhiều tinh lực, thật sự hắn không thể nào lại phụ tu đạo phù lục.

"Trước cứ tạm hoãn đã..."

Phương Tịch xoa mi tâm.

Dù sau khi luyện thành thần thức thì tu sĩ đã có thể so với tiểu thiên tài nhưng muốn tăng tu tiên bách nghệ đến cảnh giới nhất định cũng rất chật vật.

Bây giờ tạo nghệ trận pháp của hắn đã hoàn toàn đi đường bàng môn tà đạo.

Mà tạo nghệ luyện đan cũng chỉ khoảng cấp hai trung phẩm.

Về phần khôi lỗi thì càng bi thảm hơn, dựng lại ở chuẩn cấp hai.

Những thứ còn lại càng thê thảm hơn.

Nhưng thật ra với tạo nghệ như vậy hắn đã vượt quá rất nhiều lão già Trúc Cơ sống hơn một trăm mấy chục năm rồi.

Thời gian chuyển về trước đó một chút.

Vọng Nguyệt Sơn.

Núi này chính là tổ địa của Tống thị ở Việt Quốc, trong đó có một linh mạch cấp ba hạ phẩm.

Một đời tiên tổ Tống thị nào đó đã di chuyển toàn tộc đến tận đây, sau đó trải qua nhiều đời người Tống gia vất vả cố gắng chế tạo nơi này thành đại bản doanh.

Ánh trăng rực rỡ bao phủ toàn bộ Vọng Nguyệt Sơn, mơ hồ có thể thấy được trăng sáng treo lơ lửng giữa trời trong đó, còn có cảnh ngân lang gầm rú lao nhanh.

Cấp ba hạ phẩm - Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận!

Trận này ở trên linh mạch cấp ba đã kết nối với địa mạch thành một thể, tự thành thiên địa, lại do lão tổ Tống gia Tông Thân Tự Trận Pháp sư cấp hai, lại là Trúc Cơ viên mãn tọa trấn, dù Kết Đan lão tổ cũng khó công phá.

"Gia chủ đại nhân... Chuyện lớn không tốt!"

Hôm đó.

Một đạo lưu quang vội bay đến, một vị trung niên Trúc Cơ diện mục hung ác nham hiểm xuất hiện.

Y bước nhanh vào Thành Vọng Nguyệt Sơn, vào phòng khách, trong tay còn cầm một thanh Phi Kiếm Truyền Thư.

"Xảy ra chuyện gì?"

Gia chủ Tống gia Tống Trung Kiệt đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hóa thành một đạo lưu quang xuất hiện trước mặt tu sĩ trung niên.

"Tam ca, tin từ Bạch Trạch Tiên Thành đến, Khương lão tổ hiện thân ở Bạch Trạch Tiên Thành, đại phá đàn thú, chém giết yêu vương cấp ba Kim Quan Lôi Bằng... Thú tai của Bạch Trạch Tiên Thành tức giải."

"Chuyện này..."

Tống Trung Kiệt cầm Phi Kiếm Truyền Thư, dùng thần thức quét qua, sắc mặt không khỏi khẽ biến: "Còn yêu đan cấp ba kia đâu?"

"Chuyện này chỉ có hai vị Kết Đan lão tổ mới có thể thương lượng, người ngoài sao có thể biết được?" Tu sĩ Trúc Cơ cớ gương mặt hung ác nham hiểm gượng cười: "Nhưng tình huống xấu nhất là Huyền Thiên Tông có thể sẽ xuất hiện một tu sĩ Giả Đan!"

"Thật là đáng chết!"

Tống Trung Kiệt bóp nát Phi Kiếm Truyền Thư tỏng tay: "Chẳng lẽ tham vọng mấy đời của Tống gia ta cũng khó thực hiện ở đời này sao?"

Huyền Thiên Tông vốn đã đến thời kỳ giáp hạt, Khương lão tổ đã già rồi.

Lão tổ Tống gia còn giữ được một chút tiềm lực trùng kích Kim Đan.

Chờ đến một ngày thọ nguyên của Khương lão tổ hao hết mà tọa hóa, còn lão tổ Tống gia Kết Đan thành công vậy thì Tống gia chính là đệ nhất gia tộc của Việt Quốc, hoàn toán có thể chiếm đoạt tất cả tài nguyên và thế lực của Huyền Thiên Tông.

Cũng vì vậy mà những thế lực tu tiên ở phụ cận thường hay bán mặt mũi cho Tống gia.

Mà bây giờ... Huyền Thiên Tông có thể xuất hiện một vị Giả Đan thì mọi chuyện đã thay đổi.

Hộ sơn đại trận của Huyền Thiên Tông càng mạnh hơn Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận! Cuối cùng thần thông của Giả Đan cũng điêu luyện hơn Trúc Cơ viên mãn.

Dù lão tổ Tống gia Kết Đan thành công thì nhiều lắm cũng chỉ có thể có địa vị ngang bằng với Huyền Thiên Tông.

"Lão tổ tông sao rồi?"

Tên Trúc Cơ Tống gia có gương mặt nham hiểm lại hỏi: "Bây giờ Huyền Thiên Tông đã có người kế thừa, ta e là Khương lão quỷ sẽ đấu với chúng ta đến mức cá chết lưới rách!"

"Không sợ, chỉ cần chúng ta cố thủ đại trận thì sẽ vô sự."

Tống Trung Kiệt phun ra một ngụm uất khí, cũng chỉ có y mới hiểu, lão tổ tông của Tống gia không những bế quan quanh năm mà từ mấy chục năm trước đã không dám rời khỏi Thành Vọng Nguyệt Sơn nửa bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận