Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 303: Cửu Diệp Phái

Sau Trường Thanh Các.

Dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Theo Phương Tịch im lặng vận chuyển công pháp Thanh Mộc Trường Sinh Công, từng tia thiên địa linh khí du tẩu theo kinh mạch hoàn toàn mới một vòng rồi trở lại Khí hải đan điền.

Một giọt pháp lực thể lỏng ngưng tụ chuyển vào trong thủy cầu khiến nó càng xanh như ngọc bích hơn.

"Một trăm năm mươi tuổi... Pháp lực thể lỏng hai trăm hai mươi giọt, tốc độ tu hành nhanh hơn trước từ bốn lần trở lên... Đây là vì giới hạn của linh mạch, nếu ở trên linh mạch cấp ba có thể nhanh hơn."

"Ất Mộc Pháp Thân không hổ là linh thể trong đồn đại."

"Nếu linh căn của ta lại tốt hơn một chút cũng không biết là tình cảnh bực nào..."

Phương Tịch mở mắt ra, hình xăm Yêu Ma Thụ phía sau duỗi ra vô số xúc tu, hắn lại bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật.

Hắn đương nhiên rất có hứng thú với Vạn Cổ Trường Thanh Thể.

Nhưng bây giờ đã kiên trì gần mười năm, hầu như không có cảm giác biến hóa gì.

"Trường Sinh Thuật quý ở thay đổi một cách vô tri vô giác... Dù Thanh Mộc Linh Thể và Ất Mộc Pháp Thân cũng là sau khi hoàn toàn luyện thành mới có biến hóa thoát thai hoán cốt, có lẽ biến hóa của Vạn Cổ Trường Thanh Thể đã có chỉ là quá yếu ớt nên ta mới không cảm ứng được thôi...'.

Phương Tịch yên lặng tự an ủi.

Tính thời gian tu luyện Ất Mộc Pháp Thân đã biết muốn luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể càng cần thời gian dài hơn rất nhiều.

Nhưng mà hắn có điều kiện để kiên nhẫn.

Dù sao tu luyện Trường Sinh Thuật cũng không làm chậm đi tiến triển tu vi, hắn hoàn toàn có thể cùng làm hai chuyện này, nín ở Long Ngư Đảo đến khi Kết Đan.

Chờ sau khi tu luyện Trường Sinh Thuật hôm nay xong, Phương Tịch thản nhiên rời khỏi cấm địa trở lại Trường Thanh Các.

"Công tử... Đây là tin tức mới nhất từ Linh Không Đảo!"

Ngôn Doanh nhìn Phương Tịch với đôi mắt đẹp mang theo chút si mê.

Đã là lão tổ Trúc Cơ, chiến lực mạnh mẽ lại còn là mỹ nam tử như vậy... Nàng rất hài lòng với lựa chọn của gia tộc.

Thật ra vì đạt được vị trí này nàng đã chen rớt mấy người ở Ngôn gia đó...

"Ừm."

Phương Tịch tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, nội dung ghi ở trong đó đều hiện lên trong đầu.

Sau khi phường thị Linh Không mở lại, bởi vì đuổi kịp cơ hội trời cho khi có rất nhiều tu sĩ bên ngoài đến nên sinh ý tương đối sôi động, nhất là thuê động phủ, thật sự cung không đủ cầu, kiếm một đống lớn linh thạch.

Mà nương theo rất nhiều tu sĩ, đặc biệt là Trận Pháp sư xuất thủ đã từ từ công phá được cấm chế bên ngoài Phỉ Thúy Đảo khiến rất nhiều tin tức truyền đến.

"Thì ra... Di tích Phỉ Thúy Đảo chính là tông môn Kim Đan đã từng hùng bá Việt Quốc - sơn môn Cửu Diệp Phái!"

"Cửu Diệp Phái chính mà tông môn cường đại ở mấy ngàn năm trước, chỉ riêng Kết Đan lão tổ đã có mấy vị, cường thịnh hơn Huyền Thiên Tông rất nhiều... Lại bất ngờ bị hủy diệt, thì ra là sơn môn bị giấu vào trong Đại Mộng Trạch? Hay nói là... Thật ra diện tích của Việt Quốc mấy ngàn năm trước lớn hơn bây giờ rất nhiều, Phỉ Thúy Đảo ở trung tâm Việt Quốc, sau đó mới từ từ bị mê vụ của Đại Mộng Trạch thôn phệ?"

Phương Tịch rơi vào trầm ngâm, chợt nhìn qua tin tức khác, thần sắc thoáng động, tiếp theo hắn trở nên ngưng trọng hơn:

"Huyền Thiên Tông có tin tức, năm đó phát hiện bí cảnh Tử U Sơn ở gần Thanh Trúc Sơn, thật ra là một phân đà của Cửu Diệp Phái? Trong đó có một phần tin tức liên qua đến di tích Phỉ Thúy Đảo... Ta nói mà, sao dư nghiệt Tư Đồ gia chỗ khác không đi lại đặc biệt chạy đến Hồ Vạn Đảo gây sự, nói không chừng chính là vì tìm di tích Phỉ Thúy Đảo..."

Khiến thần sắc hắn âm trầm cũng không phải mối liên hệ này, mà là...

"Trường Sinh Thuật xuất từ bí cảnh Tử U Sơn, bí cảnh Tử U Sơn lại chỉ là phân đà của sơn môn Cửu Diệp Phái... Vậy thì trong di tích Phỉ Thúy Đảo, nói không chừng có thứ liên quan đến Trường Sinh Thuật... Không nói những cái khác, tông môn này chín thành chính là dùng công pháp hệ Mộc xưng hùng, có rất nhiều công pháp và bí thuật hệ Mộc, còn am hiểu bồi dưỡng linh dược và linh căn... Đều là thứ ta cần."

"Thế nhưng... Có thứ ta cần thì ta sẽ phải xông vào di tích sao?"

Phương Tịch cười lạnh hạ quyết tâm, tuyệt đối không vào di tích Phỉ Thúy Đảo.

Dù trong di tích có linh vật Kết Đan thì thế nào?

Hắn cũng không phải nhất định dựa vào linh vật mới có thể Kết Đan.

Bây giờ Hồ Vạn Đảo, nói không chừng còn có Kết Đan lão tổ ẩn núp, vẫn là chờ ở Long Ngư Đảo sẽ an toàn hơn.

"dựa theo địa đồ điều tra mới nhất, Cửu Diệp Phái có ba cấm đoạn đại trận cấp ba thượng phẩm thủ hộ... Mặc dù bởi vì năm tháng dài, cấm chế có chút tổn nhại nhưng muốn vào tuyệt đối không phải chuyện dễ..."

"Bây giờ bọn Lưu Tam Thất chỉ có thể đảo quanh ở bên ngoài nhất, dù như vậy cũng có rất nhiều đồ tốt chảy vào phường thị Linh Không..."

"Lưu Tam Thất còn hỏi ta có muốn mở hội đấu giá không... Chuẩn bị dẫn Kết Đan lão tổ đến để ra tay đánh nhau sao?"

Phương Tịch nhìn thấy đề nghị cuối cùng của Lưu Tam Thất, không thể không hạn hán lời.

"Nhưng mà... Ta không rời đảo, nhưng chỉ điểm một phen cũng không vấn đề gì."

Hắn là Trận Pháp Sư cấp ba, đối phó với một trận pháp cấp ba thượng phẩm đã bắt đầu hư hỏng vẫn có chút nắm chắc.

Đương nhiên nếu xuất động Hám Địa Đại Trận, nói không chừng sẽ có thể nhất cử phá đi!

Thế nhưng thân phận Mộc đạo nhân chưa đến Kết Đan, Phương Tịch đã định ẩn giấu rồi.

'Ùm, đến lúc Kết Đan xong có thể thêm một bí danh Mộc chân nhân...'.

Phương Tịch trầm ngâm thật lâu rồi mới bắt đầu viết hồi âm.

Đầu tiên là cho Lưu Tam Thất, bảo y thu thập một số linh dược và hạt giống hiếm thấy, dù sau người này luôn rất am hiểu chuyện tìm kiếm loại vật này.

Về phần Chung Hồng Ngọc thì lệnh nàng cẩn thận, ngoài ra là thu gom một số công pháp và bí thuật hệ Mộc.

Dù sao Thanh Mộc Trường Sinh Công cao nhất chỉ đến Kết Đan, công pháp sau Kết Đan cũng là vấn đề.

Mặc dù Ất Mộc Pháp Thân có thể tinh chỉnh công pháp nhưng cuối cùng vẫn không phải sáng tạo công pháp từ không đến có.

Mục tiêu bây giờ của Phương Tịch rất thấp, có thể tìm được một bộ công pháp Nguyên Anh hệ Mộc là được.

Dù tương đối bình thường nhưng dựa vào Ất Mộc Pháp Thân cũng có thể luyện đến không thua công pháp đỉnh cấp.

Chuyện này cũng không gấp, dù sao thì sau khi Phương Tịch Kết Đan lại tự đi tìm công pháp Nguyên Anh sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn, bởi vậy hắn cũng chỉ dặn Chung Hồng Ngọc hơi dụng tâm một chút thôi.

Về phần sau cùng Nguyễn Tinh Linh?

Phương Tịch đắn đo một phen mới nói nàng không được liều lĩnh nếu gặp phải trận pháp và cấm chế khó chơi thì có thể thỉnh giáo mình.

Dù sao Nguyễn Tinh Linh đã sớm biết thân phận Trận Pháp Sư của mình.

Hơn nữa nàng còn hiểu được đạo lý âm thầm làm giàu.

Nếu lần này nàng có thể thu được cơ duyên Kết Đan trong di tích thì cũng không tệ.

"Hỏi thiên đạo bao la, ai có thể thành tiên?"

Hắn thở dài, dùng phù lục bịt kín mấy cái ngọc giản rồi giao cho Ngôn Doanh: "Đưa đến Linh Không Đảo cho ba vị Trúc Cơ, lần này cứ đi cùng với thuyền chở linh vật đi..."

Bây giờ là phường thị Linh Không Đảo là nơi nóng nhất của Hồ Vạn Đảo.

Dù Long Ngư Đảo cũng liên tục vận chuyển linh mễ, phù lục, linh đan đến đó để giao dịch...

Ngay cả Phương Tịch cũng nhịn không được mà cắt khẩu phần của Thái Tuế và Yêu Ma Thụ để mang đi bán, dù sao cũng phải làm dáng với bên ngoài một chút.

Mà tu tiên giả học được bất kỳ môn tu tiên tứ nghệ này cũng bận đến mức chân không chạm đất ở phường thị Linh Không.

Đặc biệt là Trận Pháp Sư!

Bẩy giờ quả thật chạm tay có thể bỏng, họ trở thành nhân vật khó mời nhất của tiểu đội tu sĩ thăm dù di tích.

Dù Trận Pháp Sư cấp một cũng ăn ngon uống sướng, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Chuyện này khiến vị Trận Pháp Sư cấp ba như Phương Tịch cũng thấy đỏ mắt.

Nhưng mà ngẫm lại những Trận Pháp Sư cấp một này hoặc phải vào di tích đưa bản thân vào nơi nguy hiểm, hoặc luyện chế trận bàn, trận kỳ, còn phải mua tài liệu từ phường thị, kết quả vẫn là cho mình kiếm linh thạch nên Phương Tịch cũng rộng lượng mà cười lên, mặc bọn họ làm gì làm...

Ngày hôm nay.

Bên ngoài Long Ngư Đảo.

Vòi rồng màu xanh, xuyên không phá mây, hóa thành một linh sủng loài rắn trên lưng mọc cánh chim, trên đó mơ hồ có một người.

"Là yêu thú Trúc Cơ... Còn có tu sĩ Trúc Cơ!"

Trên bến tàu của Long Ngư Đảo, rất nhiều phàm nhân đối với chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Không nói đảo chủ của bọn họ và Chung Hồng Ngọc chính là tu sĩ Trúc Cơ, từ khi phát hiện di tích đến nay, tu sĩ Trúc Cơ đến Hồ Vạn Đảo cũng không phải ít.

Khiến từng tên đảo chủ Luyện Khí hậu kỳ đều phải câm như hến, lại nghiêm khắc ước thúc người nhà của mình và thuộc hạ, sợ không cẩn thận va vào thiết bản mà gây ra kết cục diệt môn.

"Một cảnh tượng bừng bừng sinh cơ thật tốt."

Nhìn bến tàu bận rộn, còn có ruộng đồng cách đó không xa, Viên Phi Hồng không khỏi thở dài, phóng ra một đạo Truyền Âm Phù.

Không lâu sau, nương theo long ngư rống dài, Phương Tịch chân đạp Thanh Giác Ngư Long bay lên giữa không trung nghênh đón: "Viên huynh, đã lâu không gặp..."

"Đúng vậy... Đã lâu không gặp."

Viên Phi Hồng nhìn Phương Tịch vẫn y như trước kia, không già yếu chút nào, lại như càng sống càng trẻ ra thì thở dài: "Ta già rồi..."

Phương Tịch quan sát tỉ mỉ vị Tam thập thiếu của Bạch Trạch Tiên Thành, phát hiện y đã có bộ dáng trung niên, tu vĩ cũng đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong cũng chính là cảnh giới Trúc Cơ tầng sáu của tân pháp.

Tính ngày, song phương đều đã một giáp chưa gặp, mà trong lúc đó Bạch Trạch Tiên Thành cũng xảy ra rất nhiều chuyện, khiến hai bên thái dương của vị Tam thập thiếu này cũng có sương trắng rồi.

"Hống hống!"

Đại Thanh cũng rất hưng phấn chào hỏi với linh sủng của Viên Phi Hồng.

Năm đó đối phương là đại yêu Trúc Cơ còn nó chỉ là một có cá mặn, bây giờ cũng xem như cá mặn quay người.

"Ha ha... Xem ra linh thú của huynh rất thích tiểu Thanh."

Viên Phi Hồng giẫm mạnh dực xà dưới chân để nó đi chơi với Đại Thanh, mình thì theo Phương Tịch vào Trường Thanh Các.

Ngôn Doanh dâng lên linh trà, sau đó cẩn thận bưng khay trà lui ra.

"Ai... Tiểu đệ thật sự là ghen tị với Phương huynh, ở Long Ngư Đảo làm ruộng, nuôi cá, có mỹ tỳ làm bạn... Cuộc sống ung dung tự tại..."

Viên Phi Hồng uống một ngụm linh trà, dường như chân tâm thật ý cảm thán.

Trước đó Bạch Trạch Tiên Thành hỗn loạn, thậm chí còn có mấy sư huynh đệ trốn đi, một người vẫn lạc khiến ý rất cảm khái, lại bởi vì lao tâm lao lực, tu vi dừng bước ở Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí còn bạc tóc sớm.

Rõ ràng y mới khoảng một trăm tuổi, còn có thể sống tốt một trăm năm nữa, sao bây giờ đã bắt đầu già yếu?

Phương Tịch thấy vậy cũng không khỏi cảm khái.

Bất chợt lại hiếu kỳ hỏi: "Viên huynh đến đây, chẳng lẽ cũng vì chuyện di tích của Cửu Diệp Phái sao?"

"Đúng là vậy, lần này không chỉ có ta, ngay cả sư huynh Âu Dương Chấn cũng đến..."

Viên Phi Hồng gượng cười: "Hiện tại chúng ta đặt chân ở phường thị Linh Không, tiểu đệ nhớ đến giao tình lúc trước với Phương huynh nên mới cố ý đến đây bái phỏng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận