Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 454: Túi trữ vật

Đa phần yêu vật hệ Mộc đều có thủ đoạn thần thông che giấu khí tức.

Vạn Niên Mộc Mị càng là nhân tài kiệt xuất trong này.

Yêu vật này luôn ẩn náo dưới lòng đất, bất chợt hiện ra, nếu là hai tu sĩ Kết Đan bình thường thì nói không chừng đã trực tiếp ngã xuống.

Phương Tịch đoán chừng, tên đệ tử không biết có phải phản đồ của Thanh Đế Sơn chính là uất ức vẫn lạc như vậy.

"Chỗ này sao lại có một yêu vật cấp bốn, không thể nào..."

Lão quỷ thì thào: "Chẳng lẽ là cạm bẫy do chưởng giáo bố trí... Chính là vì dụ dỗ phản đồ ra?"

"Nhưng loại mộc mị có thọ nguyên rất dài, đây chính là đã hại chết lão phu rồi..."

Sau khi lão trốn trong pháp bảo mộc đỉnh, giơ tay lên là một tấm phù lục tỏa kim quang chói mắt bay ra.

Ầm ầm!

Phù lục nổ tung ở giữa không trung, hóa thành một đoàn kim sắc hỏa cầu, bên trong có vô số kim sắc phù văn nhấp nháy, mang theo linh lực rất đậm như một mặt trời nhỏ rơi xuống, hướng về Vạn Niên Mộc Mị.

Trên gương mặt nhân cách hóa của Vạn Niên Mộc Mị hiện ra một nụ cười quỷ dị, một lớp rêu trên gương mặt của nó rơi xuống, nó chợt há miệng, thổi nhẹ.

Một cỗ yêu phong màu xanh sẫm xuất hiện, quấy lấy kim sắc hỏa diễm.

Quang mang của mặt trời nhỏ nhanh chóng ảm đạm nhưng cuối cùng vẫn có mấy ngọn lửa rơi lên thân thể của mộc mị, bắt đầu nhanh chóng thiêu đốt.

Vạn Niên Mộc Mị không để ý chuyện này chút nào, toàn thân nó lắc một cái.

Từng sợi dây leo bị kim sắc hỏa diễm thiêu đốt không ngừng rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành tro tàn, mà trên thân thể chỗ khiếm khuyết trên thân thể của nó có càng nhiều dây leo xuất hiện hơn, tạo thành thân thể hoàn toàn mới.

"Gãy chi trùng sinh?"

"Yêu vật cấp bốn có loại thần thông này sẽ rất khó thu thập."

Phương Tịch liên tục múa mười ngón tay, huyễn hóa ra từng đạo huyết sắc thiểm điện, đánh xuống quanh người mình hóa thành phòng ngự.

Hắn đồng thời lắc Vạn Hồn Phiên, phóng Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ ra.

Quỷ Vương này vừa mới phát ra một tiếng rít thì chỉ thấy đối diện vô số dây leo xanh xoắn xuýt, ngưng tụ thành một sợi roi đằng mộc, trên đó còn có từng mầm cây xanh nhạc và hỏa trắng nhỏ nở rộ.

Phốc!

Trong hư không chẳng hiểu sao lại hiện ra hư ảnh mầm nhỏ màu xanh nhạt và hoa trắng nõn, phóng ra linh lực kinh khủng.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Quỷ Vương Kết Đan hậu kỳ đã bị cây roi này quất đến chia năm xẻ bảy, cuối cùng không thể nào ngưng tụ thân hình!

Phương Tịch nhìn qua đã thấy roi dây leo kia chính là do cánh tay phải của mộc mị biến thành.

Sau khi nó thấy đã giải quyết Quỷ Vương xong thì đôi mắt xanh biếc của nó chợt lóe, đằng tiên to lớn trong nháy mắt lại cuốn đến chỗ Phương Tịch.

Từng hư ảnh chồi non và bách hoa hiện lên ở xung quanh Phương Tịch, thậm chí còn đang hấp thu linh lực trong cơ thể của hắn!

"Bất kể yêu vật nào đến cấp bốn, quả nhiên điều không bình thường."

Hai tay Phương Tịch kháp quyết, phía sau hắn hiện ra hư ảnh Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu cánh tay, sáu cánh tay liên tục đánh ra.

Rầm rầm rầm!

Ở trước người hắn, sáu quang mang đen kịt như động, thôn phệ vô số hư ảnh hoa trắng nhỏ.

Ba!

Đằng tiên tay trắng trở về, trong nháy mắt hai cánh tay của hư ảnh Diêm La Thiên Tử sau lưng Phương Tịch bị đứt gãy.

"Mộc mị đạo hữu... Sao phải vừa thấy mặt đã đọ sức sinh tử với nhau? Không bằng ngồi xuống nói chuyện một chút..."

Phương Tịch thở dài, linh lực kinh khủng từ trên thân của hắn bộc pháp, tản ra ba động pháp lực cấp bậc Nguyên Anh!

"Đảo... Đảo chủ vậy mà đã là tu sĩ Nguyên Anh! ?"

Triển Đồ nhìn cảnh này, thật sự khó tin: "Hắn... Hắn ẩn tàng thật sâu... Khó trách hắn lại cần côn pháp thiên Hóa Thần..."

"Không thể nào!"

Lão quỷ càng khó tin hơn Triển Đồ: "Cảm ứng của Linh Ứng Môn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, người này thật sự là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ... Ta biết rồi, nhất định hắn đã đoạt được loại bí pháp luyện chế Nguyên Anh thứ hai nào đó, còn không biết có được cơ duyên nghịch thiên gì, vậy mà ngưng kết đệ nhị Nguyên Anh đầu tiên còn không bị phản phệ!"

"Đệ nhị Nguyên Anh? !"

Triển Đồ căn bản không có khái niệm về chuyện này.

"Nói tóm lại, chính là một loại bí thuật như ngoại đan... Quả nhiên người này có chỗ giấu giếm, xém chút lừa qua lão phu rồi... May mà gặp phải Vạn Niên Mộc Mị này, nếu không thời khắc sống còn ngươi gặp phải hắn đột nhiên gây khó khăn, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi... Hắc hắc... Cũng may đệ nhị Nguyên Anh cuối cùng vẫn không phải cảnh giới tu vi thật sự của bản thân, hắn vẫn là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ... Khô Vinh Huyền Quang của ngươi vẫn có tác dụng với hắn."

Lão quỷ truyền âm đến cuối cùng thì thần sắc đã trở nên bí hiểm.

Sau tiếng hét của Phương Tịch, Vạn Niên Mộc Mị đình chỉ hành động trong chớp mắt, tròng mắt xanh biếc của nó dường như đang kiểm tra gì đó.

Nhưng rất nhanh, nó đã tiếp tục gào thét, trong hư không, từng lá tùng xanh xuất hiện, bao phủ toàn bộ phạm vi của quảng trường.

"Thương lượng không có hiệu quả sao? Chẳng lẽ mộc mị này chưa mở linh trí? Hoặc là bị hạ cấm chế gì đó?"

Phương Tịch nhìn qua lão quỷ ở bên cạnh.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng lão quỷ thao túng mộc mị này đánh lén hắn.

Nhưng lúc này thấy mộc mị vẫn công kích không khác gì thì không giống lắm.

Phương Tịch khoát tay, một đạo quang trụ đen nhánh đánh vào trong Vạn Hồn Phiên.

Vạn Hồn Phiên lập tức lơ lửng giữa không trung như một cây dù che mưa, bao quanh bảo vệ hắn, hắn còn có tâm tư nhìn về phía lão quỷ: "Lão quỷ... Nếu ngươi còn che giấu thì bản nhân sẽ trực tiếp đi! Mặc dù mộc mị này lợi hại nhưng muốn giữ bản nhân lại là không thể nào... Huống chi, còn có mục tiêu là hai người các ngươi đây mà!"

Vậy mà pháp lực của lão quỷ lại có thể tương thông với Triển Đồ, phát ra thực lực hơn xa Kết Đan viên mãn, cũng khiến Phương Tịch phải lau mắt mà nhìn một phen.

Đương nhiên hắn biết, trên thân của lão quỷ chắc chắn còn có rất nhiều át chủ bài.

Nhân cơ hội này, để lão bại lộ một phen cũng là không sai.

"Đáng chết... Loại tình huống này, quyển linh bảo Vạn Mộc Xuân Sinh Đồ kia phù hợp nhất... Nhưng lại vì ngăn cản hai Nguyên Anh lão quái kia đã bị bỏ qua... Cẩn thận!"

Lão quý tế pháp bảo mộc đỉnh lên đỉnh đầu.

Tiếp theo...

Trong một tiếng lách cách!

Vô số lá tùng xanh biếc rơi xuống như những hạt mưa, đập lên pháp bảo mộc đỉnh, tầng quang tráo phòng ngực kia trong khoảnh khắc bị dập tắt, tiếp theo rơi lên bản thể của pháp bảo, phát ra âm thanh như mưa rơi trên lá chuối.

Phốc phốc!

Dưới ánh mắt kinh hãi gần chết của Triển Đồ, pháp bảo mộc đỉnh kia lại bắt đầu thủng trăm ngàn lỗ.

Cuối cùng, một tiếng ầm vang đã chia năm xẻ bảy!

"Đi!"

Thấy vậy, lão quỷ cắn răng, để Triển Đồ vứt một viên châu màu xanh thẫm ra ngoài.

Ầm ầm!

Tiếng sấm vang dội!

Sau khi viên châu màu lam ở giữa không trung bị lá tùng xuyên qua, vậy mà lại bộc phát ra một đoàn lôi mang rất chói mắt!

Lôi quang này cũng không phải ánh chớp bình thường mà mang theo màu tử kim, mang theo khí tức phá hủy tất cả.

Không hiểu sao khi Phương Tịch nhìn thấy loại lôi điện này lại nghĩ đến lúc Thủy tổ Yêu Ma Thụ độ kiếp, gặp phải kiếp lôi hai màu!

Ầm ầm!

Lôi quang chợt lóe, lá tùng trên đầu trời trong nháy mắt đã tiêu thất hóa thành khói xanh lượn lờ.

Sau đó một đạo tử kim sắc lôi điện đánh lên thân của Vạn Niên Mộc Mị, khiến thân thể của nó cháy đen, vị trí ngực càng hiện ra một vết thương lôi hỏa dữ tợn.

'Lão quỷ này... Bảo bối áp đáy hòm không ít nha, Lôi Châu này dù Nguyên Anh lão quái cũng không dám đón đỡ ấy chứ?'.

Phương Tịch thu lại Vạn Hồn Phiên.

Cờ này không hổ là dùng linh cốt của đại yêu cấp bốn hóa hình luyện chế thành, sau khi nhận đả kích kinh khủng một vòng này, vậy mà mặt ngoài chỉ trở nên nhấp nhô, mặt cờ bị phá ra mấy lỗ hổng nhỏ mà thôi, chủ thể cũng không có tổn hại gì quá lớn.

"Đạo hữu... Vạn Niên Mộc Mị này đã bị Diệt Linh Cổ Lôi Châu của lão phu đánh trọng thương, sau đó sẽ phải xem đạo hữu."

Tiếng nói của lão quỷ truyền đến, vậy mà như hơi suy yếu.

"Tu La Đạo!"

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho này, lúc này hai tay của hắn kháp quyết, thân ảnh Diêm La Thiên Tử ở sau lưng gào thét lên, trên sáu cánh tay đều có huyết sắc trường mâu xuất hiện.

Phốc phốc phốc!

Từng thanh huyết sắc trường mâu bắn ra như lôi đình, rơi quanh người của Vạn Niên Mộc Mị, nổ khiến lục sắc linh quang rung động một trận.

Vô số huyết sắc thiểm điện xen lẫn phù văn ở giữa không trung bị chôn vùi, lại có từng khối hài cố bị lửa thiêu đốt bay ra.

Đó là từng khối đằng mộc bị cháy đen...

"Đây chính là uy lực của tu sĩ Nguyên Anh sao? !"

Triển Đồ nhìn cảnh này, cảm thấy Kim Đan của mình cũng đang run rẩy.

Uy lực của từng tia huyết sắc thiểm điện kia, e là tùy ý một tia nào đánh đến thì y cũng khó mà đỡ được, trừ phi thi triển bí thuật hợp thể với lão quỷ...

Phốc!

Đột nhiên trong vô số huyết sắc thiểm điện có một điểm lục mang nhấp nháy.

Đó là một viên nội đan màu xanh biếc to cỡ nắm tay, toàn thân trong suốt như ngọc, mang theo sinh cơ mãnh liệt.

Ong ong!

Dưới lục mang, vô số huyết sắc thiểm điện cùng bị dập tắt.

Lục quang chợt lóe, viên nội đan này nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt đã đến ngoài rìa của quảng trường.

"Nhân Gian Đạo!"

Trong nháy mắt, Diêm La Thiên Tử sau lưng của Phương Tịch kháp quyết, một đạo ma quang đen nhánh đánh trúng yêu đan xanh biếc!

Yêu đan bất ổn một trận, vậy mà từ trên đó hiện ra hư ảnh một cây mộc mị, thoạt nhìn giống như đúc với mộc mị lúc trước.

"Yêu đan cấp bốn, còn có tinh phách của đại yêu hóa hình?"

Lão quỷ thì thào nhưng cũng không động thủ.

Trong đôi mắt Phương Tịch chợt lóe ma quang, ba thanh Nguyên Ma Thứ đánh lên tinh pháp của mộc mị, khiến nó phát ra tiếng hét thảm.

Một khắc sau, hấp lực vô hình hiển hiện thu hồi yêu đan xanh biếc lại, bị Phương Tịch nắm trong tay.

Hắn móc một cái bình ngọc ra, bỏ tinh phách mộc mị vào trong đó, thuận tay dán lên một tấm phù lục.

'Mặc dù trạng thái của mộc mị này có chút không đúng nhưng dù sao nó cũng là đai yêu hóa hình cấp bốn... Bất kể yêu đan hay là tinh hồn đều kiếm bộn.'.

Phương Tịch thu những thứ này, nhàn nhạt nhìn về phía lão quỷ: "Triển Đồ tiểu hữu... Vật này ta thu, những chiến lợi phẩm còn lại kia có thể thuộc về ngươi toàn bộ... Thân thể mộc mị cấp bốn, cũng là tài liệu thượng hạng có thể luyện chế rất nhiều bảo vật hệ Mộc."

"Đa tạ tiền bối..."

Triển Đồ lập tức lộ ra vẻ cung kính, bắt đầu di thu nhặt những tài liệu mộc mị kia, cũng không có bất kỳ bất mãn nào, dường như y thật sự xem mình như tiểu bối.

Dù sao bây giờ Phương Tịch đã là tu sĩ Nguyên Anh.

Chiếm phần đầu chiến lợi phẩm, không phải là chuyện đương nhiên sao?

Nhưng trong lòng Phương Tịch run lên, hắn đã biết e là lão quỷ này không có ý tốt với mình nên mới mặc cho mình vơ vét bảo vật.

Nói không chừng chính là đánh chủ ý một mẻ hốt gọn!

'Hừ... Đến lúc đó, xem thử thủ đoạn của ai cao minh hơn.'.

Phương Tịch chậm rãi dạo bước, đi đến trước cỗ thi thể kia, một cái đại thủ pháp lực lật thi thể lại, có thể nhìn thấy thi thể có vết thương thủng trăm ngàn lỗ.

"Quả nhiên người này bị Vạn Niên Mộc Mị mai phục..."

Lão quỷ bay qua, có chút cảm khái: "Năm đó lúc diệt môn, người này còn lén lẻn vào Trường Thanh Viên, chắc chắn là phản đồ của Thanh Đế Sơn..."

"Vậy mà người này có thể chui đến tận đây, ta cũng tương đối hiếu kì."

Đại thủ pháp lực của Phương Tịch nắm lấy người này run lên, một túi trữ vật màu xanh rớt xuống, khiến đồng tử trong mắt của lão quỷ sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận