Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 902: Thần phẩm

Ào ào ào!
Khôi lỗi hắc ngư thu hồi hắc phiên, gật gù đắc ý mà bơi xuống dưới.
Không bao lâu sau nó đã đến một hòn đảo trên sông.
Hòn đảo này cũng không lớn, lai có bụi cỏ lau rất dày.
Trong bụi cỏ lau, thân hình Phương Tịch được một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ, nhanh chóng hiện ra.
Hắn kết quyết, khôi lỗi hắc ngư lập tức phun hắc phiên ra.
Ở trong hắc phiên còn trấn áp một thần hồn có hình dáng như con cá chạch nó đã bị ma khí xông lên trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Nếu không phải Phương Tịch đã cố ý thu lực lại thì e là chỉ lay động nhẹ thôi thì thần hồn này sẽ lập tức 'Tan'.
"Nếu Long Vương giếng xảy ra chuyện thì cũng do thổ địa lão nhi kia cõng nồi..."
Phương Tịch thì thào, trong hai con ngươi có hào quang nguy hiểm lóe lên.
Từng tia Thiên Ma Bí Thức chui vào trong thần hồn Long Vương giếng, bất chợt vận dụng thuật sưu hồn!
Rất nhanh tất cả ký ức của nó đã xuất hiện, đa phần đều là một con ngư yêu tu luyện, tích lũy công đức.
'Số phận của Long Vương giếng không tệ, dưới cơ duyên xảo hợp mở linh trí, dựa vào bản năng thôn phệ tinh hoa nhật nguyệt, rèn luyện yêu khí... Đáng tiếc tiến độ từ đầu đến cuối chậm không chịu nổi, dù là yêu quái đã tu luyện trăm năm cũng có thể bị thợ săn phàm tục tiêu diệt...'.
"Con Long Vương giếng này lại có dã tâm, vẫn luôn gian khổ tu hành, tích lũy công đức, cuối cùng nhận được vị trí Long Vương giếng..."
"Cấp bậc Thần đạo..."
Rốt cuộc từ trong ký ức của Long Vương giếng mà Phương Tịch đã hiểu thêm được mấy phần với thế giới Thần đạo này.
Dường như đối với thần chích những kiến thức này chỉ là bản năng.
"Trong Đạo Đình, Thần đạo chia làm cửu phẩm... Tòng cửu phẩm thấp nhất, chính nhất phẩm cao nhất... Nhưng trên chính nhất phẩm còn có siêu phẩm! Tỉ như thiên tử của Đạo Đình chính là quy cách siêu phẩm. Dù phi thăng đến Thiên Đình cũng mang theo quý tước."
"Siêu phẩm là thế nào? Trên nhất phẩm chính là siêu phẩm!"
"Ở trong giới này có lẽ siêu phẩm chỉ có mình thiên tử nhưng ở Thiên Đình thì có không ích thần chích chính nhất phẩm, ngoài ra còn có tam đẳng Bá, Hầu, Công, mỗi đẳng đều trên chính nhất phẩm... Nếu công đức trị thế bình thường thì sau khi thiên tử ở nhân gian phi thăng Thiên Đình dữ lắm chỉ được phong Bá, nếu có công ở hạ giới thì có thể phong Hầu, thậm chí Công!"
"Trên Công Hầu chính là 'Quân'! Quân giả đã mang theo mấy phần nhân chủ, ở trong hệ thống Thần đạo của Thiên Đình cũng đã là đại thần một phương!"
"Trên Quân thì là Thiên Vương, Thiên Tôn..."
"Cuối cùng là : Thiên Đế! !"
"Đặc điểm của Thần đạo chính là rõ ràng giai cấp như vậy, rất chú ý đến tôn ti trên dưới. Trên một cấp với dưới một cấp thật sự là nắm quyền sinh sát trong tay, nếu trong phạm vi quản hạt thì càng là quân lệnh thần chết, thần không thể không chết! Thậm chí còn không thể có chút lời oán giận nào!"
"Long Vương giếng này và thổ địa Bạch Cam Thôn kia đều là mao thần không nhập phẩm cấp, ở dưới tòng cửu phẩm, tương đương với tư lại... Dù như vậy cũng đủ khiến đám tán thần không có thực chức vô cùng ước ao rồi."
"Thụ lục của Đạo Đình, thật ra cũng tương đương với tán quan, chỉ là định phẩm... Mà sau đó còn có Thần vị thực chức, cả hai hợp nhất mới là chính thần!"
Dùng một ví dụ để nói, Đạo Tịch và thụ lục cũng tương đương với công danh!
Tỉ như một khi thi đậu Tiến Sĩ sẽ lập tức được trao tặng Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục, lục này đứng hàng cửu phẩm!
Chuyện này cũng có nghĩa là một khi thi đậu Tiến Sĩ, cao nhất có thể lập tức đảm nhiệm thần chức hoặc tòng Cửu phẩm.
Nếu tính theo thổ địa thần thì ít nhất cũng là thổ địa một trấn mới miễn cưỡng xứng.
Đương nhiên khả năng lớn hơn là vẫn không có thực khuyết, chỉ có thể chờ, thậm chí có khả năng chờ đến khi chết già cũng không thể được nhận thực chức, nhưng mà mang theo Đạo Lục này thì sau khi chết anh linh không mê muội, có thể đến chỗ các Đại Thành Hoàng thậm chí địa chích đảm nhiệm thuộc lại phụ tá, tỉ như văn võ phán quan, sau đó chờ cơ hội lên chức.
Mà Trương Hữu Đức trên người ngay cả Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục cửu phẩm cũng không có, có nghĩa là dù thổ địa trấn có chỗ trống thì lão cũng không được đề bạt lên... Trừ phi được cấp trên ưu ái.
Nói cụ thể hơn chính là Đạo Lục quyết định giới hạn của thần chích! Mà thần chức quyết định chính là phẩm cấp và quyền hành bây giờ của thần chích!
So sánh với nhau thì đương nhiên thực quyền vẫn quan trọng hơn.
Bởi vì thọ nguyên của thần chích cũng giống như quỷ tu, đều khá dài, dù có phi thăng hay tiêu hao thì tán thần tích lũy hàng năm cũng nhiều không kể xiết.
Bởi vậy Thần vị thực chức mới thật sự là thứ chạm tay có thể bỏng!
"Con cá chạch này vốn có thần chức, gọi là: Ngưu Đầu Sơn Cổ Tỉnh Chuyển Vận Thủy Sứ..."
Thần thức của Phương Tịch tiến vào từng tất thần hồn của Long Vương giếng vẫn chưa tìm được Thần Đạo Phù Chiếu màu xám trắng trong ký ức của nó.
Đây đương nhiên là vì trước đó Long Vương giếng đã bị phán có tội nên đã bị tước Thần vị, cũng không biết sẽ tiện nghi cho vị thần lại của miếu Thành Hoàng nào.
Dù Ngưu Đầu Sơn Cổ Tỉnh Chuyển Vận Thủy Sứ có kém cỏi, còn bất nhập phẩm, ngay cả tòng Cửu phẩm cũng không phải nhưng dầu gì cũng là thần chức, có thể tọa trấn một phương, hưởng thụ linh khí một thủy mạch tẩm bổ.
Nếu có chút quan hệ ở nhân gian thì có thể báo mộng để người ta tái tạo kim thân, hội tụ tín ngưỡng, càng hưởng phúc một phương.
Lúc này trong thần thức của Phương Tịch, trong thần hồn của Long Vương giếng ngoại trừ một chút yêu khí mỏng manh ra cũng chỉ có một phù lục!
Phù này dài cỡ một xích, rộng ba ngón tay, trên đó có từng hoa văn rất kỳ lạ.
Đây là văn tự của Thần đạo, nghe nói là Đại Đạo mà Thiên Đế đã lĩnh hội, chính là Thần Văn!
Trên phù lục màu xám trắng có rất nhiều Thần Văn tỏa sáng rực rỡ tạo thành một nhóm văn tự: Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục!
"Quả nhiên... Long Vương giếng cũng thụ lục, chỉ khi được trao tặng phù lục mới xem như đã vào thể chế của Đạo Đình, mới có thể làm thần tiên... Nếu không sẽ không được sắc phong, chính là tà tế dâm từ là đối tượng bị Đạo Đình đả kích trọng điểm!"
"Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục... Hình như người từng thi đậu Đồng Tử đều sẽ được trao tặng phù lục này, xem ra tiêu chuẩn công danh của Long Vương giếng này cũng tương đương với Đồng Sinh, Đạo Đồng..."
Phương Tịch không khỏi khinh bỉ: "Ngay cả Cử Tài cũng không phải, tương đương với văn bằng tiểu học... Thảo nào lại không được đề bạt lên, xảy ra chuyện còn là kẻ đầu tiên cõng nồi."
Thần thức của hắn đảo qua từng tấc Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục màu xám trắng thì lập tức phát hiện có mấy ám môn.
Làm Đại tông sư phù lục nên chỉ cần hắn thích ứng sẽ phát hiện phù lực trên thế gian đều gần như giống nhau.
"Thụ lục chính là thủ đoạn chưởng khống thiên hạ của thiên tử Đạo Đình... Có thể hiểu được vì sao có ám môn, chỉ là ám môn mà ta phát hiện có một số hiệu quả như định vị, hạn chế thần lực... Cũng chưa chắc không có ám môn lập tức tử hình!"
"Vừa vào Đạo Đình quả nhiên sinh tử đều bị cấp trên nắm giữ."
"Bởi vậy Thần Đạo Phù Chiếu của thần chức là đồ tốt nhưng Đạo Lục này... Thật sự không cần cũng được. Nhưng nếu làm vậy chính là tà tế dâm từ, Đạo Đình gặp một tên sẽ diệt một tên..."
"Không... Không đúng, trên Thần vị chẳng lẽ thật sự không có chút cạm bẫy nào sao?"
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn lên trời, chợt cảm nhận được sự sợ hãi.
"Trong Đạo Lục có hậu thủ của thiên tử Đạo Đình... Ai có thể biết trong Thần vị có ám thủ của Thiên Đế hay không?"
Mặc dù triều đình có thể sắc phong Thần vị, cũng có thể do bách tính tế bái hương hỏa ngưng tụ mà thành, thậm chí trời đất tụ sinh, gọi là Tiên Thiên Thần Chích.
Nhưng nếu 'Trời đất' chính là Thiên Đế thì sao?
Thiên Đế hạ Thần Đạo Phù Chiếu, ai biết được trong đó có ám môn hay không?
Hay nói là chắc chắn có!
"Thần đạo này quả nhiên đều là bẫy..."
Phương Tịch thật sự khóc không ra nước mắt: "Cũng may trước tiên ta có thể mang về Địa Tiên giới nghiên cứu một phen... Dù ám môn hậu thủ của ngươi có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ có thể cách một trung thiên thế giới mà rủa chết ta sao?"
Thần chức của Cái này Thiên Đình sau khi đến Địa Tiên giới chắc chắn không thể nào lập tức sử dụng được, có thủy thổ không phục.
Bởi vậy còn cần có rất nhiều hàng mẫu để tiến hành phân tích, nghiên cứu...
Vừa vặn trên Hãm Không Đảo chính là một căn cứ thí nghiệm Thần đạo cỡ lớn!
"Quả nhiên Long Vương giếng chỉ là phế vật!"
Phương Tịch mặt không thay đổi ném hắc phiên đi, tiếp tục để cho khôi lỗi hắc ngư chấp chưởng, ẩn nấp trong sông lớn.
Dù sao trên thân Long Vương giếng cũng có Đạo Lục, bất kẻ bỏ mạng hai di chuyển đều sẽ có phản ứng, trước mắt Phương Tịch vẫn chưa muốn đánh rắn động cỏ.
"Nếu Long Vương giếng vẫn còn thần chức Thủy Vận Sứ thì ta sẽ có thể mang về nghiên cứu kỹ một phen."
"Bây giờ chẳng lẽ đi cướp chức của thổ địa thần Bạch Cam Thôn Trương Hữu Đức?"
"Thôi đi, chẳng qua chỉ là thần chức bất nhập phẩm... Sau này sẽ có nhiều cơ hội và lựa chọn hơn."
Huyện thành.
Cam Ngọc phong trần mệt mỏi cuối cùng đã đến đại môn của huyện thành.
Ở cửa thành còn có binh sĩ tuần tra đang dùng ánh mắt như chim ứng nhìn người vào thành.
Chỉ đối mặt với ánh mắt của chúng mà Cam Ngọc đã cảm thấy trong lòng ớn lạnh: "Đây là Hổ Lang Sĩ à..."
Nhưng rất nhanh y đã cảm thấy không đúng.
Binh sĩ tuần tra huyện thành bình thường có cần tinh nhuệ như vậy sao?
Ngay cả y từng nuốt linh vật cũng cảm thấy trong lòng ớn lạnh, e là những binh sĩ này đều là nhân vật hung ác từng giết người, từng thấy máu, lại mang trên người võ nghệ điêu luyện dù ở trên chiến trường cũng là tinh binh nhất đẳng!
'Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện?'.
Suy nghĩ của Cam Ngọc thay đổi rất nhanh, thậm chí có xúc động từ bỏ lần thi Hương này.
Thế nhưng... Sự uy hiếp của Long Vương giếng đang ở trước mắt nên y chỉ đành thành thành thật thật xếp hàng vào thành.
Cửa thành.
Từng tấm công văn, bố cáo, thậm chí lệnh truy nã đều dán trên cửa thành lâu.
"Thần Bà Chân Lệ... Hay dùng thuật thải sinh bái tế Tà Thần... Nếu ai bắt được sẽ được thường mười kim tiền, không quản sống chết, ngươi cung cấp tin tức được thưởng năm ngân tiền..."
Cam Ngọc tùy ý nhìn qua thì đã thấy trên một tấm văn thư có mấy nét bút, miêu tả khuôn mặt của một nữ tử hơi già rất sinh động, đặc biệt là nốt ruồi duyên ở khóe miệng khiến người ta có ấn tượng rất sâu.
Y lại nhìn mấy tấm nữa thì thấy mấy chân dung kia đều là tội phạm truy nã nổi danh trên bảng:
Phi Tinh Quan Mai Đạo Nhân... Dùng võ phạm cấm, tập kích mệnh quan triều đình, giết nhiều nha dịch, bổ khoái, chạy trốn đến chân trời... Không quản chết sống, người giết được thưởng năm mươi kim tiền."
"Cả năm mươi kim tiền!"
Cam Ngọc cũng chấn kinh, số này nếu đổi xuống thì chính là năm ngàn ngân tiền!
Đủ để mua được một căn nhà ở gần huyện thành, cộng với trăm mẫu ruộng tốt, sau này yên lòng làm ông nhà giàu.
"Mai Đạo Nhân..."
Y nhìn lệnh truy nã dường như muốn nhớ kỹ chân dung trên đó.
Dáng vẻ của Mai Đạo Nhân chỉ là một lão già gầy gò, thật sự khó liên hệ với tuyệt thế hung nhân tập sát đạo quán, lại giết không biết bao nhiêu người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận