Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 288: Liên minh chi nghị

Đối với chuyện Linh Không Đảo, Phương Tịch chỉ có thể bảo Ngôn Hồng Tụ an tâm chớ vội, sau đó viết mấy phong thư, phân biệt gửi cho Ngôn Trường Không và Nguyễn Tinh Linh, cũng hỏi thăm tình huống của Lưu Tam Thất.

Dù sao đây cũng là chuyện của Ngôn gia, đương nhiên người Ngôn gia phải chống đỡ.

Một tháng sau.

Phương Tịch nhận được hồi âm của Nguyễn Tinh Linh, nàng muốn mời những tu sĩ Trúc Cơ ở Hồ Vạn Đảo hiện giờ họp một phen.

Hắn truyền thư, nói rõ trừ phi địa điểm ở Long Ngư Đảo, nếu không chắc chắn sẽ không đi, chỉ phái một người đại biểu.

Nguyễn Tinh Linh lại trao đổi với hai người Lưu Tam Thất và Lệ Lôi, cuối cùng bốn vị tu sĩ Trúc Cơ tề tụ ở Long Ngư Đảo.

Giữa không trung Trường Thanh Các, một con Thanh Giác Ngư Long dài vài trượng đang lượn quanh, thân thể khổng lồ của nói và mây mù bốn phía khiến lầu các này như cảnh thần tiên.

"Linh thú này của Phương đạo hữu thật là thần tuấn!"

Lệ Lôi cười ha ha nói.

Y là một tu sĩ trung niên bề ngoài uy mãnh, mặc pháp bào tím, sau lưng còn có hay tùy tùng Luyện Khí kỳ.

Một người trong đó già nua, tóc bạc phơ, ốm yếu, thế mà là Ngôn lão thất!

Mặc dù nhìn Lệ Lôi thanh thế to lớn nhưng thật ra y Trúc Cơ trễ nhất trong mọi người, đến nay thực lực đến nay vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ.

"Một mực nuôi linh thú, sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp mà nó thăng cấp thôi..."

Phương Tịch khoát tay, cũng không để ý sự tham lam và thăm dò của Lệ Lôi, trực tiếp mở miệng: "Hôm nay, Nguyễn tiên tử tập hợp chúng ta lại, tất có chỉ giáo!"

"Từ khi Bạch Trạch Tiên Thành rung chuyển đến nay, tu sĩ ngoại lai đến Hồ Vạn Đảo rất nhiều, chuyện giết người đoạt bảo đã nhiều lần cấm không ngừng, gió này tuyệt đối không thể để mạnh hơn!"

Nguyễn Tinh Linh liến Phương Tịch một cái rồi nói đến chính sự: "Hôm nay thiếp thân mời chư vị tụ tập, chuyện thứ nhất chính là bốn vị Trúc Cơ chúng ta nhất định phải định ra quy củ!"

"Chuyện này là đương nhiên!"

Lệ Lôi cười ha ha: "Bản nhân ghét nhất chính là cướp tu!"

Y tùy tiện chỉ Ngôn lão thất: "Ngôn gia tộc trưởng, ngươi nói có đúng không?"

"Khụ khụ... Đúng là như thế... Khụ khụ..."

Ngôn lão thất dường như đã không còn nửa cái mạng, lúc này lão ho khan mở miệng: "Lệ tiền bối cứu Ngôn Hồng Diệp bản gia khỏi nước sôi lửa bỏng, lại thu làm thị thiếp, cũng xem như người một nhà với Ngôn gia chúng ta, linh mạch cấp hai trên Linh Không Đảo là lão phu tự nguyện cho Lệ đạo hữu và các thuộc hạ thuê để ở lại, về phần Ngôn gia? Ở trên đảo còn linh mạch cấp một, cũng đủ để tu hành... Khụ khụ..."

Ngôn Hồng Diệp chính là yêu muội của Ngôn Hồng Tụ, lúc trước vì tài nguyên mà bị gả cho Long Xà đảo chủ làm tiểu thiếp.

"Ách... Không biết Long Xà đảo chủ sao rồi?"

Mặc dù Phương Tịch biết Lệ Lôi không dám hủy diệt Ngôn gia mà dùng thủ đoạn quanh co, phải cố kỵ mặt mũi của Ngôn Trường Không ở Huyền Thiên Tông nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Hừ... Mỗ gia bình sinh hận nhất kẻ thải bổ, đã tiện tay giết rồi!" Lệ Lôi hừ lạnh, hiên ngang lẫm liệt trả lời.

"Ngôn lão thất... Thật sự như vậy sao?"

Phương Tịch nhìn qua Ngôn gia tộc trưởng, người này trước đó đã bệnh nặng, bây giờ nhìn lại đúng là không còn sống được bao lâu.

"Khụ khụ... Đúng vậy!"

Ngôn lão thất bị đánh gãy răng cũng nuốt máu, cắn răng trả lời.

Trong lòng của lão thì đầy bi thương.

Linh Không Đảo lưu lạc đến như vậy, thật ra lão đã sớm thông qua đường dây bí mật xin Ngôn Trường Không ở Huyền Thiên Tông giúp đỡ.

Vậy mà Ngôn Trường Không lại không đến!

Tâm tính người này lương bạc quả là không sai!

Chuyện này khiến Ngôn lão thất không còn bao nhiêu lòng dạ, thật sự như cây khô, lòng như tro lạnh...

"Vậy chuyện này cứ quyết định như thế..."

Nguyễn Tinh Linh lắc đầu, Nguyễn Tinh Linh tự giúp mình thì người khác mới hỗ trợ, bây giờ tình cảnh của Ngôn gia này cũng không muốn nói nhiều: "Nếu các vị đã có đạo trường của mình, có chỗ tu luyện hàng ngày, như vậy rất tốt..."

Đúng lúc này, ánh mắt Lệ Lôi chợt lóe, nói: "Tu sĩ Trúc Cơ chúng ta đương nhiên phải nhận trách nhiệm bảo vệ Hồ Vạn Đảo, ta thấy nên tuần tra định kỳ... Hơn nữa bốn người chúng ta có thể ký liên minh công thủ, ước định sau này giúp đỡ lẫn nhau, mọi người thấy sao?"

Tam đại tu sĩ còn lại, Lưu Tam Thất là Trúc Cơ trung kỳ, Nguyễn Tinh Linh có uy danh hiển hách trong thú triều, dù là Phương Tịch cũng có sự tích chém giết yêu thú cấp hai trung phẩm lưu truyền, y thật sự không dám đắc tội hết, càng muốn kéo thành liên minh hơn, để ứng đối kẻ đến sau.

'Tình thế... Lại tồi tệ như vậy sao?'.

Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh liếc nhau, đều kinh ngạc.

Lệ Lôi đề nghị như vậy, rõ ràng là dự đoán tương lai sẽ có nhiều tu sĩ Trúc Cơ hơn đến Hồ Vạn Đảo tị nạn.

Thậm chí có thể có đội cướp tu chiến lực Trúc Cơ.

"Chuyện này..."

Phương Tịch lắc đầu, từ chối: "Bản nhân chỉ muốn trông coi một mẫu ba phần đất Long Ngư Đảo này, tuần sát hồ vực, và liên minh công thủ gì đó thì không cần..."

Bây giờ hắn căn bản không thể nào rời khỏi đảo, mà ở trên đảo lại không sợ rất nhiều nguy hiểm, ký liên mình này không phải là tự làm khó mình sao?

Chẳng lẽ lúc minh hữu khác gặp nguy hiểm còn muốn mình đi cứu viện sao?

Bởi vậy đây chính là chuyện cười.

Thần sắc Lệ Lôi hơi đổi: "Lưu huynh, Nguyễn tiên tử... Hai vị cảm thấy thế nào?"

"Cái gọi là minh ước, lại không phù hợp ước thúc, đúng là không cần thiết..."

Nguyễn Tinh Linh lướt qua Phương Tịch, bình đạm nói: "Chuyện sau này, luận việc làm không luận tâm đi... Chỉ là chư vị cố gắng đừng tác động đến tu sĩ cấp thấp của Hồ Vạn Đảo..."

...

Tụ hội đến cuối cùng đương nhiên là tan ra trong không vui.

Nguyễn Tinh Linh cố ý lưu lại, nhìn Phương Tịch, trên mặt cười như không cười nói: "Bây giờ Bạch Trạch Tiên Thành rung chuyển, Đan Khí Các lúc trước sẽ phải hạ giá, xem ra lúc trước chúng ta bán nó đúng là quyết định anh minh, đủ thấy phương diện này đạo hữu rất có thiên phú..."

Phương Tịch không muốn rời khỏi Long Ngư Đảo, Nguyễn Tinh Linh cực kì thông minh lại có bí thuật Kết Đan trong tay nên có lẽ nàng cũng đoán được gì đó.

Nhưng nàng cũng không nói gì, trong lòng cũng hơi hoài nghi phán đoán của mình.

Dù Phương Tịch tìm được linh căn cấp ba nhưng linh mạch của Long Ngư Đảo chỉ là cấp hai, không thể tu hành Trường Sinh Thuật.

Dù có Tụ Linh Trận nhưng tiêu hao quá lớn, được không bù mất, tán tu lại càng không đảm đương nổi đại bút linh thạch phải bỏ vào hàng năm.

"Đây là đương nhiên, nhưng mà cũng có quan hệ đến thân phạn của chúng ta, làm Trúc Cơ, một chút tài phú bất luận lời hay lỗ, đều có thể lý trí mà chờ, kéo dài thời gian, tìm cơ hội tốt nhất mà ra tay, nếu là Luyện Khí, thọ nguyên có hạn, có lẽ cũng chỉ có thể vì cái trước mắt, ngu xuẩn như Đông Môn Anh..."

Phương Tịch cũng mặc kệ Nguyễn Tinh Linh đoán được hay không, dù sao bây giờ căn cơ của hắn đã thành, hổ cũng không ra khỏi hang, thì còn gì phải sợ, mỉm cười trả lời: "Dù sao cũng chỉ là chút tiền ngoài thân, lúc đầu là lời hay lỗ cũng chỉ là râu ria... Nhưng bây giờ Tiên thành rung chuyển, tán tu tứ tán, không ít cướp tu thừa cơ hành động, trong đó chưa chắc không có người tàn nhẫn, nếu ngươi gặp phải có thể đến Long Ngư Đảo tạm lánh..."

"Đa tạ!"

Nguyễn Tinh Linh nghiêm túc thi lễ.

Mặc dù nàng và Phương Tịch hữu duyên vô phận nhưng vẫn là bằng hữu rất tốt.

Nhân sinh như vậy, cũng là một việc may mắn lớn.

...

"Lưu huynh..."

Hai vệt độn quang một trước một sau, trong chớp mắt đã bay ra Long Ngư Đảo.

Lệ Lôi khống chế một đạo mộc toa tử sắc, đuổi kịp Lưu Tam Thất: "Lưu huynh đi quá nhanh... Ha ha, năm đó, mấy huynh đệ Tam Phân Đường ta ở Vạn Thú Sơn Mạch bị Độc Lạc Mãng gây thương tích nhờn có Lưu huynh diệu thủ hồi xuân, nếu không đã sớm hồn phi phách tán... Ta còn chưa tạ ơn Lưu huynh, đến, chúng ta cùng đến Linh Không Đảo, uống vài chén!"

Y và Lưu Tam Thất đều là kẻ ngoại lai, so ra kém Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh nhưng lại là minh hữu tự nhiên.

"Lệ đạo hữu..."

Lưu Tam Thất lại thở dài rồi lắc đầu: "Ta còn có việc, sẽ không đến Linh Không Đảo... Chúng ta đều là tán tu Trúc Cơ ở tiên thành, có chuyện gì cũng có thể nói chuyện được, cũng chưa chắc phải trở mặt..."

Nói xong, y cũng không chờ Lệ Lôi trả lời mà lập tức hóa thành một đạo thanh quang phi độn đi, rõ ràng là không muốn lại lội vào vũng nước đục này.

Lệ Lôi nhìn Lưu Tam Thất rời đi, vẻ mặt từ từ trở nên lạnh như băng.

"Xem ra người này không nguyện ý cùng lăn lộn... Quả thật kỳ quá, Nguyễn Tinh Linh và Phương Tịch kia chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, mặc dù chiến tích không tệ nhưng sao có thể hơn được cao thủ Trúc Cơ trung kỳ?"

Một đạo thần thức truyền âm chợt vang lên bên cạnh y.

Ào ào ào!

Nước hồ tách ra một người áo đen xuất hiện.

Rõ ràng y có tu vi Trúc Cơ, trước đó đã ẩn núp ở đầy, vậy mà Lưu Tam Thất lại không phát hiện.

"Lưu Tam Thất này luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, không muốn tham dự mưu đồ của chúng ta cũng rất bình thường... Hôm nay ta đưa ra ý định đồng mình, vậy mà Phương Tịch kia lại thẳng thừng từ chối, rõ ràng là đề phòng quá sâu, không thể là bạn thì chính là địch!"

Lệ Lôi sờ bộ râu quai nón của mình: "Hai hòn đảo có linh mạch thượng phẩm tốt nhất ở Hồ Vạn Đảo bị đôi cẩu nam nữ kia chiếm cứ, Bạch Trạch Tiên Thành hỗn loạn lại không biết phải tiếp tục bao lâu, dù sao cũng phải tìm chỗ tốt tu hành..."

Mặc dù Linh Không Đảo có linh mạch cấp hai nhưng chỉ là cấp hai hạ phẩm, miễn cưỡng đủ tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tu luyện.

Thế nhưng sau khi quen với linh khí dồi dào cua Bạch Trạch Tiên Thành, phàm là tu sĩ muốn tiến bộ trên Đạo đồ đều sẽ đánh chủ ý với linh mạch cao cấp.

"... Hai người kia, một là Luyện Đan Sư và Phù sư, một là Luyện khí sư... Thân gia thật sự giàu có."

Hắc y nhân cười quái dị.

"Không những vậy, ta cũng thăm dò được, Hồ Địa Sát trên Long Ngư Đảo cách lần thu thập trước đã hơn bốn mươi năm..."

Ánh mắt Lệ Lôi u ám: "Còn có Thanh Giác Ngư Long kia... Nó đã kích phát huyết mạch Giao Long, khả năng trong cơ thể sinh ra nội đan khoảng ba, bốn thành! Đây chính là hai linh vật Trúc Cơ! Đủ để một số lão gia hỏa lo lắng tử tôn, đồ đệ Trúc Cơ ngấp nghé..."

"Xem ra, mục tiêu đầu tiên mà ngươi chọn là Long Ngư Đảo sao?"

Hắc y nhân lâm vào trầm tư.

"Linh khí và tài nguyên của Long Ngư Đảo đều tốt hơn Phong Diệp Đảo, huống chi Đào Linh tiên tử đấu pháp sắc bén, lúc trước danh chấn Bạch Trạch Tiên Thành vẫn ở trên Phương Tịch kia... Đương nhiên phải chọn đối thủ yếu."

Ánh mắt Lệ Lôi u ám: "Mặc dù Phương Tịch này nhất định cũng giấu át chủ bài nhưng chúng ta cũng có thể bỏ ra mấy năm để mưu đồ... Muốn mưu đồ một vị Trúc Cơ thì thời gian vài năm là nhất định phải có, đến lúc đó, sai cướp tu công phá Long Ngư Đảo, chúng ta lại thu phục chúng... Vậy thì linh mạch và tài nguyên này không phải đều là của chúng ta sao? Ha ha... Ha ha..."

Y cười nham hiểm, rõ ràng chuyện như vậy y đã làm rất quen tay.

Có thể lăn lộn ở Bạch Trạch Tiên Thành lại còn là tán tu, rõ ràng đều có chút tài năng.

Thật ra thân phận của tên Lệ Lôi này là cướp tu!

"Như vậy... Sẽ có rất nhiều lợi nhuận."

Hắc y nhân cũng gật đầu, đối với chuyện này y cũng không phản đối: "Chỉ là trên đảo kia có đại trận cấp hai thủ hộ sẽ phiền phức... Tu sĩ Trúc Cơ trú đóng trong trận pháp cấp hai, dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng khó mà công phá..."

"Chuyện này đơn giản... Ngươi xem thứ này đi!"

Lệ Lôi lấy một hộp gỗ trong túi trữ vật, cẩn thận mở ra, quang mang màu bạc xuất hiện.

"Vậy mà lại là loại phù lục này!"

Hắc y nhân hít một hơi lãnh khí: "Cũng làm khó ngươi có thể lấy vào tay..."

"Ha ha... Dù sao cũng ở Bạch Trạch Tiên Thành sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy, luôn có chút cơ duyên." Lệ Lôi cười đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận