Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1440: Chư Thiên Luân Hồi (2)

- Con đường của Đạo Tôn lại ở trong đó.
Mắt hắn hơi sáng lên.
“Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo chính là Chân Linh bất diệt, có thể tùy ý gửi hồn người sống ở bất kỳ đại đạo huyền ảo Đại Thiên Thế Giới phương nào.
Với cảnh giới pháp tắc của hắn bây giờ, vốn căn bản khó có thể đạt tới.
Nhưng dựa vào Chư Thiên Bảo Giám, hắn làm được chuyện này dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, hắn trái lại có thể tìm hiểu Chư Thiên Luân Hồi, lợi ích tăng lên rất nhiều.
Chính là Phương Tịch suy diễn đi ra, có thể thành tựu con đường Đạo Tôn nhanh nhất!
- Đi thôi!
Hắn khẽ thở dài, dưới tác dụng của Địa Tiên Bất Diệt Pháp và bí thuật Nhất Hóa Tam Thanh, một luồng Chân Linh mờ ảo bị hủy diệt ở Thục Sơn Thế Giới lại hiện ra.
Lần này, luồng Chân Linh này không mang theo lực lượng, bị ánh sáng trắng bạc của Chư Thiên Bảo Giám bao quanh, tiếp theo biến mất không thấy bóng dáng...
Bóng đêm tối tăm.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Trong một chỗ bãi tha ma.
Trên dây leo khô già là một con cú mèo mắt màu xanh lục. Nó đang nhìn từng đốm nửa u ám trên ngôi mộ.
Sàn sạt!
Bỗng nhiên, một bàn tay thò ra khỏi lòng đất, lật cái chiếu che bên trên.
Oa!
Con cú mèo bị dọa cho giật mình, trực tiếp vỗ cánh bay đi.
Một bóng người loay xoay ngồi dậy, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra:
- Ta... Ta chết rồi à? Không đúng... Ta lại còn sống?
- Hoặc phải nói là... Giả chết?
- Không ngờ được, lần này Chư Thiên Luân Hồi tự nhiên nhận được câu đố từ trong thai, mãi đến lúc trước bị kích thích suýt nữa mất mạng, cuối cùng mới thức tỉnh Chân Linh...
Phương Tịch thì thào một tiếng, nhìn bùn đất trên người lại không khỏi cười gượng.
Nếu không phải tùy ý ném hắn vào bãi tha ma mà đặt trong quan tài vừa dày vừa nặng, đào sâu ba thước đất chôn xuống, chỉ sợ hắn làm Chân Linh của Huyễn Diệt Đạo Quân chuyển thế sẽ phải chịu uất ức bị chết vì chôn sống mất!
Hắn ấn giữa chân mày, cảm giác vẫn hơi đau đầu.
Trong trí nhớ của hắn cuối cùng chính là cảm giác lạnh lẽo, yên tĩnh... Trên thân giống như bị hàng vạn con Thiên Xà quấn chặt, cuối cùng bị nghẹt thở...
- Ừ... Hóa ra là bị chết chìm. Ta khinh, không đúng, là dìm tới chết giả, sau đó bị người ta chôn... Bây giờ Chân Linh hồi phục mới sống đến.
Phương Tịch nhớ lại một lúc, một ký ức hiện ra.
Thân thể này cũng tên là Phương Tịch. Người này chính là nhi tử ngốc của một gia chủ, thuở nhỏ không thích đọc sách tập võ, lại thích những chuyện kỳ lạ.
Hắn vốn sống không buồn không lo. Về sau phụ mẫu mất, gia nghiệp càng ngày càng ngày suy tàn.
- A... Ta thậm chí nghi ngờ, kết cục cuối cùng bị trượt chân rơi xuống nước cũng là do mấy người thân thích hoặc người hầu trong nhà thu xếp sẵn...
Phương Tịch cười lạnh:
- Tạm thời không tính toán với bọn họ. Chờ đến sau này, nhất định phải cho bọn họ gặp báo ứng!
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy có rất nhiều ngôi mộ, không ít cái thậm chí bị ngập, bên trong hiện ra xương trắng, cũng không biết là do kẻ trộm mộ hay chó hoang làm.
Dù sao người có thể bị chôn ở trong bãi tha ma này đều không phải là người có tiền gì, thậm chí căn bản không có đường về, sau khi chết được quấn một cái chiếu, chôn qua loa lại xong việc...
Nếu chậm thêm mấy ngày nữa, cho dù Chân Linh của Phương Tịch thức tỉnh, chỉ sợ cũng chỉ có thể chuyển qua làm quỷ tu.
Hắn đứng lên, rũ cho đất đá trên người rơi xuống. Tiếp theo, hắn ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng lên trời, bắt đầu thử luyện khí.
Bất luận ở thế giới nào, hắn cứ nắm giữ lực lượng trước sẽ không bao giờ sai.
Phương Tịch hít thở dần dần ổn định và cảm nhận bên trong cơ thể, không khỏi vui mừng:
“Nền tảng của cơ thể này xem ra không tệ... Hả?”
Hắn bỗng nhiên trợn trừng hai mắt:
- Không ngờ không có linh khí!
Tu tiên giả bắt đầu từ cấp thấp nhất Luyện Khí kỳ đã tu luyện linh khí, một khi không có linh khí, vậy làm sao nhập môn, đi lên từng bước chứ?
Càng không cần phải nói tới Thân Ngoại Hóa Thân này của Phương Tịch chính là lĩnh ngộ Chư Thiên Luân Hồi Đại Đạo, cố ý không mang theo lực lượng chuyển thế.
“Muốn ta đường đường là Chân Linh của một vị Đạo Quân lại bị nhốt ở trong thân thể của người phàm, không được giải thoát sao?”
Phương Tịch cười giễu cợt và bất đắc dĩ nghĩ.
Tuy ba nghìn đại đạo, trăm sông đổ về một biển, nơi này cũng có thể cảm ngộ rất nhiều pháp tắc như ngũ hành thậm chí hư không, thời gian, luân hồi chờ.
Nhưng ở bên Chân Tiên Giới, ít nhất phải là tu sĩ Đại Thừa mới có khả năng tìm hiểu, khống chế lực pháp tắc!
Bây giờ, Phương Tịch không phải là tu sĩ Đại Thừa, thậm chí cũng không phải tu sĩ Luyện Khí.
Càng không cần phải nói tới lực pháp tắc của hai Đại Thiên Thế Giới còn có sự vi diệu khác nhau.
Nếu hắn mạo muội dẫn dắt, chỉ tương đương với đứa trẻ múa may cái búa lớn, cuối cùng vẫn khiến mình bị thương.
Tinh thần hắn u ám. Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ ra được một cách không phải là cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận