Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 374: Xuất môn

"Cũng may... Luyện thi không cần tuổi thọ."

Phương Tịch nhìn thân ngoại hóa thân của mình, cảm thấy rất kỳ lạ, như có hai mình.

Mà nhớ lại lúc luyện chế thân ngoại hóa thân trước đó, thống khổ khi phân liệt non nửa thần hồn, cho đến bây giờ Phương Tịch vẫn còn sợ hãi.

Lúc áy, bản thân hắn thật sự có mấy phần cảm giác kiên trì không nổi, nếu không phải hắn đã đột phá Kết Đan trung kỳ, thần hồn mạnh mẽ hơn mấy phần thì nói không chừng thầm hồn sẽ thật sự sụp đổ trong lúc đau đớn kịch liệt.

"Quả nhiên ta không phải ngoan nhân... Đặc biệt là đối với bản thân, không tàn nhẫn nổi mà..."

"Bây giờ hai cỗ luyện thì cũng đã cơ bản hoàn thành, nên mang đi ra ngoài... Hấp thu âm mạch chi khí. . ".

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, nơi có âm mạch trong ba nước hắn cũng biết không ít, tủ như Hắc Thủy Đàm của Tư Đồ gia.

...

Ba ngày sau.

Một đạo độn quang điệu thấp rời khỏi Thanh Mộc Lâm.

Phương Tịch khống chế linh khí mộc toa, chậm rãi bay về hướng Việt Quốc.

Đương nhiên hắn cũng đã nói một tiếng với Tiền lão đạo, lại chào hỏi với những Trúc Cơ có quan hệ không tệ trong Thanh Mộc Tông như Trịnh Thiết.

Nói muốn ra ngoài, tìm cơ duyên đột phá Trúc Cơ hậu kỳ...

Bọn người Tiền lão đạo còn liên tục dặn dò Phương Tịch cẩn thận.

Phương Tịch nghe vậy thì cũng chỉ cười cái cho qua.

Bây giờ gia sản của hắn không ít, còn có một viên Sơn Hải Châu, bỏ tất cả những thứ có giá trị ở động phủ vào trong đó, chỉ còn lại một số linh dược chưa đủ năm ở ngoài động phủ, nhờ Trịnh San chăm sóc giúp.

'Hay là... Sau khi tế luyện thân ngoại hóa thân xong thì đi thẳng đến Nguyên Quốc xem thử?'.

Trong lòng Phương Tịch chợt hiện ra một ý niệm.

Trước đó, hắn không muốn đến Nguyên Quốc là vì đường sá xa xôi lại nguy hiểm.

Mà bây giờ, sau khi tiêu hóa thu hoạch xong, Phương Tịch tự nhận thực lực tiến mạnh, tu vi còn đột phá Kết Đan trung kỳ, cũng có vốn liếng ra ngoài xông xáo.

Nhưng vào lúc này, hắn chợt ngẩn đầu, tử quang nhấp nháy trong mắt.

Chỉ thấy trên không trung vạn dặm lại có một con yêu thú loại chim ưng, dường như đang theo dõi mình từ xa.

'Có chuyện vui rồi...'.

Thấy vậy, Ý định bộc phát tốc độ Kết Đan bay đi của Phương Tịch lập tức biến mất, hắn khống chế mộc toa linh khí, chậm rãi bay về hướng Việt Quốc.

Mấy canh giờ sau.

Phương Tịch đã sớm rời khỏi phạm vi Thanh Mộc Tông, thậm chí nhìn thấy núi non liên miên chập chùng ở phía trước.

"Đạo hữu... Cứu mạng..."

Một đạo độn quang màu hồng phấn, trong đó dường như còn có một nữ tu Trúc Cơ tướng mạo xuất chúng đang bị một đạo quang mang đen nhánh truy đuổi, hoảng hốt chạy bừa về hướng Phương Tịch.

Sau khi đến gần, hắn mới phát hiện nữ tu này tóc mây cột cao, mặc một bộ cung trang, dãy núi chập trùng trước ngực hiện ra mảng lớn trắng như tuyết lại rất đầy đặn.

"Đạo hữu cẩn thận, sau lưng nô gia là cướp tu..."

Nữ tu Trúc Cơ bay đến bên cạnh Phương Tịch, thổ khí như lan, trong mắt chợt lóe sự vui vẻ, phun ra ba câm châm nhỏ màu hồng phấn.

Phanh phanh!

Ba cây châm nhỏ màu hồng phấn đánh lên Ất Mộc Thần Quang Tráo, lập tức lục quang lóe lên, vậy mà bị Ất Mộc Chân Hỏa ở ngoài quang tráo đốt thành tro.

Thần sắc nữ tu chợt biến, bay ngược về phía sau mấy chục trượng, đứng sóng vai cùng đạo độn quang kia: "Người này hơi khó giải quyết!"

Phượng mi của cô ta chau lại, mang theo từng tia sát khí: Nhu Hồng Châm của lão nương lại bị hộ thể linh quang của hắn hủy... Mỗi cây đều cần lão nương khổ tu ba năm mới ngưng tụ được đó."

Hắc quang thu liễm, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hiện ra, trên mặt còn có từng vết sẹo dữ tợn.

Người này nhìn Phương Tịch, trên mặt lại nỏ nụ cười: "Tào đạo hữu... Lâu rồi không gặp!"

"Thiết Cửu, quả nhiên ngươi là phản đồ!"

Phương Tịch thở dài, lại nhìn qua nữ tu diễm lệ kia: "Vị này chẳng lẽ là Xuân Tam Nương? Trịnh Thiết bị thương, chính là ngươi ra tay phải không?"

"Lão gia hỏa kia vẫn chưa chết sao?"

Mặc dù đối phương Xuân Tam Nương có chút kỳ quái khi Phương Tịch gọi thẳng tên của Trịnh Thiết nhưng vẫn mỉm cười trả lời, co ta lấy một món linh khí hắc nhận, không ngừng rót pháp lực vào trong đó.

Quang hà đen nhánh xuất hiện, trong đó còn có linh quang và phù văn nhấp nháy, rõ ràng là một món linh khí thượng phẩm!

"Tào Trùng Vân... Một lòng khổ tu, nếu ngươi bó tay chịu trói thì ta có thể bảo đảm ngươi không chét."

Thiết Cửu cất cao giọng nói, y đeo lên một đôi hắc thiết quyền sáo.

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Lão đại có phân phó, Trúc Cơ từ Thanh Mộc Tông đi ra, tất cả đều bắt lại rồi tính!"

Xuân Tam Nương hừ lạnh, chỉ vào hào quang đen nhánh.

Phốc phốc!

Hào quang bay ra, một thanh hắc nhận trong đó như ẩn như hiện, chém lên Ất Mộc Thần Quang Tráo.

Từng đạo quang huy màu xanh ngọc bích xuất hiện, mặc cho hào quang đen nhánh và hắc nhận tấn công ra sao cũng không xuất hiệu chút dấu hiệu bất ổn nào.

"Hây!"

Bóng người chợt lóe, Thiết Cửu đã đến gần Phương Tịch, trong lúc y gầm thét, song quyền như thiết chùy đập qua Phương Tịch.

Người này vậy mà lại là pháp thể song tu hiếm thấy!

Hơn nữa Luyện Thể Thuật cũng đã đến tầng thứ năm, có thể so với Trúc Cơ trung kỳ.

Phối hợp với linh khí quyền sáo luyện chế theo sở trường, đôi thiết quyền này đánh ra, quả thật có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng phải biến sắc.

Ầm ầm!

Tầng tầng song quyền của Thiết Cửu đánh lên Ất Mộc Thần Quang Tráo, lại chợt nghe thấy tiếng xương nứt chói tai.

Một cỗ đau nhứt kịch liệt từ hai tay của y truyền đến.

Hai cánh tay của y bất ngờ bị gãy mất, gãy mất...

Vẻ mặt Thiết Cửu khó tin, nhanh chóng lùi lại: "Kẻ địch khó chơi, mau đi báo cho lão đại..."

"Chính là cảm giác này..."

Trong Ất Mộc Thần Quang Tráo, thần tình Phương Tịch cũng kích động: "Đây mới đúng... Đây mới là Trúc Cơ! Đệ tử tinh anh của ma môn trong bí cảnh, mẹ nó chứ, từng tên nói là Trúc Cơ nhưng thực tế đều có chiến lực Kết Đan... Sau khi giết chúng quá nhiều, ta cũng xem chút quên vẫn còn Trúc Cơ yếu như vậy."

"Hay nói cách khác... Trúc Cơ này mới là bình thường còn Trúc Cơ trong bí cảnh, toàn bộ đều là biến thái?"

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chỉ về Xuân Tam Nương.

Xoẹt xẹt!

Trên Ất Mộc Thần Quang Tráo có một đạo thần lôi hiện ra, chỉ nghe tiếng lôi đình nổ vang, quang hà đen nhánh đã dị tán đi hơn phân nửa, chỉ còn lại từng tia hắc vụ.

Thế đi của Ất Mộc Thần Lôi không, đánh lên hắc nhận, trực tiếp luyện linh khí thượng phẩm này thành sắt vụn!

Loảng xoảng, đương!

Sắt vụn rơi trên mặt đất còn Xuân Tam Nương thì hoa dung biến sắc, quay người bỏ chạy!

Tiếc là, cô ta chưa kịp bay ra được mười trường thì đã bị Ất Mộc Thần Quang đâm xuyên từ sau lưng, đoạt đi tính mạng.

Uy năng thần quang này không giảm chút nào như một thanh phi kiếm, lại lượn một vòng, cuối cùng mang Thiết Cửu xuyên thành huyết hồ lô đến trước mặt Phương Tịch.

"Ngươi... Ngươi... Không phải... Tào..."

Tay chân Thiết Cửu đều bị gãy, mặt đầy máu, giãy giụa mở miệng.

"Đúng vậy, ta không phải hắn..."

"Nhưng dùng ké linh mạch của người ta lâu như vậy rồi cũng không tốt lắm..."

Phương Tịch gật đầu, trong đôi mắt hắn có hai màu xanh vàng thoáng hiện, đâm vào trong đôi mắt của Thiết Cửu.

Một lát sau, Ất Mộc Chân Hỏa rơi xuống, đốt người này thành tro bụi.

"Không ngờ... Đám cướp tu này cũng có lai lịch rất lớn..."

"Tên Trúc Cơ viên mãn Bùi Phỉ này, không chỉ là từ nước khác đến mà còn ngầm nhận Di Lăng Cốc giúp đỡ... Mục đích là khiến thực lực của Thanh Mộc Tông suy yếu, nếu tông này trong vòng trăm năm vẫn chưa sinh ra chiến lực Kết Đan thì e là sẽ nguy hiểm."

"Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến ta..."

Phương Tịch hóa thành đạo thanh sắc trường hồng, tốc độ bay nhanh như tia chớp, không lâu sau đã đến một sơn cốc bí mật.

Bên ngoài sơn cốc này có bố trí trận pháp, bên trong có linh mạch.

Dựa theo ký ức của Thiết Cửu thì Bùi Phỉ nấp trong đó, còn có mấy hảo thủ Trúc Cơ...

Thực lực như vậy đã đủ diệt môn một thế lực Trúc Cơ, đồng thời mang đến phiền toái rất lớn cho Thanh Mộc Tông.

Phương Tịch chỉ ngáp một cái, quang người xuất hiện một tầng hắc vụ, Yêu Ma Thụ xòe ra trong đó, sau đó chui vào trong trận pháp.

"Người nào dám..."

Một tu sĩ Trúc Cơ vừa bay vút lên đã cảm nhận được linh áp kinh khủng đập vào mặt, thần sắc của y lập tức trắng bệch, tiếng nói phách lối cũng đã chạy mất: "Không tốt... Là Kết Đan lão tổ!"

Nhất thời sơn cốc ồn ào náo động, lại nhanh chóng trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Một lát sau, Phương Tịch bước khỏi sơn cố, tùy ý đốt thi thể Bùi Phỉ thì tro rồi tiếp tục lên đường.

Cướp tu vô cùng cường đại khiến Thanh Mộc Tông đau đầu, đối với hắn chỉ là chuyện búng ngón tay.

...

Ba năm sau.

Việt Quốc.

Hắc Thủy Đàm.

Chỗ này vốn là tộc địa của Tư Đồ gia, sau đó bị thảo phạt mà diệt môn.

Đại chiến năm đó, có thể nói đánh rất thảm thiết, ngay cả đại tu Trúc Cơ cũng vẫn lạc.

Hơn nữa bởi vì Tư Đồ gia thả ra rất nhiều luyện thi, chỗ này lại có âm mạch nên sau đại chiến, thi thể tu sĩ vẫn lạc bị dính âm khí hóa thành luyện thi, lại bao phủ sương mù kỳ độc nên đã trở thành hiểm địa nổi danh trong tu tiên giới.

Không ít tu sĩ Luyện Khí cùng đường mạt lộ sẽ thăm dò hiểm địa như vậy, để cầu may mắn thu được cút cơ duyên.

Ngày hôm nay.

Mấy tên tu sĩ Luyện Khí đang cẩn thận từng li từng tí, cầm pháp khí tiến vào phạm vi Hắc Thủy Đàm.

"Tăng huynh... Hắc Thủy Đàm này quá nguy hiểm, dù chúng ta đã chuẩn bị đan dược và phù lục để đối phó luyện thi... Nhưng nếu đối mặt quá nhiều luyện thi thì vẫn rất phiền phức."

Một nam tử trung niên, tay cần pháp khí lưới đỏ, vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía.

"Ha ha, Tông đạo hữu ngươi cứ yên tâm... Mặc dù chỗ này có luyện thi quanh quẩn nhưng cũng chỉ là chuyện trăm năm trước... Trải qua hơn trăm năm thanh lý, số lượng luyện thi đã giảm mạnh, lại phối hợp với địa đồ của tổ tiên bản nhân truyền lại, tránh độc chướng... Nhất định có thể an toàn đến khu hạch tâm đại trạch của Tư Đồ gia, vậy thì sẽ phát tài đó nha..."

Tăng huynh là một lão đạo dáng người gầy gò như khỉ, nghe vậy thì cười hì hì trả lời.

"Ai... Ta chỉ hi vọng hái được một cây Âm Thi Thảo để giải hỏa độc trên người nữ nhi là được..."

Tán tu họ Tông thở dài.

Ở bên cạnh y còn có một phụ nhân tay cầm pháp kiếm, vẻ mặt đề phòng đi theo.

Phụ nhân này cũng mở miệng nói: "Phu quân ta nói rất đúng... Đến lúc đó, phu phụ chúng ta chỉ cần Âm Thi Thảo, những bảo vật còn lại đều giao cho Tăng huynh!"

Sở dĩ như vậy là vì tu vi giữa họ rất chênh lệch, đôi phu phụ này nam mới Luyện Khí trung kỳ mà nữ chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, mà lão đạo họ Tằng lại là Luyện Khí tầng sáu, chỉ thiếu chút nữa đã tiến cấp Luyện Khí hậu kỳ.

"Ha ha... Vậy thì đa tạ hiền khang lệ."

Trên mặt Tằng đạo nhân chợt lóe lên vẻ vui mừng, lão bấm tay tính toán rồi đổi hướng khác.

Ba người đi xuyên qua một cái đầm lầy, chỉ thấy mê vụ phía trước tản ra, mơ hồ có khu kiến trúc đổ nát xuất hiện.

"Đến tộc địa của Tư Đồ gia rồi!"

Tán tu họ Tông thấy vậy thì trên mặt không khỏi xuất hiện sự kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận