Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 171: Duyên thọ

Trải qua một đoạn thời gian quan sát và thí nghiệm tiếp theo, Phương Tịch đã đại khái biết rõ ràng tình huống.

Yêu Ma Thụ có thể hấp thu huyết nhục hóa thành nguyên khí sinh mệnh là tinh thuần nhất rồi trả lại cho chủ nhân.

Mà nguyên khí sinh mệnh là loại đan dược duyên thọ tốt nhất.

"Nói cách khác... Mỗi lần tu luyện đều tương đương với ăn một viên duyên thọ đan, nói không chừng ta tổn thất một ngày tuổi thọ sẽ trực tiếp được bù lại sao?"

"Kể từ đó chẳng phải là ta có thể trường sinh bất lão sao? Không, không đúng, thiếu một tiền đề quan trọng nhất là rất nhiều tinh lực."

Dựa vào quan sát và phán đoán của Phương Tịch, mỗi ngày Yêu Ma Thụ trả lại nguyên khí, đại khái có thể tương đương với nửa ngày tuổi thọ.

Nói cách khác, một ngày của hắn thì người khác phải mất hai ngày.

Tuổi thọ của hắn trực tiếp gia tăng gấp đôi.

Nếu như phóng tay cho Yêu Ma Thụ hấp thu huyết khí, thậm chí có khả năng trường sinh bất lão.

Đương nhiên, thực tế chuyện này rất khó làm được, bởi vì sản lượng thịt Thái Tuế có hạn, nếu liều lĩnh khuếch trương Yêu Ma Thụ, liên lụy toàn bộ Đào Hoa Đảo cũng không đủ.

Cho dù Đào Hoa Đảo có nhiều huyết nhục như vậy nhưng dị dạng như vậy tất nhiên sẽ bị phát hiện, sau đó chính là tu tiên giả đến trảm yêu trừ ma.

"Vô luận như thế nào, có thể gia tăng gần gấp đôi tuổi thọ đã vô cùng kinh người."

"Hay nói cách khác, chỉ cần ta vẫn luôn trồng cây thì dù chỉ là Luyện Khí kỳ cũng có thể sống hơn hai trăm năm sao?"

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên.

Thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí kỳ khoảng 120 năm cũng chính là một trăm hai mươi tuổi.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì bốn giáp, hơn hai trăm tuổi.

Tu sĩ kết thành kim đan thì thọ nguyên sẽ gần năm trăm tuổi.

Trừ điều đó ra thì vài loại đan dược duyên thọ cũng có thể gia tăng thọ nguyên nhất định.

Sau đó chính là tu sĩ tu luyện công pháp hệ mộc, nếu không đấu pháp, giỏi về dưỡng sinh, ít nhất cũng đảm bảo có thể sống đến đại nạn tuổi thọ.

Phương Tịch nghiên cứu Trường Sinh Thuật, biết phương thức kéo dài tuổi thọ tốt nhất vẫn là tu luyện thành hậu thiên linh thể hệ mộc.

Dù sao thì linh mộc cũng trường xuân.

Tu sĩ thức tỉnh Thanh Mộc Linh Thể thì có thể kéo dài tuổi thọ từ một đến hai thành.

Ất Mộc Pháp Thân trong truyền thuyết còn khủng bố hơn, có thể giúp tu sĩ gia tăng gần một nửa thọ nguyên.

Nói cách khác, nếu thức tỉnh Ất Mộc Pháp Thân thì tu sĩ Luyện Khí tu sĩ Luyện Khí có thể sống đến một trăm tám mươi tuổi, tiếp cận tu sĩ Trúc Cơ.

Mà tu sĩ Trúc Cơ thì có thể ung dung sống qua ba trăm tuổi.

Về phần Vạn Cổ Trường Thanh Thể sao?

Loại thể chất này tỉ lệ lớn là ở bản giới không có, có lẽ chỉ có tiên giới mới có thể có thân thể tiên nhân như vậy.

Căn cứ vào vài câu ít ỏi trong Trường Sinh Thuật, Phương Tịch đã biết được, trong Vạn Cổ Trường Thanh Thể có một công hiệu chính là đơn giản mà thô bạo - Duyên thọ vạn năm! !

Loại Trường Sinh Đạo Thể nhất định thành tiên này có lẽ chỉ có trong tiên giới mới có thể sinh ra.

Nguyên nhân mà những bố trí lúc trước của Phương Tịch chú ý về sự lâu dài, chuẩn bị mọi chuyện, chính là biết được sau khi mình thức tỉnh Thanh Mộc Linh Thể tất nhiên thọ nguyên sẽ kéo dài.

"Nhưng không ngờ Yêu Ma Thụ lại có cơ duyên nghịch thiên như vậy."

"Tuổi thọ nhiều như vậy, làm sao mà qua nổi đây?"

Phương Tịch rơi vào sự phiền não trong hạnh phúc.

Sau khi tu luyện xong, hắn chủ động tách khỏi rễ phụ, đứng lên rồi lại suy nghĩ về một bộ quyền pháp.

Chính là Thiên Tử Long Quyền mà Bàng Phi đã giao cho hắn.

Mặc dù phần mượn thế trong đó vô cùng xảo diệu nhưng Phương Tịch xem trọng hơn vẫn là bí pháp tinh thần và các loại đạo lý võ đạo cao thâm để bổ sung vào trong Hỗn Nguyên Chân Công của mình.

"A?"

Lúc Phương Tịch tập luyện quyền pháp lại chợt phát hiện, khí huyết của hắn từ sau khi đạt đến Đại Tông Sư cực hạn đã không thể đột phá dường như bây giờ lại hùng hậu hơn một chút?

Với linh thức của tu tiên giả và cảm ứng của Đại Tông Sư tuyệt đối hắn sẽ không nhận lầm.

"Chẳng lẽ... Nguyên khí sinh mệnh này còn có thể bổ sung khí huyết hay sao?"

"Cũng đúng, lão hóa và khí huyết suy bại cũng có quan hệ."

"Cứ tiếp tục như vậy, mặc dù biên độ này rất nhỏ... Nhưng nhân với mấy năm thậm chí mấy chục năm, hiệu quả tuyệt đối sẽ không thua dùng một viên bảo đan khí huyết cấp hai, thậm chí còn hơn."

Phương Tịch xiết chặt nắm đấm: "Đại Tông Sư không cách nào đột phá Chân Cương Hóa Hình hoàn toàn là do cực hạn thân thể của con người liên lụy... Tuổi thọ của phàm nhân ở Đại Lương chỉ là trăm năm, làm sao có thể tích lũy khí huyết đủ hùng hồn?"

"Nhưng ta thì khác... Có Yêu Ma Thụ tăng thêm lại có thể hao phí thời gian."

"Nếu như vẫn có người có thể đột phá Chân Cương Hóa Hình thì người đó nhất định là ta!"

Tâm tình của Phương Tịch rất tốt, đi vào trong tứ hợp viện.

Trong hồ nước, một con Đại Thanh Ngư hình thể tăng vọt, có lẽ đã khoảng ba mươi cân.

Khí tức của nó vốn dĩ là cấp một hạ phẩm cũng đã tấn thăng lên cấp một trung phẩm.

Sau khi ăn lượng lớn tinh huyết Xà Giao xong, rốt cục con cá chiến này cũng tấn thăng một tiểu cảnh giới.

"Xem ra lại lớn hơn không ít..."

Phương Tịch rãi một nắm Xích Huyết Linh Mễ vào trong hồ rồi sờ cằm như đang lầm bầm lầu bầu: "Trong vòng mười năm nếu nó không thể tấn thăng cấp một thượng phẩm vậy thì thiên đao vạn quả thái mỏng ăn sống đi... Thịt cá thái mỏng nhất định ăn rất đã."

Đại Thanh Ngư ở dưới đáy hồ phát run liên tục: 'Nhân tộc thật đáng sợ...'.

Xuân đi thu đến.

Ngày hôm đó, Phương Tịch như thường lệ tuần sát linh điền.

Chợt hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy được một con bọ cánh cứng màu đen đáp lên Xích Huyết Linh Mễ rồi cắn nuốt.

"Đáng chết!"

Phương Tịch khẽ động, búng ngón tay, một đạo Canh Kim kiếm khí lập tức bay ra, đâm xuyên qua bọ cánh cứng màu đen.

Hắn xem xét cẩn thận, chẳng biết từ lúc nào mà trong linh điền có rất nhiều loại côn trùng gây hại này.

"Hắc Văn Kim Quy Tử, tính tình tàn bạo, thích ăn linh mễ..."

Phương Tịch dễ dàng tìm được tin tức liên quan trong truyền thừa Linh thực phu.

"Chẳng lẽ trận pháp đã xảy ra vấn đề..."

Hắn kiểm tra cẩn thận đã phát hiện ra ở góc đông nam của trận pháp hơi buông lỏng, cấm chế thỉnh thoảng sẽ mất linh, chỗ trống này để tiểu côn trùng có thể dễ dàng chui vào.

Sau khi tu bổ Tiểu Vân Vũ Trận xong, Phương Tịch lập tức bắt đầu giết trùng ở mỗi mẫu đất.

Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn.

Mặc dù năm nay không thể bội thu linh mễ nhưng cũng chắc chắn có thu hoạch.

Sau mười mấy ngày bận rộn, Phương Tịch sờ cằm nhìn qua lượng lớn Hắc Văn Kim Quy Tử ở trong cái lồng nhỏ.

Trong những con Hắc Văn Kim Quy Tử này còn có một con toàn thân như thanh ngọc, phần lưng có hoa văn của yêu trùng, nó như quân vương ở trong những con bọ này.

"Thanh Hoa Kim Quy Tử!"

"Lại còn có một con cầm đầu..."

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi lấy ra một cái ngọc giản.

Trùng Tu Bút Ký này là ở trong túi trữ vật của tên xui xẻo nào đó trong năm tên Luyện Khí hậu kỳ lần trước.

Mặc bù bản bút ký này không đầy đủ nhưng kết hợp với ngự thú truyền thừa trước đó của Phương Tịch thì miễn cũng có thể lọt vào mắt.

"Hắc Văn Kim Quy Tử không có tác dụng gì, yêu khí cũng là bất nhập lưu, tùy tiện một pháp thuật nhổ cỏ của Linh nông cũng có thể giết chết một mảng lớn... Nhưng loài côn trùng gây hại này sinh rất nhiều lại rất nhanh, không chênh lệch mấy với chuột... Một khi chọn ưu trong ưu sẽ có khả năng sinh ra Thanh Hoa Kim Quy Tử."

Thanh Hoa Kim Quy Tử này chính là yêu trung cấp một hạ phẩm chân chính, mặc dù nó chỉ là một con gà yếu nhưng nếu phát triển số lượng thì vẫn tương đối khả quan.

Phương Tịch chuẩn bị thiết lập một gian trùng thất để bắt đầu gây giống, tiến hành quá trình chọn ưu trong ưu.

Đúng lúc có thể rèn luyện Khu Trùng Thuật và Ngự Thú Thuật.

Đoạn thời gian này, mặc dù hắn không ngừng nghiên cứu tu tiên tứ nghệ nhưng tiến bộ vẫn chậm chạp như trước.

Lĩnh vực linh thực và linh thú thì ngược lại, Phương Tịch vẫn có chút tự tin và thiên phú.

"Loài trùng trưởng thành rất nhanh, ta lại có thời gian rất dài, đủ để bồi dưỡng ra chủng loại tốt nhất."

"Nhưng côn trùng còn lại có thẻ cho Đại Thanh Ngư ăn, hoàn mỹ."

Phương Tịch nhìn linh điền, thấy sản lượng đều bị giảm rất nhiều, hắn lắc đầu đau lòng.

Những con côn trùng này ăn không phải linh mễ mà là thịt Thái Tuế, là nguyên khí của Yêu Ma Thụ, đó là mạng của hắn.

"Sớm muộn cũng có một ngày, những gì các ngươi ăn của ta đều phải phun ra."

"Cho Đại Thanh Ngư ăn? Trực tiếp cho Yêu Ma Thụ ăn."

Phương Tịch nghĩ cách tàn nhẫn nhất.

Ngày đông, hoa tuyết tung bay.

Phương Tịch bước vào hầm rượu, lấy một bình Xích Huyết Tửu ra.

Sau khi mở nắp ra, chỉ thấy rượu đỏ thắm trong đó, mùi rượu tản ra say lòng người.

Hắn uống một hớp cải thấy đã không còn mùi tanh của Xích Huyết Linh Mễ, hương vị lại rất nồng, rất giống thiêu đao tử, nhị oa đầu.

"Rượu mạnh thật!"

Phương Tịch cảm thấy như nuốt phải một đống lửa, lại có cảm giác khí huyết trong cơ thể vận chuyển hơi nhanh chút, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu.

Xích Huyết Tửu xem như đã thành công, đáng tiếc đối với Luyện Thể sơ kỳ còn có thể tạo chút căn cơ, tăng cường khí huyết.

Nhưng đối với hắn thì cũng chỉ khiến khí huyết vận chuyển hơi nhanh hơn chút, không có hiệu quả tăng cường khí huyết.

Dù sao thì từ sau khi hắn tấn thăng đến Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân đã có thể so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn.

Muốn tiến thêm một bước nữa chắc chắn sẽ rất gian nan.

Cũng may mà còn có Yêu Ma Thụ, mặc dù mỗi ngày cũng rất ít nhưng cũng có thể tăng lên.

Phương Tịch cầm một vò rượu đi xuống động đá vôi.

Lúc này Yêu Ma Thụ lại cơn hơn vài thước, chiều cao của nó đã ngang với nóc nhà.

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới gốc Yêu Ma Thụ, cảm nhận được rất nhiều tinh khí thảo mộc tràn vào trong cơ thể.

Bên cạnh có một sợi rễ phụ rủ xuống, cuốn bình rượu lên, đưa lên miệng hắn giúp hắn uống một ngụm.

Thật ra Yêu Ma Thụ này cũng tương đương với phân thân của Phương Tịch, đương nhiên hắn cũng có thể khống chế rễ phụ làm rất nhiều chuyện.

"Trường sinh có hi vọng, trường sinh có hi vọng rồi..."

Trong lúc tu luyện hàng ngày, Phương Tịch cảm nhận được toàn thân không ngừng tuôn trào sức sống, trên mặt không khỏi vui mừng.

Đúng lúc này, hắn nhíu mày lấy lệnh bài cấm chế ra.

"Có người đến sao?"

Phương Tịch trở lại Tu Luyện thất, đặt bồ đoàn lại vị trí cũ rồi rời khỏi trạch viện.

Hắn phất tay tản trận pháp ra, đã nhìn thấy một bóng người đứng trên lẵng hoa, chính là Nguyễn Tinh Linh.

"Bái kiến đảo chủ!"

Phương Tịch vội vàng hành lễ.

Nguyễn Tinh Linh chậm rãi hạ xuống, vô số cánh hoa bay múa xung quanh nàng, như tiên nữ trên trời hạ phàm: "Gần đây tất cả linh điền ở Đào Hoa Đảo đều có sâu bệnh, ta cố ý đến xem..."

"Ai, chỗ ta cũng bị nặng..."

Gương mặt Phương Tịch đầy vẻ đắng chát, lại nở nụ cười: "Đảo chủ đã đến đây rồi nếu không ngại thì vào trong ngồi một chút, đúng lúc ta vừa cất Xích Huyết Tửu xong."

Có khách đến chơi, không mời vào ngồi chút sẽ thất lễ.

Về phần động đá vôi dưới mặt đất sao? Phương Tịch đã ngụy trang kỹ từ lâu, lái có trận pháp thủ hộ.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ không có thần thức nên không thể nào phóng ra ngoài, khó có thể phát hiện được đầu mối.

Nguyễn Tinh Linh bước vào trong sân, nàng chẳng thèm nhìn Đại Thanh Ngư chỉ chắp tay sau lưng nhìn xung quanh rồi thở dài: "Đình viện này có vẻ hơi trống trải buồn tẻ, có thể trồng vài cây hoa đào... Mọi nơi trên Đào Hoa Đảo ta đều trồng hoa đào, năm sau ngắm hoa rụng cũng là một cảnh đẹp."

"Đảo chủ nói đúng."

Phương Tịch bưng khay, lấy hai bình Xích Huyết Tửu ra mời Nguyễn Tinh Linh nhấm thử.

Sau khi Nguyễn Tinh Linh cầm chén ngọc, uống Xích Huyết Tửu, nàng hơi nhíu mày: "Rượu này mạnh thật, người còn loại khác không?"

"Cái này..."

Phương Tịch nghĩ nghĩ: "Cũng còn vài vò thổ tửu ta tự làm nhưng mà vì mò mẫm tự làm nên hương vị không tốt, làm trò cười cho người trong nghề."

"Vậy thì nếm thử." Đôi mắt Nguyễn Tinh Linh lóe sáng.

Phương Tịch không còn cách nào bèn trở về lấy hai bình rượu ra, rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén, hắn cũng bồi nàng uống một ngụm.

Rượu linh mễ này vừa vào miệng đã có vị chua, làm sao cũng không thể loại bỏ.

"Mặc dù hương vị rượu này bình thường nhưng vị chua này rất đúng lúc, nó có tên không?"

Nguyễn Tinh Linh lại uống tiếp, nàng cảm thấy không tệ.

"Vô danh... Chi bằng cứ Thanh Trúc Tửu là được rồi." Phương Tịch cảm nhận hương vị đó một lần nữa, không khỏi xúc động, nhớ lại thời gian ở phường thị kia.

"Thanh Trúc Tửu, không tệ, không tệ... Hi vọng sau này mỗi năm đều được uống Thanh Trúc Tửu."

Nguyễn Tinh Linh khống chế ngàn vạn cánh hoa chậm rãi bay lên: "Hôm nay, ngoại tổ phụ của ta... Cũng đến đại nạn tuổi thọ, tọa hóa rồi..."

"Đảo chủ nén bi thương..."

Phương Tịch nhìn bóng lưng Nguyễn Tinh Linh rời khỏi, thầm nghĩ: Lại một người nữa đã chết...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận