Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 698: Long Ngự Tông

Một lát sau.

Độn quang của Phương Tịch bay thẳng đi.

Mặc Ngân Giao nhìn đối phương rời đi rồi cũng hóa thành một đạo độn quang bay về phía Huyền Minh Uyên.

Cách chỗ cũ ngàn dặm, lão chợt hạ xuống một chiếc linh chu đen nhánh, vẻ mặt chợt cứng nhắc, gương mặt biến áo, ngũ quan cứng nhắc như máy móc mà xa lạ hiện ra.

Cùng lúc đó mặc bào trên người của nó cũng hóa thành một bộ giáp đen nhánh.

Vị Mặc Ngân Giao này cũng chỉ là một khôi lỗi cấp năm.

Trong khoang thuyền, khí huyết của Mặc Ngân Giao thật rất yếu, tu vi cũng rớt xuống đến Hóa Thần sơ kỳ.

Lão nhìn thấy khôi lỗi trở về thì trên gương mặt như tro tàn cũng hiện ra vẻ vui mừng: "Khôi lôi do Vạn Biến Ngọc Nê tạo chế tạo ra cũng không khiến ta thất vọng..."

"Môn chủ..."

Hốc mắt của một lão giả cấp Hóa Thần ở bên cạnh đỏ lên, lão biết từ sau khi phục dụng Thiên Yêu Hóa Hình Đan, cưỡng ép tăng pháp lực đến Phản Hư thì thọ nguyên của môn chủ đã dần dần trôi đến thời khắc cuối cùng.

Hơn nữa lúc trước Mặc Ngân Giao cưỡng ép thi triển bí thuật áp chế thương thế, dẫn đám người Mặc Môn chạy thoát thì nguyên khí đã trọng thương, ngay cả tu vi cũng rớt xuống rất nhiều, đến bây giờ, bất cứ lúc nào lão cũng có thể tọa hóa...

Để duy trì hình tượng Hóa Thần viên mãn ở trước mặt người khác nên lão không thể không dùng một con khôi lỗi cấp năm cuối cùng trong môn.

Lúc luyện chế con khôi lỗi cấp năm này lão đã bỏ vào rất nhiều Vạn Biến Ngọc Nê nên nó có thể hóa thành bất kỳ ai, thậm chí còn có thể tùy ý mô phỏng ba động pháp lực từ Phản Hư trở xuống.

Mặc Ngân Giao kể lại giao dịch với Phương Tịch, mặt lão mang theo vẻ gượng cười: "Thanh Hòa Tử này không có chút lòng trung thành nào với Ngự Long Tông, có hắn che chở thì người của chúng ta hoạt động ở Huyền Minh Uyên sẽ không có vấn đề gì... Mà muốn tìm được lối vào bí cảnh kia cũng chỉ có thể làm vậy."

"Môn Chủ..."

Trên mặt lão giả chợt lóe lên vẻ đau thương: "Vì tòa tiên phủ này mà Mặc Môn ta đã trả giá quá nhiều..."

"Đúng vậy... Tiên phủ."

Trên mặt của Mặc Ngân Giao hơi đỏ lên: "Tu sĩ Địa Tiên giới bình thường kiến tạo chỉ có thể tính là bí cảnh... Chỉ có bí cảnh từ Chân Tiên giới rơi xuống mới có thể gọi là tiên phủ, đó cũng là nơi duy nhất có thể khai thác được tiên ngọc..."

Trong tiên ngọc có chứa một tia tiên khí nên giá trị của nó cao hơn linh thạch cực phẩm rất nhiều, chính là tài liệu quý hiếm mà giữa các tu sĩ từ Phản Hư trở lên thỉnh thoảng mới trao đổi.

Ngọc thạch như vậy đương nhiên chỉ ở trong tiên phủ mới có.

"Tổ sư của bản môn từng nhìn thấy cảnh tượng tiên phủ rơi xuống, tiếc là ngài ấy cũng chưa kịp để lại tin tức kỹ càng thì đã vẫn lạc nhưng có thể xác định nó ở ngay trong Huyền Minh Uyên!"

Thần sắc Mặc Ngân Giao nghiêm túc: "Nếu Mặc Môn ta thu được phủ đệ của tiên gia thì sau này chưa chắc sẽ không thể trở thành tông môn như Tinh Thần Tông!"

"Đúng vậy... Nhưng cho đến bây giờ ngay cả cánh cửa của tiên phủ mà chúng ta vẫn chưa tìm được..."

Trên mặt lão giả hiện lên vẻ đau thương.

"Khụ khụ..."

Mặc Ngân Giao ho khan mấy tiếng, khí tức lại yếu đi mấy phần: "Từ khi chúng ta nhập môn thì đã thề rồi, bây giờ vất vả lắm mới nhìn thấy hi vọng, sao có thể bỏ qua được chứ? Mặc dù Hắc Miểu chưa từng nói lối vào cho chúng ta nhưng trước đó ở động phủ hắn cũng đã lộ ra mấy phần, đủ để giúp chúng ta khóa chặt được mảnh hải vực nào đó trong Huyền Minh Uyên... Chỉ cần tiếp tục phái người tìm kiếm cẩn thận thì chắc chắn sẽ có thể tìm được."

"Hi vọng như vậy... Bây giờ đa phần đệ tử của Mặc Môn ta đã rời khỏi khu vực của Ngự Long Tông, mấy lão già như chúng ta dù chết cũng đi theo môn chủ." Sắc mặt của lão giả trở nên kiên cường.

Ngay sau đó, trên mặt của lão lại hiện ra vẻ chần chừ: "Chỉ là... Tên Thanh Hòa Tử kia có thể tin hay không? Chúng ta cứ như vậy mà giao ra truyền thừa của Mặc Môn sao?"

"Chuyện này đương nhiên là không, ta sẽ bắt hắn phải dùng Tiên Linh Văn Thư thề không tiết lộ chuyện bí cảnh cho phe thứ ba..."

Mặc Ngân Giao thản nhiên nói: "Hơn nữa thuật cơ quan khôi lỗi của bản môn rất phong phú, ta định trước tiên cho đối phương bản vẽ kiến tạo Cơ Quan Thành."

Lão giả nghe xong thì ánh mắt lập tức sáng lên: "Môn chủ anh minh."

Mặc dù uy năng của Cơ Quan Thành rất khủng bố nhưng chi phí xây dựng rất lớn, điểm phiền toái hơn chính là chỉ mỗi bản vẽ đã có thể nhét đầy mấy trăm căn phòng.

Dù dùng ngọc giản để chứa thì ngọc giản bình thường cũng chứa không hết, ít nhất cũng phải một trăm khối mới đủ.

Nếu muốn nghiên cứu tất cả thì dù Đại sư khôi lỗi không có mấy trăm năm thì ngay cả bản vẽ cũng xem không hiểu.

Mà chờ đến khi thật sự bắt tay xây dựng thì e là phải hơn ngàn năm mới có thể tạo được một tòa thành lơ lửng trên không.

Nhiều đời tổ tiên của Mặc Môn dốc hết tâm huyết mới có được thành quả như bây giờ.

Đối với Mặc Môn, mặc dù thuật tạo dựng Cơ Quan Thành quan trong như thật ra nó cũng khá gân gà.

Thứ bọn họ thật sự không nỡ là thuật khôi lỗi cấp năm.

Đây mới thật sự là cái gốc để bọn họ yên thân gửi phận.

"Không phải tên Thanh Hòa Tử kia muốn thuật khôi lỗi sao? Cứ cho hắn nghiên cứu thỏa thích..."

Trên mặt của Mặc Ngân Giao hiện ra vẻ cười lạnh, sau đó lão lại trở nên hơi buồn: "Ngự Long Tông... Sau khi đánh với chúng trận này thì cũng xem như ta đã hiểu thêm mấy phần, gọi là Ngự Long Tông không bằng gọi là Long Ngự Tông, bây giờ Cửu Long Tôn Giả có thể khống chế được con Giao Long Phản Hư kia hay không cũng khó nói được..."

Nếu không thì lần này phải là Cửu Long Tôn Giả độ kiếp mới đúng.

Y càng không bỏ mặc Giao Long Phản Hư tấn thăng, thực lực của nó càng mạnh thì y càng khó khống chế... Trừ phi y đã mất khống chế từ lâu!

"Như vậy thì... Cũng có cơ hội cho chúng ta, hay là chúng ta truyền ra ngoài?"

Đôi mắt của lão giả sáng lên.

"Chưa chắn Tinh Thần Tông không biết rõ tình hình... Vị Phản Hư xuất thủ tương trợ lần này, giấu đầu lòi đuôi thi triển công pháp Quỷ đạo... Tám thành không phải sở học của bản thân! Hành tung của hắn bí ẩn, lại nguyện ý xuất thủ, rõ ràng không phải vì chúng ta có thể hứa hẹn lợi ích gì mà là bản thân hắn đã có mục đích với Ngự Long Tông, nói không chừng hắn chính là thám tử của thượng tông."

Mặc Ngân Giao nói: "Lần này con lão long Phản Hư kia xuất thủ, nhìn như uy phong tám phương nhưng thật ra đã gieo xuống mầm tai họa... Ngươi cứ nhìn đi, chỉ trong vòng hai trăm năm nữa, Ngự Long Tông chắc chắn sẽ gặp đại nạn! Đáng tiếc... Ta không thể nhìn thấy được."

Vị môn chủ này nhìn xa hiểu rộng nên lão giả luôn tin tưởng.

Lão nghe lời suy đoán này nhưng trên mặt lại không có sự vui mừng mà còn cúi đầu: "Môn chủ..."

Mặc Ngân Giao khoát tay, trên mặt của lão có sự thản nhiên khi đã nhìn thấu tất cả: "Bỏ đi... Mặc dù chúng ta tu tiên để trường sinh nhưng người có thể phi thăng Chân Tiên giới, thật sự trường sinh bất lão lại được bao nhiêu? Có thể sống mấy ngàn năm đã vượt qua rất nhiều người cùng thế hệ rồi... Sau khi ta đi rồi, môn chủ sẽ do ngươi đảm nhiệm, nhớ kỹ hai chuyện..."

Chuyện Ngự Long Tông bị tấn công sơn môn, Mặc Môn bị truy nã chẳng những không theo thời gian lắng xuống mà có xu thế như càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Lần này xem như Ngự Long Tông đã thật sự bị giẫm phải đuôi, khống ít trưởng lão Hóa Thần cũng xông ra bốn phía, chủ trì các nhiệm vụ truy bắt dư nghiệt Mặc Môn.

Ngay cả Cầm Long Tử cũng cố ý đến Phường Thị Không Tang một chuyến khiến Phương Tịch không thể không mở toàn lực trận pháp của phường thị cho Tả Tiểu Huyên làm một đợt kiểm tra, còn thật sự bắt được mấy tên xuôi xẻo giao cho Cầm Long Tử mang đi hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc vô cùng rối loạn thì Phương Tịch lại sống rất nhàn nhã.

Khi thì hắn an tâm tu luyện ở trong động phủ, thỉnh thoảng thưởng thức mỹ thực.

Lúc thì ra Huyền Minh Uyên câu cá, ngày tháng trôi qua nhàn nhã dễ chịu.

Ngày hôm nay.

Hắn theo thường lệ hóa thành một đạo ô quang bay vào trong Huyền Minh Uyên.

Một chiếc linh chu hiện ra, chở hắn đi vào sâu trong Huyền Minh Uyên.

Hải vực Mê Vụ.

Nơi đây đã xâm nhập vào sâu trong Huyền Minh Uyên gần năm trăm vạn dặm, lần trước ở đây Phương Tịch đã gặp phải con cự côn kia nên nhớ rất kỹ chỗ này.

"Tên Mặc Ngân Giao này thiệt là, sao lại chọn chỗ liên hệ ở đây chứ..."

Hắn thì thào rồi lấy một khối trận bàn đặc chế ra, truyền pháp lực vào.

Sau đó thì hắn tìm một vị trí tốt, thả neo dừng thuyền, bắt đầu câu cá.

Soạt!

Phương Tịch rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm mặt nước, mãi cho đến bảy, tám canh giờ sau đó hắn mới chợt giật cần.

Ba!

Một con Long Nghê năm trăm năm bị kéo ra khỏi Huyền Minh Uyên rồi rơi xuống sàn thuyền.

Còn chưa chờ nó phát uy thì một lớp hàn băng đã lập tức đóng băng nó lại.

Mặc dù ở hạ giới nuôi dưỡng đã có bước tiến nhưng bây giờ vẫn chưa sản xuất ra được nguyên vật liệu luyện chế Chân Huyết Đan nào nên bắt cá vẫn thu được công lao lớn nhất.

"Đạo hữu thật sự rất nhàn..."

Theo tiếng cười sang sảng, Mặc Ngân Giao dẫn theo một lão giả bước lên sàn thuyền.

Phương Tịch nhìn Mặc Ngân Giao với vẻ mặt có chút nghi ngờ.

Mặc dù thật sự là một người nhưng cảm giác lão mang đến cho hắn lại có chỗ khác với ngày đó.

'Đáng tiếc... Nếu bản thể ở đây dùng lực lượng của Khô Vinh Quyết cảm ứng thì sẽ biết rõ tình trạng thân thể của người này hơn ta...'.

Hắn thầm tiếc nuối nhưng bề ngoài vẫn hành lễ trước: "Bái kiến Mặc đạo hữu, vị này là..."

"Đây là sư đệ của bản nhân - Mặc Ngân Thu... Hiện giờ đang làm phó môn chủ Mặc Môn, sau này sẽ do hắn kết nối với đạo hữu."

Mặc Ngân Giao giới thiệu.

"Hóa ra là Ngân Thu đạo hữu..."

Phương Tịch khách khí vài câu, hắn nhìn thấy dáng vẻ của tên Mặc Ngân Thu này như người sống chớ lại gần thì cũng chỉ mỉm cười, không còn để ý đến nữa: "Hôm nay môn chủ đến đây, xem ra đã quyết định tiến hành giao dịch rồi sao?"

"Đúng vậy."

Thần sắc của Mặc Ngân Giao chợt trở nên rất trịnh trọng, bảo Mặc Ngân Thu ở bên cạnh bưng một vật ra.

Đó là một bức văn thư màu trắng, trên đó tỏa linh quang mãnh liệt, trên mặt giấy còn dùng cổ triện văn viết từng dòng khế ước.

"Đây là Tiên Linh Văn Thư, chính là dùng kỹ nghệ từ Chân Tiên giới lưu truyền xuống để chế tạo, mặc dù đây chỉ là loại thấp nhất nhưng chỉ cần chúng ta ký kết rồi... Thì sẽ không thể bội ước, nếu không Nguyên Anh chắc chắn sẽ bị diệt, dù tu sĩ Phản Hư cũng phải trong thương."

Mặc Ngân Giao nghiêm nghị nói: "Chỉ khi song phương chúng ta dùng cách này để tuyên thệ tuyệt đối không tiết lộ nội dùng giao dịch và tin tức bí cảnh ra ngoài mới có thể tiếp tục giao dịch."

"Tiên Linh Văn Thư?"

Ánh mắt Phương Tịch lấp lóa, thần thức của hắn liên tục đảo qua văn thư mấy lần, xác nhận nội dung trong đó, cuối cùng hắn mới gật đầu: "Đây là đề nghị hợp lý... Nhưng mà ký khế ước chỉ có ta và môn chủ thôi sao?"

"Không chỉ mỗi bản nhân mà còn có Ngân Thu nữa!"

Mặc Ngân Giao thâm ý sâu sắc nhìn Phương Tịch một cái, lão biết người này đã nhìn ra được gì đó.

"Vậy thì không còn vấn đề gì."

Phương Tịch cười nói.

Mặc Ngân Giao và Mặc Ngân Thu nhìn nhau, pháp lực tuôn ra, bao phủ một tia tinh huyết rơi vào Tiên Linh Văn Thư hình thành hai ấn ký.

Phương Tịch vươn tay phải ra, một giọt máu đỏ tươi xuất hiện cũng rơi xuống Tiên Linh Văn Thư.

Tấm văn thư này lập tức bốc cháy, từng phù văn hai màu vàng bạc kỳ lạ lấp lóe, chúng chợt lóe lên đã rơi vào trong cơ thể của ba người.

"Ừm?"

Trong đan điền khí hải của Phương Tịch, Ngoại Đạo Nguyên Anh mở mắt ra: "Hoàn toàn chính xác... Ta cảm ứng được nếu vi phạm khế ước thì sẽ có phản phệ rất mạnh... Nhưng không thể nào tác động đến bản thể được, dù sao bản thể cũng có chí bảo trấn áp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận