Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 865: Hãm Không Đảo

Chín năm sau.
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch hóa thành lão tổ Vương gia đang dùng linh thiện, Tiểu Huyền Quy ở nằm ở bên cạnh chảy nước miếng.
"Món ngon đến rồi!"
Tiểu Huyền Quy chợt ngẩng đầu nhìn lên đạo độn quang nào đó trên bầu trời, đôi mắt sáng lên.
"Hì hì... Tiểu Huyền Quy ngoan thật!"
Theo vô số cánh hoa hư ảnh từ trên không trung rơi xuống thì có một bóng hình xinh đẹp chậm rãi hạ xuống, chính là Thạch Tiên Tư Thạch đạo hữu.
Nàng mỉm cười xoa đầu Tiểu Huyền Quy, sau đó ném cho nó một con gà nướng.
Con gà nướng này tỏa ra hương thơm mê người, chính là Bách Vị Kê chiêu bài của Bách Hương Lâu mới khai trương trong thành gần đây.
Tiểu Huyền Quy ực một tiếng, đã cắn nửa con gà nướng, phung phí của trời như trâu gặm mẫu đơn.
Từ sau khi biết Tiểu Huyền Quy chính là yêu thú cấp sáu thì tất cả tu sĩ qua lại đều rất ưu ái nó, thỉnh thoảng Thạch Tiên Tử và Thần Tiên Tử còn cho nó ăn, dùng con rùa đen để phân cao thấp.
"Vương đạo hữu nhàn nhã thật!"
Thạch Tiên Tư thấy Phương Tịch vẫn không nhanh không chậm mà nhấm nháp một con linh ngư thì không khỏi tức giận nói.
Dù gì nàng cũng là mỹ nhân có tiếng trong Yêu Nguyệt Tiên Thành mà, từ khi nào lại phải khúm núm như vậy chứ?
"Ha ha... Thạch Tiên Tử đừng trách."
Phương Tịch lại cầm một chén linh tửu lên uống ừng ực: "Lão phu bình sinh chỉ thích như vậy."
Đây thật ra đã hơi khác với tác phong của lão tổ Vương gia.
Nhưng Vương Linh Ứng chỉ như kẻ điếc, người mua, mỗi ngày đều hầu hạ Phương Tịch như thân tổ tông.
Về phần tộc nhân Vương gia?
Đã không biết đổi mấy đời rồi, đã không còn nhớ rõ sở thích của lão tổ Vương gia thế nào...
Thạch Tiên Tử cáu giận một chút, phát tác một phen xong thì cũng bỏ qua: "Vương đạo hữu... Lần hội Lạc Anh Sơn này đã thu hút không ít tu sĩ, hay là chúng ta cùng nhau nắm tay đi dạo, ra ngoài du lịch một phen, tiện thể thưởng thức trận chiến kinh thế này được không?"
"Lão phu luôn không có hứng thú gì với những chuyện này."
Phương Tịch từ chối thẳng.
Hắn lười đi xem hai tên tu sĩ Phản Hư viên mãn đấu pháp, dù sau này hai tên này có hi vọng tấn thăng Hợp Thể rất lớn, thậm chí còn có một tia hi vọng đột phá Đại Thừa!
Nhưng sau đó vẫn có thể xem Lưu Ảnh Châu mà!
Với tiêu chuẩn luyện chế phù lục và pháp khí của Địa Tiên giới thì đã có thể làm được đến mức khiến tu sĩ như ở trong đó.
"Vương đạo hữu thật sự không đi sao?"
Thạch Tiên Tử nhìn Phương Tịch rồi chợt nở nụ cười tinh ranh.
"Đương nhiên không đi!"
Phương Tịch gật đầu.
"Vậy thì tiếc thật... vốn dĩ thiếp thân còn định báo với đạo hữu manh mối linh căn hồ lô mà đạo hữu vẫn luôn tìm kiếm đã xuất hiện rồi đây?"
Thạch Tiên Tử cười một tiếng rồi nói.
"Hả? Không biết ở đâu?"
Nhìn Thạch Tiên Tư mỉm cười thì Phương Tịch giật mình: "Chẳng lẽ... Ở ngay Lạc Anh Sơn sao? Hình như chỗ đó cũng không có gì đặc thù..."
"Đúng không có gì đặc thù."
Thạch Tiên Tử cười nói: "Nhưng trải qua Đệ Nhất Đại Sư xem bối của nhân tộc ta là Thần Toán Tử tiền bối suy tính thì mấy năm gần đây chỗ đó sẽ có thể mở Thái Hư, kết nối với Hãm Không Đảo... Bí địa này vẫn luôn lơ lửng trong Thái Hư, cách mỗi mấy chục đến hơn trăm năm mới tụ lại với Địa Tiên giới một lần, đồng thời cũng chưa chắc lần nào cũng ở trong khu vực nhân tộc chúng ta..."
"Lần nó xuất hiện đúng lúc như vậy vẫn là vào năm vạn năm trước! Khi đó... Có một vị tu sĩ của tộc ta vào trong, từ đó thu hoạch được một gốc Thất Bảo Hồ Lô Đằng, cuối cùng ngưng kết ra Thất Bảo Hồ Lô, mỗi một quả hồ lô đều có công hiệu không tầm thường... Vị tu sĩ này đã luyện bảy cái hồ lô thành pháp bảo, thậm chí còn thu được cơ duyên trong đó mà tấn thăng Hợp Thể, chính là Thất Bảo Thượng Nhân đại danh đỉnh đỉnh!"
"Lần này sở dĩ Kiếm Tử chọn Lạc Anh Sơn lại đúng vào lúc này thì chưa chắc hắn cũng không có lòng vào Hãm Không Đảo tìm kiếm, không biết bây giờ ý của Vương đạo hữu thế nào?"
Trên mặt Thạch Tiên Tư hiện ra vẻ ranh mãnh, bình tĩnh nhìn Phương Tịch.
Phương Tịch lại có da mặt rất dày, hắn đặt chén rượu xuống: "Đương nhiên... Phải đi! Lão phu chỉ béo nhờ nuốt lời!"
"Đạo hữu lại niệm niệm không ngại, bản tâm thông suốt, Tiên Tư bội phục!"
Thạch Tiên Tư thấy điệu bộ Phương Tịch như vậy thì như phát hiện gì đó, cũng có được tâm đắc.
...
Lạc Anh Sơn.
Chỗ này chỉ có một linh mạch cấp ba phân tán.
Cấp bậc linh mạch này không cao nhưng hiếm có là linh khí phân bố tương đối bằng nhau trong phạm vi vạn dặm, cũng không có tiết điểm nào.
Bởi vậy trong ngọn núi này có một số tông môn Trúc Cơ, Kết Đan nằm rải rác.
Lúc hai đại thiên kiêu của nhân tộc hẹn nhau đấu pháp ở đây thì những tiểu môn tiểu phái này đã liên tục triệu hồi đệ tử, mở đại trận phong sơn, sợ tên đệ tử nào đó ra ngoài đắc tội với tu sĩ có tu vi cao thăm, hoặc có bối cảnh cường đại mà mang đến tai họa ngập đầu cho bản môn.
Hôm đó.
Một chiếc xa giá bách hoa từ phương xa bay đến, những nơi nó đi qua để lại hương thơm nhạt.
Bên chân Phương Tịch vẫn là Tiểu Huyền Quy nằm sấp, tay hắn cầm một cái bình ngọc, tự rót cho mình một chén linh tửu: "Hãm Không Đảo... Thật sự sẽ giáng lân ở chỗ này sao?"
"Thần Toán Tử tiền bối đã tính rồi, chắc chắn không sai!"
Thạch Tiên Tử đầy tự tin nói: "Bây giờ những tu sĩ tụ lại ở Lạc Anh Sơn, rốt cuộc là vì hai đại Thánh Tử đấu pháp hay là đến về bí cảnh thì cũng rất khó nói..."
Phương Tịch nghĩ đến Thần Toán Tử thì không khỏi gật đầu.
Hắn cũng có duyên mấy lần với vị tiền bối Hợp Thể này, còn từng làm một giao dịch nho nhỏ, mang phương pháp luyện chế Khí Vận Cổ cho đối phương nên cũng xác nhận người này thật sự tinh thông bói toán.
Lần trước lão đề nghị Kim Cương Tử mở Thiên Phạm Vực, xem như đã giữ lại được không ít nguyên khí trong đại chiến với yêu tộc.
Đồng thời bản thân lão cũng hạ được con Thiên Phượng Hợp Thể kia, từ đó lấy được lợi ích, lúc này chắc đã vượt qua tiểu thiên kiếp Hợp Thể hậu kỳ mà trở thành tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ rồi đúng không?
'Thật ra vị Đệ Lục Tử nhân tộc này... Nếu không có Phương Tiên Đạo Chủ thì lão chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất để kế nhiệm vị trí của Phù Du Tử!"
Phương Tịch đương nhiên biết, thiên kiêu chỉ là thiên tài, cách trưởng thành vẫn còn một đoạn rất lớn.
Phương Tiên Đạo Chủ muốn tiếp nhận đại vị thì kẻ địch thật sự của y vẫn là những tu sĩ Hợp Thể lâu năm của nhân tộc, trong đó thì lấy Thần Toán Tử dẫn đầu!
Bách Hoa Hương Xa chạy một hơi rất nhanh rồi dừng lại trước một hạp cốc.
Bầu trời chỗ này đã có đầy phi chu, cung điện... Mơ hồ có thể nghe được tiếng sáo trúc trong đó liên tục vang lên, rõ ràng rất nhiều tu sĩ đến trước đã bắt đầu đàm huyền luận đạo, hoặc tùy ý voi đùa.
"Hai vị đạo hữu có phải là người Yêu Nguyệt Tiên Thành không?"
Đúng lúc này có một đạo bạch quan bay đến, một tu sĩ Phản Hư dáng vẻ trung niên, mặc nho sam đội khăn vuông hiện ra trong đó.
Tu vi của y ở Phản Hư sơ kỳ, lưng đeo một cái rương sách, nhìn có vẻ như sĩ tử ở thế gian đi thi.
"Đúng vậy... Sao các hạ lại nhận ra chúng ta vậy?"
Phương Tịch mở miệng hỏi.
"Ha ha... Tại hạ là Bạch Ngọc Sinh, xem như bạn vong niên của Đại sư Đông Thu Tử quý thành."
Bạch Ngọc Sinh vừa chắp tay đã lộ ra vẻ rất nhiệt tình.
"Thì ra là vậy!"
Thạch Tiên Tư vỗ xa giá một cái, lập tức có vô số cánh hoa bay ra, hóa thành từng thảm hoa xinh đẹp mời Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh ngồi xuống.
Từng con linh cầm như Hỉ Thước ở trên thảm hoa chợt chớp mắt, sau đó đã sống lại, rồi bắt đầu ngậm ấm trà, lá tràn và điểm tâm... Lượng quanh ba người pha trà và sắp xếp thức ăn.
Phương Tịch không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, hắn nhấp một hớp linh trà rồi hỏi: "Bạch đạo hữu cũng đến để quan sát đại chiến của hai Thánh Tử sao?"
"Gần một nửa là vậy, phần lớn vẫn là vì Hãm Không Đảo!"
Bạch Ngọc Sinh ăn ngay nói thật: "Trên linh đảo này có một số tài liệu quý hiếm, bản nhân đã bị vây ở bình cảnh sơ kỳ quá lâu, muốn đi tìm chút cơ duyên... Ta đã xem rất nhiều cổ tịch, thấy linh đảo này có lẽ là bí cảnh Tiên Phủ, mà còn là loại có đẳng cấp rất cao... Chỉ là không biết tại sao nó vẫn luôn dựa theo quy lực như vậy mà qua lại trong Thái Hư."
"Tiên Phủ?"
Phương Tịch sờ cằm: "Chuyện này cũng có khả năng rất lớn..."
"Dựa vào ghi chép trong điển tịch, trên Hãm Không Đảo còn có tu sĩ các tộc sinh sống, ngay cả man hoang dị tộc cũng có không ít..."
Bạch Ngọc Sinh rất thích nói: "Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến mỗi trăm năm, ngàn năm đảo này sẽ xuất hiện ở các nơi trong Địa Tiên giới... Nói không chừng trên đó còn có chủng tộc đã bị tuyệt chủng ở Địa Tiên giới!"
"Hả?"
Đôi mắt Phương Tịch sáng lên: "Xem ra còn có không ít người dị tộc sinh sổi trên Hãm Không Đảo... Như vậy cũng thú vị."
"Đúng vậy, nghe nói nơi đó có thể được xây dựng thành một thế ngoại đào nguyên... Bản nhân thật sự rất mong mỏi trong lòng."
Bạch Ngọc Sinh cười ha ha: "Mỗi lần nó hàng giới với Địa Tiên giới thì đều sẽ hình thành thông đạo hàng giới... Thời gian duy trì cũng không ngắn, với tu vi của chúng ta cũng đủ để đi xem một phen, tận hứng mà về."
Ba người đang nói chuyện rất vui thì chợt dừng lại rồi nhìn về hướng nào đó.
Thời gian giữa trưa, bảy vầng mặt trời trên bầu trời nóng rực.
Nhưng lúc này rất nhiều tu sĩ như thấy vầng mặt trời thứ tám đang từ từ bay lên, khí tức nóng bỏng cuồn cuộn mà đến, khiến thiên địa nguyên khí cũng vì vậy mà biến hóa, hình thành triều tịch như sóng nhiệt.
Vầng mặt trời đỏ kia hạ xuống hạp cống lại khiến người ta có cảm giác như quân lâm thiên hạ.
Trong ánh sáng đỏ rực, hiện ra một tu sĩ mặc xích bào.
Tóc và lông mày của y đều có màu đỏ rực, mi tâm còn có dấu ấn mặt trời.
"Không hổ là Đại Nhật Hỏa Thể!"
Thạch Tiên Tử không khỏi tán thưởng.
"Nghe nói loại linh thể này không những là Đạo Thể hệ Hỏa đỉnh cấp, học các loại pháp thuật thần thông Dương thuộc tính đơn giản như ăn cơm uống nước, thậm chí còn có trợ giúp rất nhiều khi đột phá bình cảnh."
Đôi mắt của Bạch Ngọc Sinh cũng sáng lên.
"Phản Hư viên mãn sao?"
Theo cảm ứng của Phương Tịch thì người này thật sự chỉ cách dáng vẻ Hợp Thể có một đường thôi.
Thậm chí với thiên tư của y dù bây giờ đột phá cũng có nắm chắc năm, sáu phần một lần thành công.
Nếu y chiến thắng trận này thì sẽ nắm chắc bảy, tám phần!
Hưu!
Sau khi vị Đạo Tử Đại Nhật Hỏa Thể của Diễm Ngọc Tông xuất hiện thì chân trời phía tây cũng có thanh quang lóe lên, tiếng kiếm minh bất chợt vang lên.
Sau đó những tu sĩ ở đây đều rối rít biến sắc, nhìn pháp bảo trong ngực hoặc trong đan điền của mình.
Phàm là linh kiếm thuộc tính Kim thì đều oanh minh.
Vạn kiếm oanh minh như đang cúi chào chủ nhân của nó!
"Kiếm thể trời sinh, vạn kiếm thần phục... Đây chắc là vị Kiếm Tử của Kiếm Các đã đến."
Bạch Ngọc Sinh lẩm bẩm.
Còn Phương Tịch thì bất chợt ôm đan điền.
Trong đan điền khí hải dạt dào tử khí, chủ Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám mở mắt ra, có một tia sáng trắng bắn lên trên Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm.
Thanh Hòa Kiếm vốn đang sắp bộc phát thì chợt yên tĩnh lại.
Một tia kiếm quang xé rách hư không bay đến, hiện ra một thân ảnh mày kiếm mắt sáng.
Sắc mặt Phương Tịch hơi khó coi khi cảm nhận được tên Kiếm Tử này đã âm thầm để một tia thần thức rơi lên người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận