Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 688: Cố nhân

'Xem ra Hắc Thủy Tông đã nắm giữ không ít hắc liệu của Ngự Long Tông nên mới thảm như vậy...'.

Phương Tịch nhớ đến lúc trước Hắc Miểu Tôn Giả nói Ngự Long Tông bỏ mặc ác giao thôn phệ Nguyên Anh của tu sĩ, lúc này hắn hoàn toàn tin tưởng, thậm chí hắn còn nghi ngờ trong tay của Hắc Thủy Tông còn có chứng cứ.

Nếu không thì không thể nào giải thích được chuyện Ngự Long Tông tốn công tốn sức động thủ như vậy!

Nhưng Phương Tịch cũng không quan tâm.

Sau khi rời khỏi trúc lâu, hắn lại bắt đầu dạo từng cửa hàng hai bên đường.

Trải qua nhiều năm như vậy nên rất nhiều cửa hàng của Cơ Quan Thành đã đổi chủ mới, chỉ là vẫn không có vật gì khiến Phương Tịch sáng mắt.

"Thứ ta cần bây giờ là tài liệu cán cờ thượng hạng... Còn phải phối hợp với Huyền Minh Trọng Thủy..."

"Nếu thật sự không được thì cũng chỉ đành chặt một đoạn nhánh của Yêu Ma Thụ, chỉ là cả hai dường như không quá hợp..."

Luyện chế pháp bảo đương nhiên không phải tài liệu nào cũng có thể thay thế được.

Đáng tiếc Phương Tịch đi dạo một vòng cũng không tìm được mấy loại linh mộc trong suy nghĩ.

"Xem ra chỉ có thể chờ đại hội đấu giá rồi!"

Phương Tịch thở dài, hắn đang định rời khỏi.

Trong cửa hàng phía trước chợt truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, hay nói cách khác là một bên đang quát bên kia.

Phương Tịch lại gần xem thử thì phát hiện là một cửa hàng phù lục, trên cửa và vách tường có một đám mây trắng mờ mịt, tấm biển tỏa ánh vàng, trên đó có bốn chữ cổ triện lớn Phù Gia Lão Điếm.

"Tên tiểu nhị như ngươi luôn lười biếng, bây giờ lại làm hỏng một xấp phù chỉ Hóa Hư của ta, thật sự khiến lão phu tức chết mà..."

Một lão giả có chòm râu bạc trắng, hai mắt nhỏ bé nhưng lấp lánh tinh quang, có vẻ rất khôn khéo đăng răng dạy một tiểu nhị của mình đến mức nước miếng văng tung tóe.

Tiểu nhị này là một người thanh niên, y đang cúi đầu, nắm siết chặt bàn tay lại đại biểu trong lòng rất bất mãn.

Phương Tịch nhìn rất hứng thú, tu vi của lão giả khoảng Kết Đan, còn tiểu nhị chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, rõ ràng khó mà phản kháng.

Nhưng tiểu nhị này cũng khiến hắn cảm thấy y hơi quen mặt.

Thần niệm cấp Hóa Thần suy tư một chút đã nhớ ra: "Chắc là hậu nhân của Lý gia Thành Phi Nhật..."

Lạc Nhật Bình Nguyên quá lớn nên dù tu vi đến Kết Đan cũng không dám tùy tiện nói chu du các nước, lại càng không cần phải nói đến ra ngoài xông xáo.

Bán thân cho thương đội cỡ Cơ Quan Thành này dường như là cách duy nhất.

Lão giả răn dạy mấy câu rồi mới dương dương đắc ý lấy sổ sách ra: "Số phù lục ngươi làm hỏng hôm này trị giá sáu trăm linh thạch, kẻ nghèo túng như ngươi đương nhiên không thể nào bồi thường nổi, dựa theo khế ước, sẽ kéo dài thân khế để gán nợ..."

Đến lúc này, thanh niên tiểu nhị rốt cục nhịn không nổi nữa: "Đông gia... Đường vân linh lực của những phù lục này thiếu rất nhiều, rõ ràng là tàn thứ phẩm nên bộc phát ngoài ý muốn chỉ là hiện tượng bình thường, càng không đáng giá sáu trăm linh thạch... Huống chi, trước đó ngươi cố ý kiếm cớ kéo dài thân khế của ta, bây giờ đã nhiều hơn khế ước trước đó ba mươi năm, ngươi còn chưa hài lòng sao?"

Nếu y lại không dựa vào lý lẽ tranh luận thì có thể bị trói ở chỗ này đến chết.

Nhìn thấy tu sĩ xung quanh càng tụ càng nhiều, rốt cục y cũng lớn tiếng phản bác.

"Lý Như Lệnh!" Lúc này, thần sắc của lão giả lạnh lẽo: "Chính ngươi lén lút giở thủ đoạn, làm hỏng biết bao nhiêu tài liệu quý giá của bản điếm, bây giờ còn dám trả treo sao? Ngươi náo đi... Gọi tu sĩ chấp pháp đến, xem ai chiếm đạo lý?"

Trong tay cầm khế ước nên căn bản lão không có gì phải sợ.

Huống chi mặc dù tu sĩ chấp pháp của Cơ Quan Thành có tiếng công chính nghiêm minh nhưng đương nhiên sẽ thiên vị dân bản địa như lão, lại là tu sĩ Kết Đan một nhà, một cấp.

Lý Như Lệnh siết chặt nắm đấm mấy lần nhưng vẫn bất đắc dĩ buông ra: "Chồng phù chỉ nào không đáng giá sáu trăm linh thạch... Đông gia nếu ngươi không tin thì chúng ta tùy ý gọi mấy vị tu sĩ đến xem thử... Tiểu nhân nguyện ý đền nhưng giá phải thấp hơn..."

Sau một phen náo loạn, rất nhiều tu sĩ hài lòng tán đi.

Đôi mắt trên khăn che mặt của Phương Tịch lấp lóe, hắn cũng không có ý định can thiệp giúp Lý Như Lệnh.

Chỉ là sau khi biển người tán đi, hắn mới nhép môi mấy lần, dùng thần thức truyền âm mấy câu qua.

Với thần thức mạnh của hắn đương nhiên trong những tu sĩ ở đây sẽ không có ai phát hiện được.

Nửa ngày sau.

Cửa sau của Phù Gia Lão Điếm mở ra, một bóng người lén lén lút lút lách mình đi ra, y đi mấy con phố rồi tiến vào một cái hẻm yên tĩnh.

Nhìn thấy không có ai trong hẻm thì trên mặt của y không khỏi hiện ra vẻ thất vọng.

"Lá gan của ngươi rất lớn, không sợ bản nhân có ác ý sao?"

Một tiếng nói chợt vang lên, thân ảnh Phương Tịch xuất hiện.

"Lý Như Lệnh bái kiến tiền bối..."

Lý Như Lệnh hành một lễ thật sâu: "Thực lực của tiền bối vượt xa ta, nếu có ác ý thì tiểu nhân cũng không thể phản kháng... Huống chi cái mạng quèn của tiểu nhân, e là cả đời này đều phải làm nô làm tỳ."

"Không tệ, tâm tư kín đáo, dám đánh dám liều..."

Phương Tịch gật đầu, lúc nãy hắn không can thiệp giúp người này là do muốn quan sát y nhiều hơn một chút.

Bây giờ xem ra, y cũng có mấy chỗ có thể đào tạo: "Đáng tiếc... Tu sĩ như người đầy rãy trong tu tiên giới, cuối cùng đa phần đều chết ở ven đường, ngay cả chó hoang cũng không bằng..."

Thần sắc của Lý Như Lệnh chợt tái đi: "Nếu như vậy cũng là do số mạng của Như Lệnh... Ít nhất ta cũng đã thấy được rất nhiều phong cảnh của tu tiên giới, chết cũng không tiếc..."

"Ha ha..."

Phương Tịch chẳng nói đúng sai, hắn chợt ném một ngọc giản và một cái bình ngọc qua.

"Đây là..." Lý Như Lệnh đưa thần thức vào trong, phát hiện đây là một thiên công pháp tinh diệu, thậm chí còn kèm theo truyền thừa phù lục: "Huyền Phù Bí Lục... Vậy mà tu luyện phù lục làm chủ, còn có thể tăng tiến tu vi... Cuối cùng ngưng kết thành một viên Phù Đan..."

Đây đương nhiên là công pháp mà Phương Tịch tìm được ở trong kho của Vương gia.

Mặc dù chỉ đến cảnh giới Nguyên Anh nhưng cũng xem như không tệ.

"Trong bình ngọc này chính là đan dược có lợi ích rất lớn với tu vi bây giờ của ngươi... Nếu có được những thứ này mà ngươi vẫn không thể nào trở mình thì chỉ có thể nói ngươi chỉ thích hợp làm nô bộc cả đời!"

Phương Tịch gật đầu, xoay người bỏ đi.

"Tiền bối... Xin tiền bối lưu lại đại danh, tiêu nhân vĩnh viễn khắc ghi ân đức!"

Lý Như Lệnh vội vàng hô to nhưng lại phát hiện quang mang chợt lóe dưới chân của Phương Tịch, hắn bước mấy bước như súc địa thành thốn đã biến mất không còn tăm tích, chỉ có tiếng vọng truyền lại: "Tây Tịch Khách trong Thành Phi Nhật..."

"Tây Tịch... Không phải là vị kia năm đó... Phương Nguyên Phương giáo tập?"

Đôi mắt Lý Như Lệnh sáng lên.

Vị này cũng xem như một nhân vật truyền kỳ ở trong Lý gia, nghe nói lúc nhỏ trắc linh có sơ sót nên sau đó đọc sách, làm Tây Tịch của Lý gia, lại đạt được tiên duyên ở Cơ Quan Thành.

Nghe nói sư phụ của đối phương thần thông quảng đại, còn từng cứu thành chủ Trương Long Hổ một mạng, bởi vậy sau khi Trương Long Hổ dùng võ nhập đạo, kết thành Tiên Đạo Kim Đan đã chiếu cố Lý gia rất nhiều.

Mà sau đó thỉnh thoảng Phương Nguyên cũng gửi thư về, nói là đã theo sư phụ đến Phường Thị Không Tang định cư, thậm chí hơn tám mươi năm trước đã ngưng kết Kim Đan!

Bây giờ Phường Thị Không Tang ở ngay bên canh, Lý Như Lệnh đã từng muốn nhờ người đến bái phỏng thậm chí cầu viện, thế nhưng tu vi thấp, trên người lại không có bao nhiêu linh thạch.

Không ngờ, lại đúng lúc gặp được ở trong Cơ Quan Thành.

"Vị Phương Nguyên Phương tiền bối này, quả nhiên là quý nhân của Lý gia ta..."

Lý Như Lệnh cảm khái rồi lại vội vàng chạy về cửa hàng.

Y chịu nhục nhiều năm nên biết rõ đông gia tu hành Thanh Bình Công, mỗi ngày vào lúc này đều phải nhập định, chính là cơ hội lười biếng tốt.

Nhưng mấy nén nhang sau đó, đối phương sẽ công hành viên mãn, lại đến cửa hàng tuần tra...

Phương Tịch tiện tay giúp đỡ, sau đó đã bỏ chuyện này ở sau đầu.

Đối với hắn bất kể đan dược hay là công pháp, thật sự ngay cả chín trâu mất sợi lông cũng không tính.

Bây giờ hắn chỉ tùy ý mà làm, tiện thể củng cố thân phận Phương Nguyên một chút.

Vạn nhất thân phận Thanh Hòa Tử và lão tổ Vương gia đều bại lộ, bị Ngự Long Tông truy sát, vậy thì hắn vẫn có thể về Thành Phi Nhật làm dế nhũi để trốn tránh...

Hắn tùy ý tìm một lữ điếm cho thuê động phủ để thuê một động phủ rồi bắt đầu yên lặng chờ đợi đại hội đấu giá bắt đầu.

Thời gian trôi nhanh.

Ngay hôm nay.

Kèm theo tiếng nổ vang lên, Phương Tịch đang nhập định mở mắt ra, bước ra khỏi động phủ, chỉ thánh một quang trụ xanh sẫm phóng lên cao, ở mọi nơi trong phạm vi Cơ Quan Thành đều có thể thấy rõ.

Theo quang tụ phóng lên cao còn có từng đợt tiên âm vang lên, quanh quẩn trong thời gian dài, dư ân không dứt...

"Đại hội đấu giá đã bắt đầu, hi vọng sẽ có một số đồ tốt."

Phương Tịch cảm khái rồi đi đến nơi tổ chứ hội đấu giá.

Trên đường hắn nhìn thấy không ít tu sĩ cấp cao, đa phần đều là Nguyên Anh Kỳ, thậm chí Hóa Thần cũng không hiếm.

Thu!

Theo một tiếng phượng minh cao vút vang lên, một nữ tử che mặt, búi tóc cao, mặc cung quần trắng đạo trên một hư ảnh bạch phượng, chậm rãi bay đến, khí chất như Lạc Thần lâm phàm, lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần.

"Vậy mà là Loan Băng Tiên Tử... Cô ta cũng đến sao?"

Trong lòng Phương Tịch khẽ động.

Vị Loan Băng Tiên Tử này chính là Thái thượng trưởng lão của tông môn Hóa Thần Thanh Âm Phường, Thanh Âm Phường ở Bạch Cốt Sơn phía bắc của Huyền Minh Uyên, cũng có qua lại với Thanh Hòa Tử và lão tổ Vương gia.

Đồng thời đều nằm dưới sự quản lý của Ngự Long Tông.

Cô ta mang đến cho Phương Tịch cảm giác như tay dài nhảy giỏi.

Mà ngoại trừ người này ra còn có một số tu sĩ Hóa Thần nổi danh hoặc không nổi danh, đại khái là tu sĩ ở nơi khác, bị đại hội đấu giá ba trăm năm một lần này thu hút đến.

Chờ khi đến hội trường, một tòa thạch điện cổ thì thần niệm của Phương Tịch chợt run rẩy.

Hắn chợt ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một tu sĩ mặc ngân bào, ngũ quan rất bình thường hạ xuống.

Trên người y chứa linh áp mà không lộ ra, lại khiến một đám Hóa Thần Tôn Giả cũng phải biến sắc.

"Tu sĩ Phản Hư!"

"Cúng không phải là con lão long của Ngự Long Tông..."

"Chẳng lẽ người này là Tử Phong Linh Quân... Đó chính là tán tu đại danh đỉnh đỉnh ở Tinh Thần Vực chúng ta, người này luôn không ở nơi cố định, thích du lịch... Không ngờ lại đúng lúc ở gần đây."

Mặt của từng tu sĩ đều lộ ra vẻ kinh sợ.

Vậy mà là tu sĩ Phản Hư."

Phương Tịch âm thầm nghiêm nghị, cũng sinh ra chút kỳ vọng với hội đấu giá lần này mà bước vào trong thạch điện.

Trong thạch điện còn có hai tu sĩ đứng đó, tu vi đều ở Hóa Thần trung kỳ, mặt không cảm xúc nói: "Muốn vào hội đấu giá thì xin đạo hữu cho kiểm tra tài sản..."

Phương Tịch không biết nói gì, nhưng hắn vẫn đưa một cái vòng trữ vật qua.

Sau khi đối phương nghiệm chứng một phen thì gật đầu cho qua.

Phương Tịch bước vào thạch điện, phát hiện bên trong rất trống trải, chia ra rất nhiều phòng bao, mỗi khi có một khách nhân vào phòng bao thì sẽ có hào quang mịt mù sáng lên, bao phủ toàn bộ phòng bao lại, người ở bên ngoài không thể nhìn trộm được tí gì.

Hắn mỉm cười rồi chọn một căn bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận