Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 182: Ước hẹn ba năm

Bờ Hồ Kính Nguyệt.

Đình Bách Điểu.

Chỗ này vào mùng một, mười lăm mỗi tháng đều tổ chức hội trao đổi của tu sĩ Đào Hoa Đảo.

Vào ngày mười lắm.

Phương Tịch mặc thanh bào, đầu cắm mộc trăm, tay áo bồng bềnh, phong độ nhẹ nhàng, đi đến chỗ bài quầy bán hàng.

"Người kia là ai?"

Không ít những tán tu và mầm tiên sau này hai mắt nhìn nhau, cũng không nhận ra hắn.

Người này như chi lan ngọc thụ, phong thái trác tuyệt, nếu trước đó đã gặp qua thì bọn họ phải có ấn tượng mới đúng.

Vẫn là mấy lão nhân Mộc gia dụi dụi con mắt, đã nhận ra: "Vị này chính là một trong ba nhà năm đó Phương Tịch Phương đạo hữu!"

"Hóa ra là Phỉ Thúy Nhai lão... Người!"

Một thiếu nữ tự lẩm bẩm, dường như nhớ đến chuyện gì lại kịp thời che miệng.

Bàn tán sau lưng thì được, ở trước mặt một vị tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong nghị luận thì cô ta cũng không có lá gan đó.

Ở trong Tam Thập Lục Đảo, Luyện Khí hậu kỳ đủ để ngồi vững vị trí đảo chủ, mà Luyện Khí tầng sáu ít nhất cũng có thể hỗn được trung tầng, thậm chí là trưởng lão.

Dù sao thì bọn họ cách hậu kỳ chỉ còn chút nữa, mặc dù một bước này có thể cả đời cũng không bước qua được.

Phương Tịch không quản những người này, hắn chỉ bày quày hàng, trên đó là một nhóm Chỉ Huyết đan mới luyện ra, và vài đan dược giải độc hạ phẩm, còn có nhiều Ích Cốc đan.

Bởi vì bán giả rẻ nên rất nhanh đã có tu sĩ đến hỏi giá.

Trong lời nói, Phương Tịch cũng lộ ra mình là một vị luyện đan sư, đồng thời tiếp nhận luyện đan.

Đáng tiếc không có bao nhiêu tu sĩ tín nhiệm thuật luyện đan của hắn, khiến sinh ý lác đác.

Nhưng Phương Tịch cũng không quan tâm, dù sao thì chỉ cần đưa ra chiêu bày này, sau này người cần thì đi thẳng đến Phỉ Thúy Nhai là được rồi.

"Lão hủ Mộc Trung bái kiến thế thúc, chúc mừng thế thúc đại thành Thuật Luyện Đan."

Lúc này, một tu sĩ già nua bước đến trước mặt Phương Tịch, chắp tay hành lễ.

Tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn, khớp xương lại thô to, có lẽ lão là Linh nông lao động lâu dài.

"Ừm, ngươi là người Mộc gia sao?"

Tu tiên giả có khả năng gặp rồi sẽ không quên, Phương Tịch nhớ lại người này lúc trước đi theo sau lưng của Hủ Mộc lão đạo, nhưng mà lúc đó trẻ hơn chút.

Mộc Trung nở nụ cười: "Thế thúc vẫn còn nhận ra lão hủ sao? Thật sự là vinh hạnh... Ai, năm đó lão tổ tông tha thiết căn dặn chúng ta, phải học sự thận trọng của đạo hữu, âm dung tiếu mạo còn trước mặt, không ngờ đã qua mười năm nóng lạnh..."

Trò chuyện thêm vài câu, Phương Tịch biết được, Mộc Trung này chính là người phân mạch trước đó với Mộc Văn.

Bây giờ được chia hai mẫu linh điền, một nhà năm người cày sau cuốc bẫm, cuộc sống trôi qua không mặn không nhạt.

Mặc dù kiếm không được bao nhiêu linh thạch nhưng hơn ở chỗ đầy đủ an toàn.

Mộc Trung cảm khái nói: "Lần này trong đội ngũ đến phường thị xảy ra chuyện có hai người của Mộc gia, nhị phòng, tam phòng khóc trời đập đất, gia chủ lại tính toán chút sinh ý linh thạch kia của hắn."

Trong lời nói có chút sự căm giận bất bình.

Lần này Phương Tịch đi ra, trừ tĩnh cực tư động ra thì chính là định thăm hỏi chút tinh tức của ngân giáp nhân kia.

Nghe vậy, hắn lại thở dài: "Mộc Văn cũng có nổi khổ riêng, bây giờ mỗi năm đều phải trả lại một khoảng linh thạch lớn, áp lực rất lớn... Nếu sinh ý cửa hàng ở phường thị Linh Không trở nên tệ đi thì xem như..."

"Ai... Năm đó lão hủ nên khuyên nhủ gia chủ, nếu xảy ra sự cố gì, căn cơ của gia tộc có bất trắc, sau trăm năm, lão hủ làm sao có mặt mũi đi gặp lão tổ tông đây..."

Mộc Trung dùng tay áo rất bẩn lao mắt, xiết chặc nắm đấm: "Đều do tên Ngân giáp nhân đáng chết kia."

"Đúng vậy, đều do ác đồ kia."

Phương Tịch sờ sờ gò má, cùng chung mối thù: "Không biết tên kie rốt cục là ai? Có lai lịch gì?"

"Không biết, nhưng sau lần này, phường thị Linh Không phát lệnh truy nã, chúng ta mới biết, năm đó tên kia không chỉ đánh trọng thương đám người Kim Nha lão quái, mà từng ở ngoài phường thị Bảo Thuyền gây án lớn, giết năm tên Luyện Khí hậu kỳ. Có lẽ lúc đó đã bị thương, nếu không thì lão tổ hai nhà Phong, Mạc chưa chắc có thể chạy thoát..."

Mộc Trung nhắc đến người này, thật sự nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù lão chướng mắt với Mộc Văn, nhưng thấy đầu tư của Mộc gia gặp phải bất lợi cũng đồng cảm.

Làm tu sĩ trong gia tộc, cùng gia tộc có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cũng không phải chỉ phân gia thì có thể dứt bỏ liên hệ này.

"Đúng vậy..."

Phương Tịch lầm bầm, không ngờ chuyện năm đó đã tra đến bước này.

Cũng may mà lúc hắn đến phường thị Bảo Thuyền đã dùng thân phận giả.

'Hai chuyện lúc trước là ta làm, nhưng gần đây không phải ta... Chắc chắn có người giả danh ta, sao lại làm như vậy? Câu cá sao?'.

'Quản hắn câu ai? Dù sống chết thế nào ta cũng không ra.'.

Phương Tịch nghĩ nghĩ, trong lòng không khỏi đại định, chuẩn bị dùng bất biến ứng vạn biến.

Nếu tình huống xấu nhất, chỉ cần bỏ tất cả, nhảy hồ rồi xuyên không thôi.

Thanh Mộc Linh Thể đã thành, mình cũng đã tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy, không quá thua lỗ.

Chỉ cần còn sống, sẽ lại có tư bản.

"Bên ngoài đang đồn xôn xao, ngân giáp nhân kia có thực lực Luyện Khí đại viên mãn, lại Luyện Thể, chiến lực cường hoành, giết Luyện Khí hậu kỳ như là giết gà... Bị sự ảnh hưởng này, dòng người đến phường thị Linh Không suy giảm, sinh ý tệ hơn rất nhiều."

Một ngân giáp nhân chỉ có thể gây ra hỗn loạn, khiến lòng người bàng hoàng.

Sau đó nếu chậm chạp không giải quyết sẽ dẫn những cướp tu khác đến, và tham niệm tròng lòng của tu sĩ, dẫn đến trị an xung quanh phường thị Linh Không càng hỗn loạn hơn, từ đó ảnh hưởng sinh ý.

Cuối cùng, chính là tuần hoàn ác tính!

Loại mùi vị quen thuộc này khiến Phương Tịch tỉnh táo lại: 'Cảm giác này... Nói không chừng là Chung gia làm.'.

Hắn tra án không cần chứng cứ, chỉ cần xem cuối cùng ai được lợi nhất thì hiềm nghi lớn nhất.

Sinh ý của phường thị Linh Không bị ảnh hưởng, dù không phải Chung gia là người dược lợi nhất thì thứ hai, thứ ba cũng tuyệt đối được.

Sao Chung gia lại phải tạo ra Ngân giáp nhân gì đó?

'Mẹ nó, chính là tìm kẻ chết thay! Dù sao cũng không thể trắng trợn khai chiến, mà mười năm trước ngân giáp nhân đã gây án lớn, lại từng giết người ở phụ cận phường thị Bảo Thuyền, chắc chắn không phải người Chung gia, có thể phủi sạch quan hệ."

Phương Tịch rất rõ điểm này, bởi vì hắn có thể xác nhận ngân giáp nhân kia là giả.

Nhưng tu sĩ khác thì không biết.

Theo bọn chúng nghĩ, ngân giáp nhân kia hành sự hung tàn, cũng như ma tu, mươi năm sau chữa lành thương thế lại tiếp tục gây án là chuyện rất bình thường.

Không đến nổi liên tưởng đến trên đầu Chung gia.

'Tốt cái Chung gia, mượn danh nghĩa của ta, còn úp bô lên đầu ta... Tiểu Bổn Bổn sắp xếp, sau này tất có hồi báo.'.

Phương Tịch thầm nghiến răng.

Bề ngoài thì thần sắc hắn vẫn như thường, lo làm sinh ý.

Sau khi thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn chuẩn bị đứng dạy trở về Phỉ Thúy Nhai.

Lúc này, trong đám người chợt náo động rồi trách ra hai bên, hành lễ với một thiếu nữ, trên mặt thay nhau nở ra nụ cười lấy lòng, miệng gọi Thiếu đảo chủ.

"Hả?"

Phương Tịch không ngẩng đầu, thần thức quét qua, đã thấy một thiếu nữ mặc nhu quần màu đỏ, dáng điệu uyển chuyển, có đôi mắt phượng.

Tu vi nàng này bên ngoài nhìn chỉ có Luyện Khí tầng bốn nhưng dưới thần thức thì những gì nàng che giấu đều nhìn rõ không sót gì, đã có tu vi Luyện Khí tầng năm, lại tu luyện một môn công pháp thu liễm khí tức.

Có lẽ là do Nguyễn Tinh Linh yêu cầu, dù sao thì cây cao chịu gió lớn, cũng không phải chuyện gì tốt.

'chẳng lẽ nàng là Nguyễn Đan sao? Không hổ là thiên tài linh căn thượng phẩm, Lô Quá bây giờ vẫn còn bồi hồi ở Luyện Khí sơ kỳ.'.

Phương Tịch thầm nghĩ.

Nhưng mà Lô Quá không chỉ có tư chất linh căn không bằng đối phương, mà tài nguyên, đan dược được bồi dưỡng cũng khác biệt như ngày với đêm, bị bỏ xa như vậy cũng có thể hiểu được.

Vẻ mặt Nguyễn Đan như lãnh đạm như hàn băng vạn năm, đi đến trước quầy hàng của Phương Tịch: "Ngươi chính là Phương Tịch sao?"

"Ta chính là Phương Tịch, bái kiến Thiếu đảo chủ!"

Phương Tịch đứng dậy, thi lễ, khí độ phong thái đều là tương đối không tầm thường.

Nhưng sau trong đôi mắt của Nguyễn Đan thì càng lạnh hơn.

Lúc nàng còn bé, đã từng nghe nói, người này một người một kiếm, vô địch dưới đảo chủ.

Sau khi nàng trở thành đệ tử của đảo chủ, người này lại thành rùa đen rút đầu, co đầu rút cổ ở Phỉ Thúy Nhai mười năm không ra ngoài.

Đến năm ngoái, lúc đảo chủ ước chiến với Kim Nha lão quái, chuyện quan trọng như vậy mà đối phương dám từ chối không đến.

Nguyễn Đan đã xem bản thân là Thiếu đảo chủ đương nhiên sẽ không để trên địa bàn của mình có Phiên trấn như vậy tồn tại.

Huống chi giữa sư phụ và đối phương lại có quan hệ mơ hồ, khiến thiếu nữ càn không cam lòng.

Tích lũy lâu ngày dài tháng, đương nhiên khi nhìn thấy Phương Tịch sẽ không có sắc mặt tốt gì.

Phương Tịch cũng không phát hiện ra: "Thiếu đảo chủ cũng muốn mua đan dược sao? Chỉ cần để ý loại nào trên sạp hàng của tại hạ sẽ tặng ngươi một bình."

"Không cần!" Nguyễn Đan lạnh lùng đáp lại.

"Vậy... Thiểu đảo chủ muốn luyện đan sao? Thật không giấu gì, thuật Luyện Đan của bỉ nhân đã đến cấp một hạ phẩm, tỉ lệ thành đan..."

Phương Tịch đang thao thao bất tuyệt, chợt bị Nguyễn Đan cắt ngang: "Nghe tiếng Phương đạo hữu đấu pháp sắc bén đã lâu... Nguyễn Đan bất tài, ba năm sau muốn đến Phỉ Thúy Nhai, đích thân lĩnh giáo một phen."

Trong lòng thiếu nữ có sự tự tin mạnh mẽ.

Bây giờ, tu vi của nàng đã đột phá Luyện Khí tầng năm từ lâu, ba năm sau, tất nhiên đã đến Luyện Khí tầng sáu, thậm chí có thể tu luyện tới đến tầng sáu đỉnh phong.

Chỉ một tên tán tu Luyện Khí trung kỳ dù có kiêm tu Luyện Thể thì nàng cũng có thẻ chiến tháng.

"Lại là ước chiến đấu pháp?"

"Đệ tử đảo chủ đích thân ước chiến Phương Tịch, chẳng lẽ đã hơi bất mãn với Phỉ Thúy Nhai rồi sao?"

Những tán tu và đệ tử vây xem, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Bọn chúng đối với địa vị đặc thù của Phỉ Thúy Nhai và Song Tử Phong đã thầm bất mãn và đố kị từ lâu...

Lúc này thấy Phương Tịch gặp nạn, không bỏ đá xuống giếng là đã tốt rồi.

Cũng là có mấy người lão thành, vẫn đang lo lắng: "Thiếu đảo chủ có mạo hiểm quá không? Dù sao thì Phương Tịch cũng là Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong, thủ đoạn cay độc lại có thuật Luyện Thể..."

"Phi, Thiếu chủ là nhân vật cỡ nào? Một tán tu sao có thể so sánh?"

"Ba năm sau, tất nhiên thiếu chủ sẽ chiến thắng."

...

Một đám quần tu ăn dưa, thậm chí xém chút đã vì chuyện này mà cãi vã.

"Chuyện này... Hay là nên bỏ đi? Bây giờ, tại hạ chỉ muốn dưỡng sinh thật tốt, không thích đấu pháp."

Phương Tịch gãi gãi đầu, không ngờ chỉ đi ra ngoài một chuyến lại gặp phải chuyện xấu như này.

"Cho dù đạo hữu một lòng trốn trong Phỉ Thúy Nhai thì sau này ta cũng đích thân đến nhà."

Nguyễn Đan đã có quyết định như vậy từ lâu, chẳng qua hôm nay đúng lúc gặp được nên đưa ra ước định mà thôi.

"Ai... Thiếu đảo chủ ngươi đã dồn ép không tha, vậy tại hạ... Nhận thua! Tại hạ nhận thua là được rồi!"

Phương Tịch lại chút da mặt cũng không cần, trực tiếp nhận thua.

Nguyễn Đan nghe đến đó, không khỏi sửng sốt...

Nàng nghĩ đến rất nhiều tình huống, duy nhất chỉ không nghĩ đến đối phương sẽ trực tiếp nhận thua với một người bên ngoài chỉ là Luyện Khí tầng bốn.

Người này còn biết xấu hổ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận