Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 128: Vạn Cổ Trường Thanh (2)

Y thu hết một đống linh thạch lớn lại rồi niệm bí chú, trên tay lóe lên quang mang xé phù trục trên ngọc giản ra.

Đây là một loại cấm chế đặc thù, nếu như không tiến hành theo trình tự đặc biệt sẽ tự hủy.

Nhưng mà trong nụ cười của Tống Thanh hình như có mang theo một ý vị khác.

Phương Tịch thấy thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, nhưng đối với hắn mà nói tài liệu yêu thú căn bản không đáng tiền, chẳng qua là hắn tiêu một chút linh thạch để mua một cơ hội mà thôi.

Lúc này, hắn cầm ngọc giản xanh biếc đặt lên trán.

Không bao lâu, mặt của hắn đã biến thành một lúc xanh, một lúc đỏ, trong hai mắt tràn đầy tơ máu.

Ba!

Phương Tịch vỗ bàn một cái mạnh, mắt sắp nứt ra, trong mắt tràn đầy tơ máu: "Họ Tống... Ngươi lừa ta?!"

"Đạo hữu có ý gì?" Tống Thanh đã sớm đoán trước nên tránh ra xa, y cười tủm tỉm nói: "Thế nhưng tại hạ đã dùng tâm ma để thề, chẳng lẽ bí pháp trong ngọc giản này không phải là bí pháp tu luyện hậu thiên linh thể sao?"

"Nhưng... Nhưng chuyện này mẹ nó..."

Phương Tịch đứng lên, dường như một lời không hợp sẽ động thủ, hắn lại cười lạnh nói: "Thiên địa linh căn này, còn có điều kiện phải tốn thời gian rất lâu, quả nhiên vô cùng hà khắc."

Thấy Phương Tịch lại có thể khống chế lửa giận lại, Tống Thanh cũng hơi kinh ngạc.

"Đạo hữu làm như vậy không sợ sẽ phá hỏng uy tín của Vạn Hải Lâu sao?" Sắc mặt Phương Tịch lại hơi tái xanh.

"Chẳng lẽ đạo hữu không xem kỹ khế ước này sao? Bổn lâu bán cho các hạ phương pháp tu luyện phương pháp tu luyện Hậu thiên linh thể với giá năm trăm linh thạch, tuyệt đối là các hạ chiếm lợi lớn, làm sao sai? Chúng ta cũng không ép mua ép bán, là ngươi chủ động tiếp cận."

Tống Thanh cười lạnh đáp lại: "Nếu đạo hữu không có chứng cứ rõ ràng, ở bên ngoài làm hỏng thanh danh của Vạn Hải Lâu ta, Tống gia ta cũng không phải ăn chay."

Y cố ý tăng thêm hai chữ Tống gia.

"Thiệt thòi này... Tại hạ ăn, không biết chưỡng quỹ có thể trả lại cho ta một chút linh thạch không, một trăm khối là được rồi."

Sắc mặt Phương Tịch biến hóa không ngừng, giống như hắn mở tiệm thuốc nhuộm, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dáng vẻ tội nghiệp hành lễ cầu khẩn.

"Ha ha..."

Sắc mặt Tống Thanh như băng sơn: "Khách nhân... Ngươi nên đi rồi."

Căn bản y không sợ, dù sao phòng ngự của Vạn Hải Lâu ít nhất cũng là nhị giai.

"Tốt, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại."

Phương Tịch 'thất hồn lạc phách' đứng dậy rời khỏi Vạn Hải Lâu.

Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã hòa vào dòng người.

Phương Tịch liên tục thay đổi phương hướng, thay đổi mấy cái hình tượng, sau khi xác nhận không có người theo dõi hắn mới thở ra một hơi dài.

Phương Tịch vuốt ve túi trữ vật, linh thức của hắn cảm ứng được có một ngọc giản màu xanh lục ở trong đó, hắn cố gắng kiềm chế cơ bắp trên mặt mới không cười ra tiếng.

Đúng là Trường Sinh Thuật rất gài người.

Dựa theo bí thuật này, muốn tu luyện hậu thiên linh thể, đương nhiên là cần điều kiện hà khắc vô cùng.

Không nói linh căn thuộc tính mộc, chỗ chân chính hà khắc của nó là cần phải tế luyện một gốc Thiên địa linh căn để luyện hóa thành bản mệnh linh thực của tu sĩ.

Sau đó mới có thể thông qua việc không ngừng bồi dưỡng bản mệnh linh thực, hấp thu tinh hoa thảo mộc, lực lượng nhật nguyệt niên luân để tôi luyện hậu thiên linh thể thuộc tính mộc của bản thân tu sĩ.

Cái gọi là Thiên địa linh căn lấy thiên địa kỳ trân là tốt nhất, mức độ thấp nhất là linh thực tam giai cũng miễn cưỡng có thể dùng được, đối với tu sĩ Luyện Khí mà nói đúng là cái bẫy lớn.

Không chỉ như thế, linh thực còn cần có linh mạch thích hợp mới có thể sinh trưởng.

Cũng chính là còn cần một chỗ có linh mạch tam giai trở lên để gieo linh căn, mới tu luyện được.

Mà những thứ này cũng không phải là chỗ gài bẫy lớn nhất của Trường Sinh Thuật.

Cái bẫy lớn chính là lúc tu luyện pháp thuật này, tu sĩ không thể rời khỏi bản mệnh linh thực quá xa, nhất định phải quanh năm suốt tháng ở cùng một chỗ mới có hiệu quả, nếu rời khỏi quá lâu thì lập tức sẽ thất bại.

Mà thời gian, động một tí là lấy trăm năm để tính toán.

"Trăm năm Thanh Mộc Linh Thể, ngàn năm Ất Mộc Pháp Thể, vạn năm Vạn Cổ Trường Thanh Thể, cũng chính là Trường Sinh Đạo Thể có thể đắc đạo thành tiên trong truyền thuyết.

"Phương pháp tu luyện này, thật đúng là..."

Nói thật, lúc Phương Tịch nhìn thấy cũng cảm thấy cạn lời.

Cho dù là Thanh Mộc Linh Thể cấp thấp nhất cũng cần ít nhất một gốc linh thực tam giai, lại phải cắm rễ tu luyện trăm năm trên một Linh địa tam giai, trong lúc đó tu sĩ cũng không thể rời khỏi.

"Nơi có linh mạch tam giai trong toàn bộ Việt Quốc cũng chỉ có Huyền Thiên Tông có sao?"

"Xem như ta có thể giải quyết hết tất cả vấn đền này thì một trăm năm mới luyện thành hậu thiên linh thể, ta đã chết già từ lâu rồi."

"Ất Mộc Pháp Thể thì càng không cẩn phải nói, sợ là chỉ có Kết Đan lão tổ, thậm chí Nguyên Anh Chân Quân mới có đủ thọ nguyên để thử? Nhưng nếu bọn họ đã có thể Kết Đan, Kết Anh thì linh căn của bản thân cũng đã bất phàm, thậm chí có thể đã thức tỉnh linh thể từ lâu, còn tu luyện cái phá hậu thiên linh thể này làm gì?"

"Mẹ nó, cái này chính là gân gà! Vẽ rắn thêm chân!"

"Mặc dù ở phía sau có nhắc đến có thể bố trí một chút linh dịch đặc biệt để xúc tiến linh thực phát triển, nhưng giá phải trả lớn như biển... Đặc biệt là Tạo Hóa Linh Dịch cao cấp nhất, nghe nói chỉ cần một giọi đã có thể khiến cho linh thực nháy mắt trưởng thành trăm năm. Mẹ nó, cái đồ chơi này nghe ta cũng chưa từng nghe qua! Có lẽ ở Tiên giới có thể tìm được nhưng tỉ lệ lớn là ở Nam Hoang Tu tiên giới không có."

Rõ ràng Vạn Hải Lâu Tống Thanh chính là muốn dùng Trường Sinh Thuật này để lừa linh thạch.

Nhưng mà Phương Tịch vẫn để y lừa.

Bởi vì bất chợt hắn nhớ đến gốc Yêu Ma Thụ ở Thành Hắc Thạch kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận