Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 405: Luyện đan

Trên bầu trời, hai đạo độn quang một trước một sau quanh co bay đến, trong khoảnh khắc đã đến ngọn núi Tinh Nguyện hùng vĩ.

"Đạo hữu mời xem, đó chính là nơi tổ chức Đan Nguyên Đại Hội lần này - Vạn Hóa Sơn, lối vào bì cảnh Vạn Hóa ở dưới chân núi này..."

Hoa Phi Diệp giới thiệu cho Phương Tịch: "Về phần Chân Nhân Vũ Sĩ như chúng ta thì không cần vào bí cảnh mà ngồi trên Vạn Hóa Thần Cung ở đỉnh núi nhìn là được..."

Hai bọn họ trực tiếp lướt qua chân núi, sườn núi... Đi thẳng đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một cung điện vàng.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, đầu tiên đã bị một cây đại thụ đỏ như máu tựa như san hô ở trước cung điện hấp dẫn.

Nếu hắn nhìn không sai thì đại thụ này phải là một loại thiên địa linh căn này đó, lại mang khí tức quỷ dị và tà ma.

Mà hai bên đại thụ còn có tám tản ngọc bích bằng cẩm thạch trắng.

Xung quanh đại thụ và ngọc bích thì có hơn mười Chân Nhân Vũ Sĩ hoặc ngồi hoặc nằm, hành vi từng người đều phóng túng, có người uống rượu ngon, có đùa bỡn mỹ tỳ, còn có người dứt khoát nằm ngáy o o...

Một chân nhân đang cầm đũa ngọc gõ vào tửu tước thanh đồng, đầu đội kim quan thấy hai đạo độn quang hạ xuống thì không khỏi cười ha ha: "Hoa chân nhân sao đến trễ vậy..."

Y lại nhìn thấy Phương Tịch thì không khỏi hơi giật mình: "Vị đạo hữu này... Cũng rất lạ mặt."

"Trên đường gặp phải một con tà ma... Chậm chút thời gian."

Hoa Phi Diệp mặt không thay đổi trả lời.

"Ngay cả thần thông Phi Vật của Hoa đạo hữu cũng như vậy thì chắc chắn tà vật kia vô cùng khó chơi..."

Hình như chân nhân kim quan hiểu rất rõ thực lực của Hoa Phi Diệp.

"Chẳng qua là một con Thất Nhãn Hoa thôi... Hoa tâm của nói lại có ích với chuyện tu hành của ta nên cũng không uổng công phí chút sức lực..."

Trên mặt Hoa Phi Diệp không thấy tí ti vui mừng nào.

"Thì ra là loại tà ma này, cũng thật sự vô cùng hiếm." Đạo nhân kim quan lại nhìn qua Phương Tịch: "Bần đạo Ngũ Tạng Quan Hỏa Tâm Tử, bái kiến đạo hữu..."

"Bần đạo Thanh Mộc Tử, hôm nay gặp cao tu Ngũ Tạng Quan, quả thật không gì vui bằng..."

Phương Tịch khách sáo.

"Mặc dù đạo hữu và Hoa đạo hữu đến chậm nhưng cũng đúng lúc, bây giờ trò hay mới mở màn... Cũng không trễ để hưởng dụng Địa Nguyên Đan..."

Hỏa Tâm Tử cực kì nhiệt tình mời Phương Tịch và Hoa Phi Diệp vào chỗ ngồi.

Chỗ ngồi ở đây được bố trí theo cổ phong, mọi người ngồi trên mặt đất, có chân nhân thì nằm chợp mắt, dường như chẳng thèm ngó đến Phương Tịch và Hoa Phi Diệp.

"Chư vị... Tuy là Đan Nguyên Đại Hội này do ba quan chúng ta tổ chức nhưng không câu nệ, bất luận vị đồng đạo nào cũng có thể dự tiệc, cùng hưởng mỹ tửu, mỹ thực và Đại Đan, chẳng phải thống khoái sao?"

Hỏa Tâm Tử trước hết kính Phương Tịch và Hoa Phi Diệp một chén rượu: "Thanh Ngọc Nhưỡng này vừa lấy khỏi hầm, bây giờ chỉ còn lại thanh mai, mùi vị vừa đủ... Chúng ta vừa phẩm rượu vừa thưởng thức biểu hiện của các đệ tử trong bí cảnh, chẳng phải đại diệu sao?"

"Đúng là phải như vậy..."

Phương Tịch âm thầm kiểm tra, phát hiện rượu này không có vấn đều mới uống một ngụm, chợt cảm thấy tư vị tuyệt mỹ khó miêu tả.

Thanh Ngọc Nhưỡng này có màu xanh ngọc bích, tỏa ra mùi thơm say lòng người, thật khiến người khác có cảm giác tâm chạy thần bay.

Dù Kim Đan Chân Nhân thì nói không chừng uống mấy chén cũng hơi say men.

Hơn nữa đa phần tu sĩ iwr Hồng Nhật giới tương đối cảm xúc hóa nên xuất hiện nhiều hạng người có hành vi phóng túng như vậy cũng không thể tránh được.

"Nói nhiều hơn nữa thì có lợi ích gì? Lên Đại Đan... Lên đại dược..."

Một chân nhân khác cầm đũa gõ trên bàn ăn, lớn tiếng gào lên.

"Ha ha... Xem ra Nguyên Đồ Tử đạo hữu đã sốt ruột rồi, Đại Đan này đương nhiên phải chờ một chút, không bằng trước hết ăn chút huyết thực đi..."

Hỏa Tâm Tử vỗ tay, lập tức có mấy Đạo Sĩ, xua một đám dê bò lên.

Từng con bò dê này đều được chảy lông chỉnh tề, thậm chí còn có mùi thịt nhàn nhạt truyền ra, dường như đã được nuôi dưỡng đặc biệt.

Nguyên Đồ Tử cười khằng khặc quái dị, một cái hắc trảo chợt bay ra, chui vào trong cơ thể một con bò.

Không lâu sau đã cầm ra một quả tim bò đỏ bừng tươi mới, y trực tiếp cắn một cái, ăn đến máu chảy đầm đìa: "Không tệ không tệ... Tim này phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon."

"Các vị thích huyết thực thì cứ tùy ý lấy dùng... Đây đều là dược bò và dược dê mà bản quan dùng linh thảo ngày đêm nuôi nấng, quả thật là béo ú cường tráng, mùi vị tươi ngon..."

Hỏa Tâm Tử giới thiệu, lại có mấy chân nhân gia nhập.

Phương Tịch không hứng thú với loại này, ngược lại hắn càng chú ý đại thụ đỏ thắm và ngọc bích hơn.

Hắn dùng thần thức nhìn qua một phen, đã tìm ra được cách dùng đại khái của ngọc bích, lúc này vung tay áo.

Một đạo pháp lực rơi lên trên một tấm ngọc bích, lập tức có một quang mạc hiện ra, trong đó là một mảnh rừng.

Đang có hai Đạo Sĩ, chiến đấu sống chết.

Phương Tịch nhìn một lát rồi đổi góc nhìn, hắn nhìn thấy một nữ quan lành nghề thiên nữ diệu pháp hút một Đạo Sĩ nào đó chỉ còn lại thây khô.

Hắn vừa phẩm rượu vừa nhìn mấy trò hay, ánh mắt của hắn chợt dừng ở một chỗ.

Bí cảnh Vạn Hóa.

Một hồ nước.

Nước hồ trong vắt thấy đáy, thỉnh thoảng có rong dập dờn.

Trên mặt hồ còn mọc từng cây nấm... Màu đỏ thẫm?

Những cây nấm này cao như người trưởng thành, chúng run run... Như đang cảm ứng gì đó.

Dư Hóa trốn trên bờ hồ, nhìn những cây nấm này, khóe miệng giật giật, cuối cùng hóa thành tưng câu thô tục quê cha đất tổ:

"Mẹ nó, quả nhiên bị lão đạo kia lừa... Gì mà Hồng Ma Hồ rất an toàn... Con mẹ nó, từng tà ma ở đây mà nói là an toàn?"

Nghĩ đến Ngũ Tạng Đan của mình Dư Hóa càng thêm đau lòng.

Đúng lúc này, y cảm thấy trên người mình hơi ngứa, nhẹ nhàng gãy, lập tức phát hiện trên gương mặt của mình, chẳng biết từ lúc nào đã một ra một... Cây nắm màu xám?

"Đáng chết... Chú ý đến ta sao?"

"Nhưng muốn đến Vạn Hóa Ngọc Bích thì nhất định phải xuyên qua Hồng Ma Hồ này..."

"Thông qua Vạn Hóa Ngọc Bích ta mới có thể học được Huyết Bì Pháp... Tương lai có hi vọng Kim Đan!"

Về phần một đường giết đến cuối cùng hái được Địa Nguyên Đan gì đó thì Dư Hóa không chút nghĩ ngợi.

Y biết rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, so sánh với những thiên tài được đạo quan bồi dưỡng kia thì y vẫn kém rất nhiều hỏa hầu.

Xoẹt xẹt!

Sau khi y phát hiện bị tà ma chú ý thì Dư Hóa lập tức lắc toàn người một cái, một vết nứt đỏ từ mi tâm nứt xuống, da người tróc ra, từ trong đó có một thiếu niên nhảy ra.

Thông qua lột xác, y đã triệt tiêu thành công một lần tà ma nguyền rủa.

Mà vẻ mặt của Dư Hóa không buông lỏng chút nào, y lấy một cái bình ngọc ra, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ.

Ong ong!

Từng bóng đen từ trong bình ngọc bay ra, rất nhanh đã đón gió lớn lên hóa thành con ong đen thui khổng lồ bay đến những cây nấm tà ma trong hồ nước.

Nhắc đến cũng kỳ quái, những cây nấm cao kinh khủng như người trưởng thành này bị con ong khổng lồ chích một phát thì lập tức kêu thảm nhân cách hóa, từng cây bị khô đi, lại rơi vào trong hồ nước.

Dư Hóa thấy vậy thì lập tức mừng tít mắt, nhanh chóng vượt qua hồ nước, chạy đến mục đích tiếp theo...

...

"Người này... Không phải là Dư Hóa sao?"

"Xem ra sau khi từ biệt năm đó y sống cũng không tệ... Ngay cả thuật cổ trùng cũng học được một chút."

Phương Tịch nhìn từng cảnh tượng ấy thì không khỏi lộ ra vẻ rất hứng thú.

Người này, cũng xem như có duyên với hắn.

"Đến rồi!"

Mà đúng lúc này, Nguyên Đồ Tử ăn sống tim bò kia nhìn đại thụ Huyết San Hô chợt cười to, trong đôi mắt của y phóng ra lục quang, dáng vẻ như nước bọt cũng sắp nhiễu xuống: "Những đệ tử đợt này không tệ, Vạn Hóa Thần Thụ có động tĩnh..."

Phương Tịch nghe vậy thì khẽ giật mình, nhìn qua đại thụ đỏ thẫm.

Chỉ thấy trên ngọn đại thụ từng trái cây đang ngưng kết, nhanh chóng thành hình.

Những trái cây này, nhìn rất quỷ dị, vậy mà tròn lẵng như đan, chỉ là bên trong còn hơi mơ hồ, tựa như từng gương mặt người, lại tựa như tiểu hài đang duỗi người...

"Các vị đạo hữu... Muốn thưởng thức Đại Đan này thì dù sao cũng phải xuất chút lực."

Hỏa Tâm Tử mỉm cười, một đạo pháp lực đỏ thẫm bay ra, y bất ngờ rót pháp lực cấp Kết Đan vào trong đại thụ này.

Rất nhiều Chân Nhân Vũ Sĩ ở đây, lúc này đều sôi nổi trong lúc cười to xuất thủ, pháp lực đủ mọi màu sắc không ngừng rơi lên Vạn Hóa Thần Thụ, bị rễ của nó hấp thu.

Mà trong đan dược trên nhánh cây, các loại vẻ mặt càng thêm sinh động như thật, dáng vẻ như sắp dưa chín cuống rụng.

Có mất gương mặt trong đó, Phương Tịch còn cảm thấy nhìn hơi quen, hình như là mấy Đạo Sĩ đã chết mà hắn vừa nhìn thấy trong ngọc bích.

Hắn cũng đánh ra một đạo pháp lực đen tượng trưng, trong lòng thì chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy..."

"Bí cảnh này, Vạn Hóa Thần Thụ... Đều là một trận pháp luyện đan khổng lồ... Những Đạo Sĩ chết trong bí cảnh sẽ hóa thành tư lương rồi ngưng kết thành từng viên đan dược..."

"Lấy tinh khí thần của tu sĩ làm dẫn cho đan dược... Lại do pháp lực của chúng tu sĩ Kết Đan bồi dưỡng... Ngưng kết ra Thần Thông Quả."

"Nếu Đạo Sĩ có căn cơ hùng hậu, dùng công pháp kết hợp với trái cây, đúng là sẽ rất dễ bước ra một bước ngưng kết Kim Đan."

"Hèn chi Tiêu gia tìm đủ mọi cách cũng muốn chạy... Bị đưa vào trong bí cảnh này so với bị đưa vào trong lò đan có gì khác nhau?"

"Ngoại trừ vài người ra thì e là tất cả đều phải chết! Không chỉ phải chết mà một thân tích lũy cũng phải giúp người may áo cưới..."

Đúng lúc này, Vạn Hóa Thần Thụ oanh minh một tiếng, một viên Địa Nguyên Đan rơi xuống, bị một cái khay ngọc hứng chính xác vào trong.

Phương Tịch ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trên ngọc bích, chỗ sâu trong trung tâm của bí cảnh Vạn Hóa cũng có một cây Vạn Hóa Thần Thụ giống như đức, đòng thời đầu cành đều ngưng kết ra trái cây hơi nhỏ.

Phương Tịch liếc mắt là đã nhìn ra, Địa Nguyên Đan này không những nhỏ mà còn thuộc về phế liệu, tạp chất cũng nhiều, kém rất xa Địa Nguyên Đan chân chính mà các chân nhân thèm nhỏ dãi.

Dưới Vạn Hóa Thần Thụ còn có mấy cái ngọc đài cổ xưa, lúc này đang có mấy Đạo Sĩ đang ngồi xếp bằng trên đó.

Nhìn phục sức thì đều đến từ các đại quan như Ngũ Tạng, Bạch Cốt, Hoàng Tuyền.

Lúc này từng người đều nhìn Địa Nguyên Quả kia, trong mắt đều lộ ra vẻ thèm thuồng.

"Ha ha... Đại đạo thành rồi! Đại đạo thành rồi!"

"Chỉ chờ Đại Đan rơi xuống là có thể một bước thành chân nhân! !"

"Đạo Sĩ của tiểu quan còn lại sao có thể thuận lợi như chúng ta? Bí cảnh này... Chính là vì lấy huyết nhục của vạn tu, thành toàn cho chúng ta!"

Trong rất nhiều Đạo Sĩ còn có một người ngồi ngay ngắn trên ngọc đài, sừng sững bất động.

Chỉ là ở sau lưng của y, dưới y phục che lại, dường như còn có một sợi dây đỏ.

Dư Hóa khoác lên da người của một Đạo Sĩ Bạch Cốt Quan, trong lòng y vô cùng kích động: 'Không ngờ... Lại có cơ duyên Kết Đan như vậy...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận