Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 106: Nguyên Hợp Sơn (2)

Nguyên Hợp Sơn.

Ngọn núi này ở hướng Bắc của Thành Tam Nguyên, cách nhau mấy chục dặm.

Vị trí Thành Tam Nguyên nằm ngay chỗ giao của sông lớn, phía Bắc có sông núi hiểm trở.

Sau khi tiến vào sơn mạch, có thể nhìn thấy năm ngọn núi như tay người đâm thẳng lên trời.

Đường lên núi cũng chỉ có duy nhất một con đường nhỏ hẹp.

Đây là sơn môn của Nguyên Hợp Sơn - Huyết Môn.

Muốn vào Nguyên Hợp Sơn nhất định phải đi qua Huyết Môn.

Huyết môn này dựa vào lợi thế của địa hình, một người giữ ải vạn người khó qua, đã từng ngăn trở không biết bao nhiêu cường địch cho Nguyên Hợp Sơn.

Thậm chí nham thạch ở phụ cận đều trở thành một mảnh đỏ như máu, nghe nói là máu cừu địch đổ lên mà thành.

Cho dù lúc này Nguyên Hợp Sơn quét ngang Định Châu cũng không có ai không phục, nhưng vì họ cẩn thận nên vẫn giữ như trước, trên con đường lên núi này có lượng lớn đệ tử Nguyên Hợp Sơn canh giữ, cửa ải, trạm gác ngầm không ít.

Thậm chí trong vài lỗ cơ quan đặc thù còn bố trí cung nỏ.

Dưới sự phòng ngự như vậy cho dù là mấy vạn đại quân của triều đình Đại Lương tiến đánh cũng có thể thủ vững một thời gian rất dài, hoàn toàn có thể nói là vũng như thành đồng.

Đêm khuya.

Gió rét căm căm, tinh thần của đệ tử trấn giữ Huyết Môn Nguyên Hợp Sơn vẫn dồi dào như cũ, trong lúc bước đi, ngồi, nằm đều có trình tự.

Nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan đến điểu sự của Phương Tịch...

Một đám mây đen chậm rài từ trên bầu trời bay qua.

"Thấy ngu chưa? Gia biết bay đó nha!"

Phương Tịch điều khiển pháp khí phi hành đã luyện hóa - Hắc Vân Đâu, trực tiếp vượt qua chỗ hiểm yếu Huyết Môn, tiến vào chỗ quan trọng của Nguyên Hợp Sơn.

'Dựa vào thực lực bây giờ của ta, những Võ Sư một bước, hai bước đến đây chính là chịu chết.'.

'Chỉ có Võ Sư ba bước cương cân thiết cốt, đã cường hóa xương cốt mới xem như không dễ giết... Nhưng ở trước mặt Kim Giao Kiếm cũng giống như giấy...'.

Dù sao Võ Sư ở đây cũng không phải là thể tu của Nam Hoang tu tiên giới, những thể tu kia đã thông minh từ lâu, trước mỗi lần xuất trận, đểu ăn mặc chỉnh tề, gom góp đủ một bộ giáp khải cấp bậc pháp khí, đây mới chính là hung thú hình người.

Tu tiên giả đều là đám người rất giỏi về phương diện mượn nhờ ngoại lực.

Cũng may những Võ Sư này cũng không có pháp khí khôi giáp tốt để mặc.

"Trừ những thú đó ra chính là một gã Tông Sư trong truyền thuyết."

Đôi mắt Phương Tịch thâm thúy.

"Nhưng cũng không có vấn đề gì... Ta biết bay! Dù đánh không lại... Nhưng có Thượng phẩm Pháp khí trong tay cũng có thể thả diều, thả chết hắn."

Nguyên Hợp Sơn có năm ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có phong cảnh khác nhau mà địa vị của từng ngọn núi trong tông môn cũng hoàn toàn khác biệt.

Ngọn núi như ngón tay cái chính là Tuyết Phách Phong, là chỗ ở của tông chủ Nguyên Hợp Sơn và đại điện nghị sự.

Ngón trỏ là Vạn Cốt Phong, là chỗ ở của chấp sự Võ Giả và trưởng lão Võ Sư.

Về phần hai đỉnh núi như ngón áp út và ngón út thì là chỗ ở của đệ tử tạp dịch.

Cuối cùng là ngón giữa Lôi Cực Phong.

Ngọn núi này cao lớn nhất, hơn nữa cũng là cấm địa của đệ tử Nguyên Hợp Sơn, vì chỗ này là nơi chôn cất lịch đại tông chủ và trưởng lão.

Nhưng mà cũng có lời đồn, Tông Sư Võ Thánh duy nhất của Nguyên Hợp Sơn ẩn cư ở trên Lôi Cực Phong.

Phương Tịch thừa dịp ban đêm, nghênh ngang dừng chân ở đỉnh núi Lôi Cực Phong.

Bởi vì nơi này là cấm địa, bình thường sẽ không có đệ tử tuần tra.

Chỉ sợ trên dưới Nguyên Hợp Sơn cũng không ngờ được, sẽ có địch nhân có thể xâm lấn từ trên trời đi xuống.

"Phong cảnh không tệ!"

Phương Tịch đứng chắp tay, tùy ý dạo bước trong chỗ cấm địa của Nguyên Hợp Sơn.

Ở đỉnh núi của Lôi Cực Phong có một hồ nước nhỏ.

Bên cạnh hồ nước thì là một mảng mộ địa trắng tinh, từng cái bia mộ, mộ phần đều là màu trắng... Nhìn lại vô cùng kỳ dị.

"Không biết chủ nhân của những ngôi mộ này có mang theo bí tịch võ công hay không? Hay là chôn cùng với những vàng bạc, tài bảo, kỳ trân, cổ vật mà khi còn sống yêu thích..."

Phương Tịch lẩm bẩm, bất chợt lại sinh ra một chút tâm tư muốn làm Mạc Kim Hiệu úy.

"Hắc hắc... Các vị tổ sư của bản môn phần lớn đều là quỷ nghèo, không có vật gì để bồi táng."

Bất chợt một tiếng nói từ trong bóng tối truyền ra.

Vẻ mặt Phương Tịch không thay đổi, nhưng hắn lại âm thầm lấy ra một tấm phù Kim Chung Tráo cầm trong tay, còn Huyền Thiết Thuẫn thì đã chuẩn bị có thể bay ra khỏi túi trữ vật bất cứ lúc nào.

Phù Kim Chung Tráo là phù lục phòng ngự nhất giai trung phẩm ở trong chiến lợi phẩm của hắn, lực phòng ngự của nó xem như cũng không tệ.

Ít nhất cản một kích của Luyện Khí hậu kỳ cũng không có vấn đề gì.

Có hai át chủ bài này, thần thái của hắn có thể tùy ý thong dong: "Là lão Tông Sư của Nguyên Hợp Sơn phải không? Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh?"

"Ha ha, thỉnh giáo thì không dám nhận... Lão phu là Lệnh Hồ Sơn."

Một lão đầu mặc thanh sam, chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước ra dưới ánh trăng.

Đầu của lão rất lớn, làn da lại nhợt nhạt, tóc mai bạc trắng rũ xuống hai bên, xem ra đã tương đối già nua.

Nhưng Phương Tịch lại có thể cảm nhận được khí huyết của lão cô đọng vô cùng.

Giống như người trước mặt của hắn cũng không phải là phàm nhân mà là hung thú ẩn trong lớp da người.

Lúc này, Lệnh Hồ Sơn đã bước đến trước mặt của Phương Tịch, đôi mắt vẩn đục của lão nhìn lên nhìn xuống, rồi lại lắc đầu: "Đệ tử bản môn chẳng ra gì, đồ tốt của tổ sư đã bị tông chủ mấy đời trước đào hết sạch từ lâu... Cho dù là lão phu cũng không đạt được bao nhiêu, thật tiếc..."

Phương Tịch hơi kinh hãi rồi, ở Đại Lương vẫn xem trọng tổ tiên, sư phụ.

Nhưng ở trước mặt hắn, là một lão ngoan nhân dám đào mộ phần của lão tổ nhà mình.

Bất chợt Lệnh Hồ Sơn nhìn về phía Phương Tịch: "Ngươi chính là... Quỷ Kiến Sầu đại náo Thành Tam Nguyên đúng không? Lần này chẳng lẽ là xem trọng công pháp Tông Sư của bản tông hay sao?"

Nét mặt Phương Tịch không thay đổi: "Sao ngươi lại biết?"

"Hắc hắc... Mặc dù thế nhân đều nói Quỷ Kiến Sầu hỉ nộ vô thường, nhưng lão phu cẩn thận xem qua tình báo... Đã phát hiện, thật ra thứ ngươi muốn là bí tích của Hoàng gia, mà lúc trước lão tổ Hoàng gia chỉ là Võ Sư bốn bước..."

Lệnh Hồ Sơn móc móc lỗ tai: "Bởi vậy lão phu suy đoán chắc chắn ngươi sẽ đến Nguyên Hợp Sơn một chuyến, công pháp Võ Sư ngươi đều muốn, đương nhiên sẽ không bỏ qua công pháp Tông Sư."

"Đúng là như thế." Phương Tịch cười ha ha: "Vậy ngươi có cho hay không?"

"Cho!" Lệnh Hồ Sơn trả lời nghiêm túc.

"Nếu không cho ta sẽ... Hả?" Câu trả lời ngoài dự kiến này khiến Phương Tịch hơi sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận