Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 578: Giết yêu

Ầm ầm!

Ma quang, Bích Ngọc Xích, kim sắc cổ trùng bộc phát quang mang chói mắt.

Hư không bị bóp méo đến cực hạn nhưng vẫn kém một chút cuối cùng như vậy.

Đôi mắt Phương Tịch sâu thẳm, hắn đang định vận dụng Thần Anh Kiếm.

"Cốc Thần bất tử... Cốc Thần bất tử..."

Tiếng gầm chợt quanh quẩn trong sương mù xanh biếc, một bóng đen to lớn như ngọn núi chậm rãi đến gần.

Cảm giác áp bách do Hóa Thần mang đến khiến Ngoại Đạo Nguyên Anh ở trong đan điền của Phượng Thập Tam cũng phải mở mắt ra, không kiềm chế được mà run rẩy.

"Không tốt... Đi!"

Sắc mặt Bích Ngọc Chân Quân đại biến, gã chợt đấm lên ngực mình, phun một ngụm tinh huyết vào tiểu tháp xám trắng kia.

Tiểu tháp xám trắng oanh minh rồi chợt bộc phát bạch quang, đánh lên chỗ hư không bạc nhược.

Phốc!

Hư không đã bị vặn vẹo đến cực hạn ầm ầm vỡ vụn, một đạo quang hồ trắng nhạt xuất hiện, bên trong là Thái Hư nào đó.

Thu!

Phương Tịch thấy vậy thì lập tức thu Ngũ Hỏa Cổ lại, quanh thân hiện ra ngũ thải quang huy, một hư ảnh Thiên Phượng mơ hồ hiện ra, khống chế ngân quang, xông vào trong quang hồ.

Mặc dù hắn nhận ra Tỏa Yêu Tháp nhưng lúc này chạy trốn vẫn quan trọng hơn.

"Thiên Phượng?"

Bích Ngọc Chân Quân giật mình nhưng động tác không chậm chút nào, gã đánh ra một đạo pháp quyết, khiến Tỏa Yêu Tháp bộc phát ngân quang, tầng tầng bảo vệ bản thân, cũng xông vào trong quang hồ.

Chỉ có Bàn Ân hơi chần chừ, dù sao cô ta cũng không có bảo vật hư không nào trong tay.

Nhưng ngay khi cô ta cắn răng định xông vào khe hở hư không thì mọi chuyện đã quá trễ.

"Cốc Thần! Cốc Thần!"

Lại có ma âm truyền đến, Bàn Ân cảm thấy pháp lực trong cơ thể trì trệ thì sắc mặt không khỏi đại biến, cô ta để Kim Tàm Cổ biến thành đệ nhị Nguyên Anh cản ở phía sau.

Sưu!

Yêu ảnh khổng lồ như ngọn núi kia đến gần, một sợi lông đen nhánh rơi xuống rồi hóa thành một thanh phi kiếm đen nhánh.

Phi kiếm này nhanh như chớp, chỉ bắn vọt cái đã xuyên thấu Kim Tàm Cổ, đâm vào vị trí đan điền của Bàn Ân.

Trên mặt Bàn Ân xuất hiện vẻ tuyệt vọng, thiên linh chợt lóe quang mang, Nguyên Anh hiện lên, nó đang định thi triển Thuấn Di Thuật.

Một khắc sau, trong hư không xuất hiện cái miệng to đen nhánh, miệng vừa há ra đã thôn phệ Nguyên Anh, cái lưỡi tím liếm môi như chưa thỏa mãn...

Tây Mạc.

Một chỗ trong sa mạc không có dấu chân người.

Hư không chợt bị nhiễu loạn, từng đạo ngân sắc lưu quang hóa thánh cánh cửa, từ trong đó có một con Ngũ Thải Thiên Phượng hiện ra.

Ngũ Thải Thiên Phượng chật vật bay khỏi khe hở hư không, hóa thành hình dạng nhân tộc đeo mặt nạ.

Phương Tịch thở ra một hơi dài: "Dù di chuyển khoảng cách rất ngắn trong hư không cũng rất nguy hiểm, may mà Thiên Phượng Nhất Tộc am hiểu khống chế lực lượng hư không... Nếu không thì sẽ thật sự phiền phức."

Nhớ lại yêu ảnh như núi kia hắn lại thở dài.

'Dường như trạng thái của Hóa Thần Yêu Tôn kia không bình thường lắm... Nếu biết nó nữa điên sớm thì ta cũng không cần mạo hiểm xuyên qua hư không bạc nhược mà trực tiếp đến Cửu Châu giới rồi...'.

Nhớ lại một đường sinh tử vừa rồi thì Phương Tịch cũng có chút cảm khái.

Nếu không phải hắn cố kỵ tồn tại Hóa Thần kia, không dám vận dụng Chư Thiên Bảo Giám ở dưới mí mắt của đối phương thì hắn cũng không bị ép đến mức này.

Cũng may Khí Vận Cổ bói cũng đúng, hành trình bí cảnh lần này có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

"Tính lại thu hoạch thì có một số cổ trùng kỳ dị, Huyết Hà Chân Thủy, Huyết Hà Thạch và một con Khí Vận Cổ..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu thì phát hiện khí tức của Khí Vận Cổ trong đó thăm thẩm, dường như nó đã rơi vào trạng thái ngủ say, phải mười năm sau mới có thể thức tỉnh.

Nhưng chuyện này đối với hắn cũng vừa khéo.

"Tình huống như vậy dường như vẫn có thể làm một vé."

"Ta vốn đã muốn xử lý tên Bích Ngọc Chân Quân kia từ lâu rồi... Mà tên yêu tu này còn triển lộ Tỏa Yêu Tháp ở trước mặt ta!"

Phương Tịch tản thần thức ra, phạm vi trong vòng mấy trăm dặm hắn đều có thể cảm ứng được.

Vẻ mặt của hắn chợt động rồi hóa thành một đạo ngũ thải độn quang, bay đến chỗ nào đó cách đây trăm dặm.

Cách đó trăm dặm.

Hư không chợt lóe ngân quang, Bích Ngọc Chân Quân với Tỏa Yêu Tháp lơ lửng trên đỉnh đầu từ trong khe hở hư không xông ra.

Mặc dù gã và Phương Tịch một trước, một sau xông vào khe hở hư không nhưng lúc đi ra lại cách nhau trăm dặm.

"Xem ra... Bàn Ân đã vẫn lạc rồi, ai, Cốc Thần Tôn Giả, sao lại thành như vậy?"

Bích Ngọc Chân Quân thở dài rồi chợt nhíu mày, gã cảm nhận được một cỗ thần thức đảo qua, ngay lập tức khóa chặt khí tức của gã lại.

"Thần thức này... Hình như là tên Nguyên Anh xa lại kia, cũng thú vị."

Bích Ngọc Chân Quân cười lạnh, mặc dù tu sĩ Nguyên Anh xa lạ kia có chút kỳ dị nhưng khí tức chỉ ở khoảng Nguyên Anh sơ kỳ, thế mà trên người có lực lượng của Thiên Phượng, khiến gã có tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vật gã cũng không bay đi mà yên lặng đứng tại chỗ chờ người đó đến đây.

Một lúc sau, một đạo ngũ thải hà quang lóe lên, Phương Tịch đã nhìn thấy Bích Ngọc Chân Quân trên đồi cát.

Hắn hơi kinh ngạc vì đối phương không chạy nhưng suy nghĩ lại thì đã hiểu.

Ở trong mắt của đối phương mình chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ.

Mà bên ngoài của Bích Ngọc Chân Quân là tu sĩ nhân tộc Nguyên Anh sơ kỳ nhưng thật ra gã chính là một con đại yêu hóa hình, lại có thể nhận trách nhiệm ẩn náo như vậy thì dù tu vi thật sự của gã đến trung kỳ thậm chí hậu kỳ cũng không có gì lạ.

Huống chi yêu tộc vương giả luôn cao ngạo, gặp phải người khiêu khích như mình thì đương nhiên sẽ không làm chuyện chưa chiến đã chạy.

Vừa sinh ra suy nghĩ này thì Phương Tịch cười nhạt rồi tế Ngũ Hỏa Cổ ra.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ kêu quái dị rồi phun một đoàn liệt diễm xích hồng ra.

Ma hỏa này đỏ thẫm, gặp xương hóa máu, chính là Hóa Cốt Huyết Diễm.

"Ngươi!"

Bích Ngọc Chân Quân giận dữ, ngọc xích xanh biếc mang theo từng vết nứt chợt hóa thành một tầng hào quang xanh như phỉ thúy, ngăn cản Hóa Cốt Huyết Diễm lại.

"Đi!"

Phương Tịch lại không có chút ngoài ý muốn nào, hắn kháp quyết lần nữa.

Ngũ Hỏa Cổ phun ra một đoàn u hỏa bích lúc, hỏa diễm này xanh khác thường còn mang theo hương thơm, dù Bích Ngọc Chân Quân ngửi phải một chút thì đầu cũng hơi choáng, nhưng mà gã chính là yêu thú, trời sinh thể phách cường đại nên chút khí độc này không có gì to tác.

Ba!

Ngũ Hỏa Cổ liên tục phun ra từng hỏa cầu.

Trong đó có Huyền Cương Thi Hỏa, cũng có Tam Dương Ma Hỏa, Hồng Liên Ma Diễm...

Năm loại ma diễm màu sắc khác nhau có uy lực gần như phần thiên diệt địa, sắp xếp theo ngũ hành.

Phương Tịch cũng không ngừng lại mà lạnh lùng quát lên: "Bạo!"

Ầm ầm!

Một đoàn ngủ thải hỏa diễm chợt nổ tung, nhiết độ của nó trong nháy mắt hòa tan vô số hạt cát trong sa mạc, hình thành vật như lưu ly vậy.

Vô số hỏa lãng càn quét bốn phía, khói lửa bốc lên.

Chờ sau khi toàn bộ ngũ sắc hỏa diễm tiêu tán thì có một đạo bích lục quang huy từ trong hố sâu bay lên, đúng là Bích Ngọc Chân Quân.

Chỉ là lúc này thân thể đối phương xuất hiện vết cháy khét, trong tay gã còn cầm một thanh ngọc xích đầy vết nứt.

Soạt!

Linh bảo ngọc xích xanh biếc này bất chợt nổ tung hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.

"Bản nhân vốn không cừu không oán với các hạ, rốt cuộc các hạ là ai?"

Bích Ngọc Chân Quân lạnh lùng nói.

"Gian tế yêu tộc, ai cũng có thể tru diệt!"

Phương Tịch cười lạnh, pháp tướng Diêm La Thiên Tử xuất hiện ở sau lưng hắn, Diêm Ma Pháp Vực trong nháy mắt khuếch trương.

"Thì ra là vậy, vậy thì cũng không thể để ngươi sống tiếp được nữa."

Bích Ngọc Chân Quân nheo mắt lại rồi chợt cười lạnh, trong tay gã hiện ra một tiểu tháp xám trắng.

Ong!

Tiểu tháp này thuấn di một cái đã đến đỉnh đầu của Phương Tịch, một vầng ngân sắc quang huy chiếu xuống như lồng giam, giam Phương Tịch vào trong đó.

Hống hống!

Trong tiếng rống kỳ dị vang lên, Bích Ngọc Chân Quân xông lên trước, một đạo lục quang xuất hiện, trong nháy mắt gã đã hóa thành một con Bích Ngọc Kỳ Lân to lớn, đỉnh đầu mọc độc giác, yêu khí khủng bố lan ra đạt đến Hóa Hình trung kỳ đỉnh phong, chỉ không biết tại sao chân trước của nó lại bị thương.

Lục quang chợt lóe, Bích Ngọc Kỳ Lân đã xông đến trước Phương Tịch, độc giác xanh biếc kia chợt đâm tới.

Với thể phách yêu thú của nó, dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không dám đón đỡ một kích này.

Phương Tịch thấy vậy nhưng lại không chút hoang mang giơ tay phải lên, xòe năm ngón tay ra.

Ngũ thải quang mang lóe lên, tay phải của hắn trong nháy mắt hóa thành vuốt của Thiên Phượng, từng tia ngân sắc quang huy lấp lóe, giúp hắn thoát khỏi trói buộc của Tỏa Yêu Tháp, vuốt đặt lên đỉnh đầu của Bích Ngọc Kỳ Lân.

Ầm!

Trong hư không xuất hiện hư ảnh một con Ngũ Thải Thiên Phượng rồi nhanh chóng biến mất.

Trong chớp mắt Bích Ngọc Kỳ Lân bị đánh lui trăm trượng, có mấy miếng lân phiến trên trán của nó rớt xuống.

Nó ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gào thét kinh khủng: "Ngươi còn luyện một con Thiên Phượng cấp bốn trung phẩm thành khôi lỗi? !"

"Không chỉ vậy đâu! Thuật thay mặt đánh!"

Phương Tịch giả vờ quát lớn, một bóng người đội đấu lạp xuất hiện trong hư không, chính là bản tôn Phương Tịch!

Hắn mỉm cười một bống người mặc thanh bào xuất hiện, rơi xuống sau lưng của Bích Ngọc Kỳ Lân rồi đánh ra một quyền.

Sau khi cảm ứng được Ngoại Đạo Nguyên Anh thì Phương Tịch lập tức đến Hồng Nhật giới, sau đó xuyên không trở về, phóng khôi lỗi Thanh trưởng lão cấp bốn thượng phẩm ra!

Ầm!

Phần lưng của Bích Ngọc Kỳ Lân to lớn xuất hiện một huyết động kinh khủng, bị đấm lún xuống đáy sa mạc.

"Cấp bốn thượng phẩm... Thanh Hỏa Loan? ! Ngươi Thanh trưởng lão của Thiên Phượng Nhất Tộc?"

Bích Ngọc Kỳ Lân kinh hãi thì đã thấy Thanh trưởng lão thét dài, chân thân Thanh Loan hiện ra, hai móng vuốt của nó bắt lấy Bích Ngọc Kỳ Lân, hung hăng xé ra.

Ba!

Thể phách mà Ngũ Hành Lân Tộc luôn kiêu ngạo trong nháy mắt thành hai đoạn, có vô số yêu huyết đổ xuống.

Trong huyết thủy đầy trời một viên thanh sắc yêu đan chợt lóe lên, đã thuấn di ra mấy trăm trượng, ở trong yêu đan còn có một yêu hồn Bích Ngọc Kỳ Lân rất sống động.

Yêu hồn gào thét, nó định thu hồi Tỏa Yêu Tháp nhưng Phương Tịch kẹt một quân cờ trắng lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Trong tiếng hạ cờ trong vắt, Tỏa Yêu Tháp bị từng đạo bạch quang trói buộc, mặc dù những bạch quang này cũng đang liên tục nổ tung nhưng vẫn kéo linh bảo này lại.

Ô oa!

Tiếng hài nhi khóc thê lương vang lên.

Chẳng biết từ lúc nào mà phía trên yêu đan bích ngọc lại có một thanh ma kiếm cỡ bàn tay, một cỗ ma sát khí phóng lên tận trời.

Vô số đường vân như mạch máu rơi xuống, quấn quanh yêu hồn Bích Ngọc Kỳ Lân rồi kéo vào trong Thần Anh Kiếm.

Phương Tịch đánh ra một pháp quyết thu yêu đan của Bích Ngọc Chân Quân lại, sau đó nhìn xuống thi thể Bích Ngọc Kỳ Lân dưới mặt đất.

"Sao chân trước lại bị đứt mất rồi?"

"Nhưng mà cũng không sao, dù sao thì mộc khôi lỗi cũng không kén ăn, cùng lắm thì lắp chi giả vào..."

Hắn mở Sơn Hải Châu ra, chuyển Bích Ngọc Kỳ Lân vào trong Sơn Hải Châu rồi lại quét dọn chiến trường, lúc hắn đang định đi thì chợt cau mày nhìn về hướng bí cảnh Cốc Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận