Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 245: Thọ tám mươi

Tu luyện vội vàng không nhớ năm.

Đào Hoa Các.

Trong phòng luyện công.

Phương Tịch đang nhắm mắt hành công, tướng mạo của hắn vẫn như thiếu niên, phong thần như ngọc, quanh người hắn có một tầng thanh quang tràn ngập sinh cơ mạnh mẽ, nhìn như chi lan ngọc thụ, yên tĩnh đạm bạc...

Ở trên tay của hắn còn có một bình ngọc đã trống rỗng, mùi thơm cỏ cây vẫn đang quanh quẩn ở miệng bình.

Sau một hồi lâu.

Phương Tịch mở mắt ra, ánh sáng màu xanh ấm áp chợt lóe: "Cuối cùng... Hạn mức cao nhất của đan điền khí hải đã đến cấp độ bốn mươi giọt pháp lực thể lỏng... Trên lý thuyết thì bây giờ đã có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ chỉ là cần có đan dược phá giai tương trợ..."

Đây cũng là tai hại của cổ pháp, định lượng rất mơ hồ.

Phương Tịch đoán nếu là tân pháp thì tu vi bây giờ của hắn có lẽ tương đương với tầng ba.

Mặc dù thật sự có thể động phá nhưng tỉ lệ thất bại rất cao.

Nếu không có đan dược phá giai tương trợ thì hi vọng này là xa vời, mà một khi đột phá thất bại thì chắc chắn sẽ bị phản phệ.

"Vẫn nên tôi luyện pháp lực một phen nữa... Tiếp tục mở rộng cực hạn của đan điền khí hải."

"Nhờ thu gom đủ tài liệu luyện chế Bách Thảo Đan hiếm có này... Dù phải nuôi dưỡng Thanh Hòa Kiếm thì tốc độ tăng tiến pháp lực cũng không chậm chút nào..."

Phương Tịch nội thị đan điền khí hải, đã thấy một u đàm xanh biếc, ở trên đầm nước còn có một thanh kiếm gỗ màu xanh lơ lửng, dường như nó đang hấp thu từng tia pháp lực khiến thân kiếm càng xanh tươi hơn...

"Không những vậy, thông qua Chư Thiên Bảo Giám rèn luyện thần thức thì cực hạn thần thức của ta xa nhất đã đến sáu mươi bảy trượng... Trúc Cơ trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể mạnh như thần thức của ta."

"Mà Bách Huyễn Thuật và Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp cũng đã tu luyện nhập môn."

"Lần bế quan này thu hoạch rất tốt."

Hắn với một nụ cười trên khuôn mặt, bấm tay tính, phát hiện bản thân đã tám mươi tuổi.

Cách thời điểm Trúc Cơ đã qua hai mươi mấy năm...

"Thời gian thật sự trôi quá nhanh..."

Phương Tịch thở dài, thi triển lên người một Thanh Khiết Thuật, thản nhiên rời khỏi phòng bế quan.

- Giải thích, "Thanh Khiết Thuật" là thuật làm vệ sinh cơ thể. Hết giải thích.

Trong đình viện, vẫn bốn mùa đều như mùa xuân, hoa đào nở rộ.

"Phương huynh... Đến chậm rồi, nên phạt một chén."

Nguyễn Tinh Linh, Kim Linh, Vi Nhất Tịch đều ở đây, ba nữ nhân ngồi dưới gốc Đào Hoa thụ, thưởng thức linh trà và bánh ngọt, có vài phần hương vị vui vẻ hòa thuận.

Trước đó Phương Tịch đã từng thu gom tài liệu luyện chế một lò Cố Nhan Đan, đương nhiên đều cho mỗi người một viên.

Lại thêm tu tiên giả am hiểu chăm sóc bản thân, lúc trước ba người cũng từng dùng qua loại Trú Nhan Đan nên lúc này nhìn vẫn như còn tuổi đôi mươi.

'Mục đích tu luyện chẳng phải là muốn vĩnh viễn giữ lại vẻ đẹp sao?'.

Phương Tịch nói thầm, thấy Nguyễn Tinh Linh cười híp mắt rót một chén linh trà đưa qua, không thể không uống một hơi cạn chén rồi nhìn Kim Linh và Vi Nhất Tịch.

"Nhất Tịch, tu vi của con không tệ, vậy mà đã đột phá Luyện Khí tầng chín..."

Vừa nhìn nàng, hắn đã hơi ngạc nhiên.

Kim Linh thì còn lớn tuổi hơn Vi Nhất Tịch, sợ là Đạo đồ vô vọng rồi.

"Đúng vậy... Đại thúc người không biết chứ, con bình thường đều thuận theo tự nhiên, cuối cùng không biết sao lại đột phá..."

Vi Nhất Tịch cười nói: "Bây giờ con đã năm mươi bảy, còn thời gian ba năm để trùng kích cánh cửa đại viên mãn."

Luyện Khí tầng mười cũng không nói là sơ nhập, trung kỳ, đỉnh phong gì mà bước vào ngưỡng cửa này chính là tu sĩ đại viên mãn, có tư cách trùng kích Trúc Cơ.

Dựa theo tốc độ của Vi Nhất Tịch bây giờ cũng có chút hi vọng.

"Ừm, ráng cố gắng..."

Phương Tịch cổ vũ, còn Nguyễn Tinh Linh thì đang nghĩ đến đồ nhi của mình.

Bốn năm trước, đại hội đấu giá của Bạch Trạch Tiên Thành, Nguyễn Tinh Linh và Phương Tịch đều đến.

Nguyễn Tinh Linh vì Nguyễn Đan mà trả giá mua được một tấm Xuất Thần Phù cấp hai thượng phẩm, dù sao đối với tu sĩ Luyện Khí thì khó khăn nhất vẫn là Thần Thức Quan.

Thế nhưng thu được linh vật Trúc Cơ, Nguyễn Đan thuê động phủ bế quan vẫn Trúc Cơ thất bại.

Cũng may mà nàng thất bại nhưng cũng không gặp phải tình huống xấu nhất - gân mạch đứt đoạn mà chết, chỉ tổn hao nhiều nguyên khí, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

Sau đó, nàng đã bái biệt sư phụ để ra ngoài du lịch giải sầu.

Nguyễn Tinh Linh vốn không cho nhưng cũng không muốn nhìn thấy đồ nhi của mình lòng như tro nguội, lại nhớ đến ma tu ở Hồ Vạn Đảo bây giờ cơ bản đã bị quét sách nên cuối cùng cũng đồng ý.

Theo tin gần đây, Nguyễn Đan đã dùng tên giả để gia nhập liên minh tán tu nào đó, sau đó vào Vạn Thú Sơn Mạch săn yêu thú...

'Thật ra dù có Trúc Cơ Đan thì tán tu Trúc Cơ cũng chỉ có tỉ lệ năm năm... Trúc Cơ thất bại cũng là chuyện bình thường.'.

Phương Tịch cảm khái trong lòng, uống trà với ba người để giải trí sau khi bế quan lâu.

Chợt có một đạo Truyền Âm Phù ban đến, được Phương Tịch nhận lấy, hắn dùng thần thức quét qua, vẻ mặt chợt âm trầm.

"Xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Tinh Linh lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là nội thành có đội chấp pháp tuần tra mà thôi..."

Phương Tịch đứng dậy, mở cửa động phủ.

Bên ngoài động phủ lại đứng mười tu sĩ mặc linh giáp, dẫn đầu là người quen của Phương Tịch, La Công!

"La huynh... Đây là?"

Phương Tịch đầy kinh ngạc.

"Ai..." La Công thở dài, dùng ngọc giản phóng ra tướng mạo một người, rõ ràng là Hóa Hạc lão đạo: "Bây giờ giới nghiêm toàn thành để đuổi bắt Hóa Hạc Đạo Nhân... Đạo hữu từng gặp người này, nói rõ tình huống là được..."

"Đương nhiên, ta có làm vài lần sinh ý với hắn..."

Phương Tịch kể rõ từng chuyện rồi không thể không hỏi một câu: "Người này phạm phải chuyện gì?"

"Ai... Biết người biết mặt mà không biết lòng, ta cũng mới biết được, Hóa Hạc lão đạo lại là lão đại sau lưng của rất nhiều cướp tu ngoài thành..."

La Công đầy tiếc nuối: "Người này trước đó vẫn rất thông minh, chỉ hạ thủ với tu sĩ Luyện Khí, mười mấy năm gần đây mới bắt đầu mưu đồ với đồng đạo... Nghe nói đã có mấy vị đạo hữu dính bẫy của hắn, thân tử đạo tiêu, may mà có một tán tu có linh căn thượng phẩm hệ Phong, tốc độ bay rất tốt nên đã chạy thoát rồi bẩm báo với Bạch Phong Sơn, chúng ta mới biết được bộ mặt thật của người này."

"Bây giờ Âu Dương Đại chưởng sự rất tức giận, tuyên bố toàn thành truy nã người này, cũng treo thưởng lớn người này ở tu luyện giới của ba nước xung quanh."

Chờ sau khi La Công vội đi, Nguyễn Tinh Linh cũng khó tin: "Hóa Hạc... Vậy mà lại là người như vậy sao?"

Nàng cũng từng gặp Hóa Hạc lão đạo, đối với người có ánh mắt, có kiến thức và ăn nói không tệ này cũng có ấn tượng rất tốt.

Đặc biệt là lão đặt linh khí cấp hai, quả thật giúp nàng kiếm rất nhiều.

Không ngờ... Lão lại là thủ lĩnh cướp tu!

"May mà Phương huynh nhạy bén, nếu không thì hai chúng ta, e là..."

Nguyễn Tinh Linh tâm sự.

"Ai... Đây chính là biết người biết mặt không biết lòng."

"May mà ta không cược thì mãi mãi không thua!"

Phương Tịch thở dài, rồi dặn dò hai người Kim Linh: "Gây đây chắc chắn sẽ loạn, có ngươi nên ít ra ngoài thì hơn..."

Phương Tịch luôn trầm ổn.

Đối với hắn là không sợ một mạch tu hành ở Bạch Trạch Tiên Thành đến Trúc Cơ viên mãn.

Về phần Kết Đan?

Vẫn nên quên đi, ở Bạch Trạch Tiên Thành Kết Đan nếu có quan hệ không tốt với Bạch Phong Chân Nhân thì sẽ có nguy hiểm.

Nhưng mà khi hắn ở nhà luôn có chuyện vui khác.

Thế Giới Mảnh Vỡ.

"Giết!"

"Dưới vinh quang của Hắc Sơn!"

"Giết chết bọn chúng!"

Trên một chiến trường trong man hoang.

Rất nhiều chiến sĩ Vu Dân do Vu dẫn đầu dùng cờ có ngọn núi Hắc Sơn làm cờ hiệu, hung mãnh đánh thẳng vào một đám quân khác.

Năm đó, sau khi Đại Vu lấy được mảnh kính, cũng không giấu đi mà mang Khai Linh Kinh truyền thụ cho đám Tiểu Vu.

Lại trải qua mười năm sinh sản dân số và tích lũy tài sản, nghỉ ngơi, hồi phục, bây giờ thực lực của bộ lạc Hắc Sơn đã xưa đâu bằng nay.

Luận số lượng và thực lực của Tiểu Vu đã hoàn toàn nghiền ép những bộ lạc ở xung quanh.

Cũng bởi vậy mà Đại Vu thừa cơ phát động chiến tranh, đầu tiên là chiếm đoạt bộ lạc Liệt Sơn ở bên cạnh, sau đó lại thảo phạt bộ lạc Hắc Ngư.

Chiến sĩ của bộ lạc Hắc Ngư bị đánh bại liên tục.

Dù bọn họ vô cùng dũng mãnh nhưng dưới tình huống đám Tiểu Vu bị đánh tan tác thì huyết nhục của phàm nhân không thể nào ngăn cản vu thuật Thần Tinh.

"Ba Nhan!"

Trong bộ lạc Hắc Ngư, một lão giả mặc da thú màu đen, trên cổ đeo dây chuyền bằng nhiều khô lâu bay lên, tiếng nói như sấm rền: "Đi ra đánh một trận!"

Đây là Đại Vu của bộ lạc Hắc Ngư, lão gọi Ba Nhan chính là tên của Đại Vu bộ lạc Hắc Sơn.

"Đạt Cổ, ngươi chỉ có một lựa chọn, chính là thần phục ta, dâng lên Linh Văn!"

Trong đội ngũ của bộ lạc Hắc Sơn, Đại Vu Ba Nhan chậm rãi bay lên, quanh người lão có cuồng phong hung mãnh, từ từ hình thành một vòi rồng khổng lồ.

So với mười năm trước thì dường như dung nhan của lão cũng không thay đổi gì cả, thậm chì còn như trẻ hơn một chút.

Phương Tịch cũng không ngờ, lúc trước bản thân tùy tiện cho lão một cái đan phương duyên thọ vậy mà Đại Vu Ba Nhan lại thật sự có thể tìm đủ tài liệu ở Thế Giới Mảnh Vỡ, lại còn luyện ra được.

Nhưng mà đan dược cấp một nhiều lắm cũng chỉ có thể gia tăng tuổi thọ thêm mấy năm, hơn nữa sau khi dùng ba, bốn viên sẽ không còn hiệu quả.

Đại Vu Ba Nhan tổng cộng cũng chỉ tăng tuổi thọ được khoảng mười năm, sao đó lão điên cuồng tìm những Linh Văn khác để trao đổi với mảnh kính...

Dù sao thì Phương Tịch cũng không thể thu hai là Canh Kim và Tốn Phong Linh Văn.

Bởi vậy bộ lạc Hắc Sơn đã đi lên con đường chiến tranh, hơn nữa chiến tranh đã xảy ra thì không thể ngăn cản.

"Đi!"

Ba Nhan gầm lên, vòi rồng chợt càn quét về hướng bộ lạc Hắc Ngư, dọc đường dũng sĩ bộ lạc thậm chí Tiểu Vu bị vòi rồng càn quét toàn thân chợt tán ra hóa thành huyết nhục.

Đại Vu Đạt Cổ ở đối diện trên người cũng lóe lên Linh Văn, từ không trung tạo ra rất nhiều dòng nước.

Vô số dòng nước hội tụ tạo thành hình dạng rồng trắng, đầu rồng dữ tợn phóng đến vòi rồng.

Rầm rầm!

Cuồng phong và dòng nước càn quét, song song bay lên giữa không trung, lại mạnh mẽ nổ tung, như một trận mưa to trút xuống, tưới những dũng sĩ bộ lạc ở gần đó ướt đẫm.

Hai bóng người ở giữa không trung nhanh chóng giao thủ, dù dư ba của vu thuật cấp Huy Nguyệt cũng khiến đám Tiểu Vu không tránh kịp.

"Ha ha ha..."

Cuối cùng Đại Vu Ba Nhan nắm lấy đầu của Đạt Cổ, dương dương đắc ý bay lên không trung: "Đại Vu của các ngươi đã chết... Còn không chịu đầu hàng sao?"

"Chúng ta đầu hàng!"

"Đại Vu chết, chúng ta đầu hàng!"

Những dũng sĩ Hắc Ngư vốn đang hung tàn tác chiến thấy đầu của Đạt Cổ đã nhao nhao thất hồn lạc phách vứt bỏ vũ khí...

Trụ sở của bộ lạc Hắc Ngư, rất nhiều lều bị lật tung, người xâm nhập mang đến một trận hạo kiếp.

"Đại Vu, đã tìm được."

Một Tiểu Vu chạy đến, hai tay dâng lên một tấm da cá màu đen.

Trên mặt da cá thì có một Linh Văn tĩnh mịch như nước.

"Cuối cùng... Quý Thủy Linh Văn!"

Đôi mắt Đại Vu lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận