Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 383: Hắc Bạch

'Mặc dù chân nhân ở giới này không có pháp bảo nhưng các loại thần thông pháp thuật cũng không yếu... Không hổ là Thần Thông Trúc Cơ thậm chí Kết Đan.'.

Phương Tịch nhìn hóa thân ma vật da máu, bón tay của Vô Bì Quan chủ thì nói thầm trong lòng, lại kháp quyết, một cây ma phiên đen nhánh từ trong miệng hắn bay ra.

Phiên này vừa xuất hiện đã bộc phát ra rất nhiều quang hà đen nhánh, có một con Độc Giác Quỷ Vương như ẩn như hiện trong quang hà.

Đây cũng là một pháp bảo cấp ba mà Phương Tịch lấy được trên người đệ tử ma môn lúc trước, trong đó còn nuôi dưỡng một con Quỷ Vương cấp Kết Đan!

Dùng ma công của thân ngoại hóa thân thôi động đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!

Hắc mang bùng nổ trong hai mắt của Phương Tịch, mạnh mẽ thúc giục.

Độc Giác Quỷ Vương chợt gào thét, hình thể cũng trở nên vô cùng to lớn, nhào đến ma vật da máu.

Phanh phanh!

Hai yêu vật cấp Kết Đan lập tức đánh nhau giữa không trung, huyết sắc hào quang cùng quang mang đen kịt không ngừng thôn phệ lẫn nhau, thỉnh thoảng còn rơi xuống một chút, bất kể là Đạo Nhân hay là Đạo Sĩ, sau khi bị dính thì lập tức hét thảm, tinh huyết tiêu tán không còn chỉ còn lại da người trống rỗng phiêu đãng...

"Đây..."

Trong khách sạn nào đó, một tu sĩ có dáng vẻ như thư sinh nhìn cảnh này thì trên mặt lại hiện ra sự hoảng hốt: "Chuyện gì vậy? Vũ Sĩ này ở đâu nhảy ra? Sao lại xuất thủ sớm vậy? Không giống như kế hoạch của chúng ta..."

Khí tức của người này sâu thẩm, vậy mà cũng là một Đạo Sĩ, dáng vẻ còn thâm tàng bất lộ.

Ở sau lưng y có hai người đang quỳ, liếc nhau, đều hơi run rẩy: "Chúng ta không biết..."

"Phế vật... Nếu bởi vậy mà mất Huyết Hải Vô Biên, làm lỡ đại sự của thiếu chủ, các ngươi gánh nổi trách nhiệm không?"

Thư sinh nhìn không trung đỏ, đen lầm bầm: "Bây giờ chỉ hi vọng Vô Bì Quan chủ đạo pháp cao thâm, có thể hơn người này một bậc... Không được, chúng ta không thể chờ đợi vô ích như vậy được, gọi Hắc Bạch nhị lão đến đây..."

"Hai vị chân nhân Hắc, Bạch? Nhưng họ đều có chuyện quan trọng khác mà..."

Một thủ hạ chần chừ, vừa nói được nửa câu thì cả người bị ngọn lửa đen nhánh đốt thành tro bụi.

"Còn không đi nhanh đi?"

Thần sắc thư sinh dữ tợn, nhìn qua người khác.

"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ lầm tức đi ngay!"

Một thuộc hạ khác bị dọa đến cắm đầu chạy, chỉ có thư sinh này quay mặt lại rồi tiếp tục chú ý trận đại chiến này.

...

Trên không trung.

Độc Giác Quỷ Vương chính là một pháp thuật lợi hại trong Nguyên Thủy Ma Môn, cũng là thủ đoạn cấp ba.

Ở trong tay đệ tử Trúc Cơ kia thì uy năng còn hạn chế mấy phần.

Bây giờ được Phương Tịch cấp bậc Kết Đan thôi động, quả thật hung uy phi thường, miệng không ngừng phun ra lửa xanh, đốt huyết sắc hào quang.

Mà hóa thân quỷ vật của nó cũng có thần lực vô tận, đánh nhau với ma vật bốn tay da máu, chiến đấu mấy chục hiệp mà không hề rơi xuống hạ phong.

Lúc này Phương Tịch cũng không rảnh rỗi, hắn không ngừng thôi động pháp lực.

Chỉ nghe tiếng vải bị xé vụn.

Giữa không trung, Bạch Cốt cự kiếm lại đâm rách áo choàng da người, từ trong đó phi ra hóa thành dãi lụa trắm dài hàng trăm trượng, hung hăng chém xuống ma vật bốn tay da máu.

Vô Bì Quan chủ thấy vậy thì chỉ có thể mở miệng to như chậu máu, phun ra một viên đan hoàn kỳ dị.

Đan này đỏ thẫm, hào quang chói mắt quanh quẩn bốn phía, phóng tinh mang đỏ thẫm ra người cả trăm trượng, hung hăng đụng vào Bạch Cốt phi kiếm.

Pháp bảo Bạch Cốt Tiểu Kiếm rên rỉ, bạch quang trên đó đứt thành từng khúc, thậm chí trên thân kiếm còn hiện ra vết nứt.

Một màn này khiến Phương Tịch cũng giật nảy mình: "Đây là... Thần Thông Kim Đan? Thì ra pháp tu cũng giống như yêu thú, có thể phun nội đan mà bản thân đã tu luyện ra, làm thủ đoạn cuối cùng sao? Hôm nay thật sự là mở mang hiểu biết..."

Nếu đổi thành bản thân hắn thì hắn tuyệt đối không dám dùng Khô Vinh Kim Đan liều mạng với pháp bảo, lại càng không cần phải nói đến chuyện đánh cho bản thể của pháp bảo bị thương.

Nhưng mà sau khi giật mình thì trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ cổ quái, vỗ mạnh vào ót: "Hừ!"

Trong tiếng hừ lạnh, mấy thanh Nguyên Ma Thứ đã mạnh mẽ đâm vào viên đan hoàn đỏ như máu kia, khiến nó ở giữa không trung run rẩy, dường như thần niệm của Vô Bì Quan chủ ở trên đó cũng bị chấn động.

Mà nhân cơ hội này, trong mũi Phương Tịch phun ra một mảng hào quang xám trắng lớn, chỉ quét qua đã bao phủ toàn bộ Vô Biên Huyết Hải Đan này.

Trên đan hoàn còn có một gương mặt người xuất hiện, loáng thoáng như Vô Bì Quan chủ.

Gương mặt này vô cùng dữ tợn, lại xen lẫn từng tia sợ hãi, rồi bị hào quang màu xám túm từ trong Kim Đan ra, sau đó chui vào trong miệng của Phương Tịch.

Đây rõ ràng là năng lực thôn hồn phệ phách của Lục Dục Hỗn Thiên Ma Thi!

Mà sau khi mất đi sự khống chế của hồn phách này thì hung uy của Vô Biên Huyết Hải Đan giảm mạnh, từng tấc từng tấc xích mang trăm trượng sụp đổ, bị Phương Tịch dùng đại thủ vồ qua.

Một cái bàn tay đen nhánh lập tức xuất hiện, một phát đã bắt được đan hoàn.

Hắn cũng mặc kệ đan hoàn này thế nào, lập tức phong ấn bỏ vào trong hộp ngọc, sau đó dán mười mấy tấm phù lục phong ấn lên.

"Trả Kim Đan cho ta!"

Sau khi Phương Tịch làm xong những chuyện này, ma vật bốn tay đang triền đấu với Độc Giác Quỷ Vương chợt hét thảm, khí tức pháp lực nhanh chóng suy giảm.

Đương nhiên Độc Giác Quỷ Vương sẽ không bỏ qua cơ hội này, nó bắt lấy ma vật da máu, xé mạnh ra!

Chỉ nghe 'Soạt' một tiếng!

Da máu đã bị lợi trảo xé rách, Họa Bì Ma trong đó hú lên quái dị, vậy mà bỏ qua da máu, lập tức chạy trốn!

Độc Giác Quỷ Vương cười khằng khặc quái dị, khống chế quang mang đen nhánh đuổi theo...

Phương Tịch thì bước đến trước tấm da máu kia, mặt lộ vẻ do dự.

Ào ào ào!

Da máu thu lại hóa thành dáng vẻ già yếu của Vô Bì Quan chủ: "... Ta không cam tâm..."

Lão gục đầu, bất ngờ tuyệt khí!

Không những vậy, người này vừa chết thì tấm áo choàng da người rách nát kia lập tức bay trở về, muốn bao trùm thân thể của người này để phản phệ.

Đương nhiên Phương Tịch túm lấy cái áo choàng này nhìn từng dòng chữ lít nha lít nhít trên da người.

"Huyết Bì Pháp!"

Quang mang chợt lóe trong mắt hắn rồi hắn cười vang.

Lúc này Độc Giác Quỷ Vương cũng đã trở về, bụng có nó to hơn, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Thấy vậy Phương Tịch nhếch miệng mỉm cười rồi thu quỷ vậy này vào ma phiên, hóa thành độn quang đen nhánh đi xa...

Mà sau khi hắn rời khỏi rất lâu, phía dưới mới có một Đạo Sĩ ló đầu ra, vẻ mặt đầy uể oải và chấn kinh...

"Bác Bì Quyết, Bì Ảnh Thuật, Huyết Bì Pháp... Còn có một viên Huyết Hải Vô Biên Đan' ta đều gom đủ."

Phương Tịch khống chế ma quang, chốc lát đã rời xa Vô Bì Quan, quang mang nhấp nháy trong đôi mắt của hắn.

"Nếu mang cho Dư Hóa, vậy thì nói không chừng thật sự có thể bồi dưỡng được chiến lực Kết Đan trong thời gian ngắn..."

"Nhưng chuyện đó không thể nào, đan này ta còn muốn giữ lại để nghiên cứu mà... Có thể Trúc Cơ đã không tệ rồi, hắn còn muốn Kết Đan sao?"

Mặc dù ngoài miệng hắn nói hủy diệt Vô Bì Quan là thay trời hành đạo nhưng chủ yếu vẫn là muốn cướp đoạt công pháp và Kim Đan của người ta.

Linh vật ở giới này rất quý hiếm, tà vật ở dã ngoại còn rất nhiều.

Có lẽ công pháp chính là thứ có giá trị lớn nhất.

Dù sao cũng rất tốc thành!

Phương Tịch bay một hơi không biết đã bao xa, cho đến sau khi hắn gặp phải không ít ta vật ở dã ngoại thì mới không mạo muội tiến lên nữa.

Mà chọn một ngọn núi hoang, tìm đại một sơn động chui vào.

"Tính thời gia... Cách kỳ hạch ước định triệu hồi của bản thể cũng không xa."

"Đúng lúc mượn cơ hội này, tránh đầu gió."

Hắn thì thào rồi bắt đầu im lặng vận công khôi phục pháp lực.

Mà lúc này ở thành trì của Vô Bì Quan lại hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Chỗ của Vô Bì Quan đã sớm biến thành phế tích, bị mấy Đạo Sĩ không biết ở đâu đến, liên thủ công phá.

Vô số đạo đồng hoảng hốt chạy trối chết hoặc càn quét đạo thư, đan dược, vàng bạc, rồi lập tức giải tán.

Bách tính trong thành lo sợ bất an, cảnh tượng như tận thế sắp đến.

Nhưng vào lúc này, hai đạo độn quang một đen một trắng dùng tốc độ hơn xa Đạo Sĩ bay đến không trung của thành trì.

Thư sinh trong khách sạn lập tức bay lên giữa không trung, vung ra một tấm lệnh bài mặt quỷ: "Ô Đồng đóng giữ nơi này, bái kiến Hắc lão, Bạch lão..."

Hai người này, rõ ràng là hai vị Thần Thông Kim Đan, danh xưng Chân Nhân Vũ Sĩ.

Toàn thân Hắc lão mặc phục sức đen nhánh, thần sắc băng lãnh, không nói gì.

Bạch lão thì cười híp mắt, mở miệng hỏi thăm: "Vô Biên Huyết Hải Đan đâu?"

"Khởi bẩm Bạch lão, trước đó đột nhiên có một vị chân nhân đến, pháp lực thần thông cường hoành đến mức không thể tưởng tượng nổi, dễ dàng đánh giết Vô Bì Quan chủ, lấy Kim Đan đi rồi..."

Ô Đồng trả lời.

"Không thể nào!"

Hắc lão chậm rãi lắc đầu.

Bạch lão cười càng lớn hơn: "Vô Bì Quan chủ kia tu luyện Huyết Bì Pháp, thần thông quả thật không kém, nếu không phải tuổi già thì một trong hai chúng ta gặp phải đều chưa chắc có thể cầm xuống, đến tột cùng là người phương nào gây nên?"

"Không biết, nhưng hình ảnh ở đây..."

Thư sinh vội vàng lấy giấy ra, trên đó là một thanh niên tuấn mỹ sinh động như thật, chính là thân ngoại hóa thân của Phương Tịch!

"Người này, dường như cũng không phải là quán chủ nào đó..."

Bạch lão nhìn hình ảnh này, lâm vào trầm ngâm: "Phàm là thiên hạ Vũ Sĩ đều lệ thuộc Thập Phương Tùng Lâm phía dưới Diêm Ma Đạo Cung, không thể nào bất thình lình xuất hiện, có lẽ là cố ý ẩn giấu thân hình, sử dụng dung mạo giả... Thôi, chuyện này hai người chúng ta sẽ tiếp tục truy tìm."

"Nếu vậy thì mọi chuyện đều xin nhờ nhị lão."

Thư sinh vội khom người thi lễ.

"À, còn nữa..."

Bạch lão lại cười hì hì nói: "Xử lý chuyện phải làm không tốt thì phải có trừng phạt, ngươi trở về nhận hình phạt hoàng tuyền đi..."

Toàn thân thư sinh không khỏi lạnh run nhưng cũng không dám phản khán mà lại hành lễ: "Đa tạ nhị lão khai ân, thuộc hạ tuân lệnh!"

Tu tiên giới Nam Hoang.

Vạn Thú Sơn Mạch.

Trong Ma Long Xa.

"Tính thời gian, đã gần như đến lúc ước định, không biết bên thân ngoại hóa thân thế nào rồi?"

Phương Tịch từ trong đả tọa mở mắt ra hơi nhíu mày.

Khoảng cách với thân ngoại hóa thân quá xa, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được trạng thái của nó thế nào còn đối với chuyện đã trải qua thì hoàn toàn không biết.

"Mặc dù vẫn có thể nuôi thả thêm một thời gian nữa nhưng không cần đến giới hạn sắp sinh ra nhân cách thứ hai mới như vậy, trở lại đi."

Đi kèm với tâm niệm Phương Tịch vừa động, câu thông Chư Thiên Bảo Giám thì một bóng người lập tức xuất hiện trong xe, chính là thân ngoại hóa thân!

"Ngươi vất vả rồi."

Phương Tịch mỉm cười, mà thân ngoại hóa thân cũng không nhiều lời, trực tiến ngồi xuống khoanh chân.

Phương Tịch hít sâu, hai tay kháp quyết, từng đạo thanh hoàng sắc quang huy chui vào trong mắt thân ngoại hóa thân không chút phản kháng nào.

Trong chốc lát, những gì đối phương trải qua ở Hồng Nhật giới đều rõ ràng, rành mạch trong mắt của Phương Tịch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận